Điền Viên Cốc Hương

Chương 154: Chương 154: Q2 - Chương 19: Bó tay




Việc vui vừa nói ra, mọi người đều cao hứng, còn thêm điểm hưng phấn cùng xoa tay, tựa hồ như thấy bộ dáng cây cầu lớn.

Cũng có người lo lắng, "Chúng ta nhiều quả đào như vậy, không thể đè ép, sợ là chịu không nổi xóc nảy."

"Sợ cái gì, người ta có rất nhiều bạc, còn để ý điểm đó, người ta dùng tự nhiên có biện pháp, quan tâm làm gì."

"Cũng đúng, ai biết người ta mua làm gì ?"

Kinh Trập như được nhắc nhở, tỉnh ngộ hỏi Trần Vĩnh Ngọc, "Trần bá phụ, tuy nói người ta mua làm gì chúng ta không biết, chỉ là chúng ta phải cam đoan quả đào tốt, bằng không người ta mua một lần sẽ không đến nữa. Làm hỏng thanh danh thôn trang chúng ta, quả đào năm nay bán không được còn có sang năm, nếu mất thanh danh mười năm khó có thể tốt lên."

Chung quanh cũng có người chờ bán quả đào phiền toái, "Chỉ là một lần mua bán, nơi nào cần thảo luận nhiều như vậy, dù sao chúng ta xây cầu xong, về sau lại nói, cho dù bán không được chúng ta không có sức ăn sao."

Lời không có đạo lý vừa nói ra đã bị người khác phủ định, "Không thể, truyền ra sẽ có nhiều khó nghe về thôn trang chúng ta. Về sau cô nương tìm nhà chồng đều thấp hơn người ta một cái đầu."

"Cũng không phải ăn no chống đỡ, có người mua tốt hơn là không có người mua, còn dư lại các nhà các hộ phân một ít, để trẻ ở nhà ăn thêm hai miếng thịt tốt, ở đâu có đạo lý không trọng yếu."

Người khác cũng ào ào nói, người nói không có việc gì cúi đầu không nói gì nữa.

Trần Vĩnh Ngọc cũng không nói gì, mang theo Kinh Trập đi vào rừng.

Rừng đào một phiến dài, qua nơi đã hái qua, còn lại một ít tương đối xanh trên cành, những chỗ chưa được hái qua, đào trên cây đã chín coi bộ muốn rụng.

Kinh Trập nhìn rồi lắc đầu, Trần Vĩnh Ngọc sầu lo, "Kinh Trập, bá bá cũng không gạt ngươi, ngươi cũng thấy đấy, năm nay mưa nhiều, quả đào cũng không dễ dàng để lại, nếu lão bản cần lấy đi, đào đã sẵn sàng, ta phỏng chừng rất nhiều đào sẽ bị hư rụng, như vậy không tốt. Nhưng cơ hội này khó được, chúng ta nhìn xem có thể nghĩ đến biện pháp đẹp cả đôi đường hay không, ký gửi quả đào, cũng là một mối mua bán."

Nhìn qua xong, Kinh Trập tuyển một ít chín tới vừa vặn để hái, hái đặt ở kia xem, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì.

An Cẩm Hiên đi còn chưa có về, Cốc Vũ thấy Kinh Trập nhìn đào ngẩn người, ngay cả Hạ Xuyên đi qua hắn cũng chỉ cười nhẹ, tiếp tục nghĩ chuyện của mình.

Cốc Vũ lắc đầu, ngồi xuống một bên, "Ca, quả đào thật khó bán ra sao? Không phải nói có người muốn sao còn lo buồn như vậy làm gì?"

Kinh Trập thở dài một tiếng, "Người nọ thanh toán không ít tiền đặt cọc, chỉ là chúng ta cũng không muốn quả đào xảy ra vấn đề, Trần bá phụ nói đào trải bị dầm mưa như vậy, sợ là không để lâu được, lúc này chúng ta khó xử."

Cốc Vũ hiểu rõ gật đầu, "Cho nên ngươi liền hái đào vừa chín tới làm mẫu mang về nghiên cứu?"

Lời này bị Hứa Tần Thị nghe thấy, lớn tiếng cười, "Quả đào còn có mẫu gì chứ, Cốc Vũ nói bừa, lời nói có hay không đều được." Nói xong tự đi bận việc như cũ.

Kinh Trập cũng gật đầu, "Lúc ta nhìn phát hiện rừng đào bên này bờ sông ngoại trừ trái xanh còn lại đều hái hết, bên kia sông còn cả một phiến chưa hái, loại này chín không thể vận chuyển đường xa, bằng không bị dập bị đền tiền chúng ta không muốn. Lại nói một quả đào nát sẽ liên luỵ quả đào khác, ai..."

Đây là lời nói thật, Cốc Vũ cũng biết quy củ thôn trang, vì phòng ngừa người khắp nơi đi vào sẽ biến thành loạn, nên quy định hái từng vùng, tình huống năm nay đặc thù, vẫn theo phương thức cũ hái, sợ là không tốt. Cốc Vũ nghĩ lúc mình ở hiện đại nhiều thứ được phân loại rất nhỏ, nhưng ở thôn trang chẳng phân biệt được cứ như vậy hái đi, dĩ nhiên không tốt. Nghĩ thế Cốc Vũ có chủ ý, vừa vặn Trần Vĩnh Ngọc vào cửa, Cốc Vũ kéo hắn qua nói: "Trần bá phụ, ca, ta có biện pháp, cũng không biết có thể dùng được hay không."

Ngay từ đầu hái quả đào theo khuông trả tiền công đến sau này máy tuốt hạt, Trần Vĩnh Ngọc biết Cốc Vũ có nhiều mưu ma chước quỷ, lúc này nàng nói ra như vậy, tất nhiên là có vài phần nắm chắc, trong lòng đương nhiên cao hứng, "Nói mau đi."

Cốc Vũ nói: "Không cần kêu mọi người luân phiên nhau đi hái đào, dù sao hiện tại việc ở thôn trang không nhiều, chúng ta có thể tách ra hái, không sai biệt lắm có thể giải quyết vấn đề."

Kinh Trập nhìn chằm chằm Cốc Vũ, tựa hồ có chút hiẻu, "Ngươi muốn tách ra hái?"

Cốc Vũ gật đầu, "Đúng vậy, như vậy nam nữ già trẻ đều hái được, cũng không cần thế nào, nếu mọi người sợ phân không rõ ràng khiến cho trẻ con hái trái chưa chín, các thẩm, đại nương thận trọng, hái trái chín, sau đó phân loại để riêng, như vậy như cũ hái từng mảnh từng mảnh, nhưng trái cây không để chung hết, trái chín có thể dùng đòn gánh bán ở thôn trang phụ cận, thừa lại ca đưa đi cho lão bản đặt hàng, nếu hắn cảm thấy có thể chúng ta về sau cứ làm như vậy, nếu không được chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."

Trần Vĩnh Ngọc gật đầu, "Cũng chỉ có thể thử như vậy xem xem."

Cốc Vũ lại nghĩ nhiều quả đào như vậy, sợ là cần nhiều sọt trúc, lại đưa ra một đề nghị khác, "Bằng không chúng ta để tiểu cô cô ta hỗ trợ làm một ít trúc khuông đơn giản, trong sọt trúc để một ít cỏ rơm, để không sợ xóc nảy, so với bỏ hết một đống vào tốt hơn."

Vừa vặn Linh Nga ở bên nhà Cốc Vũ, Trần Vĩnh Ngọc nói với hắn, Linh Nga cũng không có gì không đồng ý, "Phái người đi hỏi thử xem, ta thấy tốt, nhưng phải hỏi qua cha ta, dù sao ta không biết mấy thứ này."

Có lời này, Trần Vĩnh Ngọc không chậm trễ, tự mình và Kinh Trập hai người mang theo điểm tâm đi thỉnh.

Buổi trưa, mọi người theo biện pháp mà Trần Vĩnh Ngọc nói đi hái đào, trên đất trải cỏ để đựng đào vừa chín, vài cái sọt để ở bên cạnh, bên trong lót cỏ để đựng đào chín, hết thảy ngay ngắn có thứ tự.

Trần Vĩnh Ngọc và Kinh Trập đã trở lại, không chỉ có bọn họ trở lại, còn có cha con Triệu gia. Trên xe còn có sẵn vài cái sọt trúc.

Cần Nhi thấy Triệu Thạch, y nha nha nha muốn bổ nhào qua, Triệu Thạch ngốc ngốc cười, đi lại bế Cần Nhi một hồi rồi đi làm việc.

Hứa Tần Thị thấy có chút buồn cười, "Nha, sao không gọi nương ngươi qua, như vậy không phải là cả gia đều ở đây, ha ha. Nói ra chẳng phải người ta nói ngược lại là giúp đỡ nhà mẹ đẻ bên này phải làm sao bây giờ?"

Triệu Đại thúc buồn cười, cũng chẳng kiêng dè gì, "Không có gì, lúc nương Cần Nhi còn chưa qua cửa các ngươi đưa mấy sọt đào qua, nhiều năm như vậy chúng ta hàng năm đều theo hưởng sái, bên này có chuyện khó xử, chúng ta có thể giúp chút nào thì giúp, lại nói cũng không phải chuyện khó khăn gì, việc khác chúng ta làm không được, nhưng đan giỏ thì không khó."

Nói xong rồi đi làm việc, sọt trúc không cần rất tinh tế, cũng có người thôn trang giúp đỡ chẻ trúc, tốc độ cũng rất mau.

Sọt trúc đan xong thì lót cỏ vảo, sau đó có người chuyên môn đem quả đào nhẹ nhàng bỏ vào, từng khuông chuyển đến bờ bên kia sông, xe ngựa tại đó chờ.

Kinh Trập đi theo hắc đại ca và cha Đại Trụ cùng nhau đi, lên xe xuống xe cũng tiện.

Người còn lại ở thôn trang dè dặt cẩn trọng đem quả đào chín mềm để gọn, chỉ còn chờ nhóm đàn ông mang đi thôn khác đổi lương thực hoặc bán lấy tiền trở về. Còn có người đoán chuyện bên Kinh Trập kết quả như thế nào.

Cốc Vũ nhìn từng khuông đào, lại thấy bên chưa hái có trái chín trên cành, tìm Trần Vĩnh Ngọc nói không cần đợi, mọi người dứt khoát đánh một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, đưa đi thôn trang bán được hay không, cũng phải hái hết trái chín, miễn cho bị hư rụng.

Trần Vĩnh Ngọc cười kêu Cốc Vũ không cần quan tâm, hắn đã sớm cùng mọi người nói.

Nhưng bán ở thôn trang cũng có giới hạn, quả đào chờ không được, đa số người mua đào để ăn, nếu đi quá thường xuyên còn tưởng dễ dàng, nên ít mua. Mọi người đành phải đi các thôn trang xa hơn, mãi đến khi không còn ai mua, nên không có ai đi nữa.

Người thôn trang ôm đào chín ngẩn người, bắt đầu nói ông trời có phải không bảo hộ Đào trang vân vân.

Bên Kinh Trập cũng truyền tin tức tốt về, nói lão bản coi như vừa lòng đào, kêu đưa thêm đi.

Mây đen trên mặt mọi người có thế này tán đi một ít, sốt ruột đi hái đào, nhưng lười hái đào chín, dù sao cũng bán không được, mỗi nhà ở thôn trang đều có một ít, không ai muốn ăn, rớt trên đất một mảng.

Cốc Vũ nhìn đào chín ngọt ngào rụng đầy, màu đỏ như máu chảy đầm đìa rất chói mắt, trong lòng nàng thầm kêu tội lỗi.

Hy vọng đều gửi gắm ở bên Kinh Trập, mọi người đều ngóng trông bọn họ mang về tin tốt, đã thấy đào kéo đi rồi lại kéo về.

Nghe Kinh Trập nói, không có đấu tích gì, lão bản mua đào lúc trước đã đi, tìm không thấy người, quả đào dĩ nhiên bán không được, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đào cuối cùng để lại một chỗ ở trấn trên gọi người bán, hắc đại ca cũng ở lại chờ lão bản, chỉ là hy vọng xa vời.

Kinh Trập chỉ là đoán nói nghe người trấn trên nói lão bản kia lo lắng đào hái trễ sẽ bị nát trên đường, cũng có người nói là quả đào đã đủ, mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao lão bản đi mất là chuyện rõ rành rành, hắn đi không từ giã.

Chuyện này là chuyện lớn, hai xe ngựa quả đào, hơn nữa trên cây nhiều như vậy chưa hái chuẩn bị rụng phải làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn rụng hết? Hoặc là kêu người thôn trang khác đến hái?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.