Cả nhà chậm rãi xuất phát.
Không thể nói là cả nhà, mà là mấy nhà. Bên Lí Đắc Giang, Hứa Thị, Vương Thị, Văn Thị ở lại trông coi ba đứa trẻ và lo chuyện trong nhà, còn lại Tuyền huynh đệ, Đại Lâm, Trần Vĩnh Ngọc, Trần Giang Sinh, còn có Cốc Vũ, Tiểu Mãn, Tiểu Hà đều đi, An Cẩm Hiên và Kinh Trập ở trấn trên chờ bọn họ.
Người đông, ở chung lâu ngày thật sự thấy như người một nhà thôi. Hai chiếc xe trâu đều sẵn sàng, Lí Đắc Giang còn cố ý đi một chuyến qua sân bên kia, nhờ Lí Lão Đầu cùng Hải, Hà, “Đại ca, Hà, lần này chúng ta đi khả năng muốn đánh một trận, bên kia nhờ các ngươi chiếu cố, nếu có chuyện gì phải đi trấn trên đến tửu lâu tìm chúng ta.”
Lí hải đáp ứng không ngừng, Lí Đắc Hà ngốc nghếch cười, “Nhị ca, chuyện này cần giao phó sao, không cần nói ta cũng làm.”
Lí Đắc Giang an tâm đi, Trần Thị ở trong phòng bếp bận việc, tựa hồ đã quên lúc trước nói không cho phòng ở cũng không lui tới, lúc này nghe thấy thanh âm Giang nói chuyện, cân nhắc một lần, vội vàng đuổi theo, “Nhị ca, đi ra ngoài làm gì, mang theo ta và Hà cùng đi a.”
Lí Đắc Giang đi tới đầu sân, bước vội hai bước thoát khỏi tầm mắt Trần Thị.
Cốc Vũ vỗ tay ở trên xe cười hề hề, hỏi: “Tỷ, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa, nương ở nhà, ngươi có được không?” Tiểu Mãn chưa trả lời, nàng lại quay đầu hỏi Đại Lâm ngồi trên một chiếc xe khác, “Đại Lâm ca, dụng cụ ngươi mang đầy đủ hết chưa, bằng không đến lúc đó phải trở về lãng phí thời gian!”
Lời chưa nói xong, Tiểu Hà tát qua, “Ngươi cứ như là chim khách kêu thì thầm mãi, thật là phiền!”
Cốc Vũ hé mắt nhìn Tiểu Mãn, hai người cười thầm.”Phiền lòng?”
Ánh mắt Tiểu Hà nhìn qua, quay đầu xem phía sau xe, cũng không quay đầu đáp, “Đương nhiên phiền lòng!”
Cốc Vũ kéo dài thanh âm nga một tiếng, “Ai, thật sự không có cách nào, người ta mỗi chút mỗi phiền lòng trách cứ ta, tỷ tỷ há?”
Tiểu Mãn hiểu ý, “Dĩ nhiên trách ngươi, bằng không sao kêu người ta là quái nhân gì đó sao?”
Tiểu Hà sắc mặt đỏ lên, giả giận muốn đánh. Giang Thị ôm nàng, “Có gì phiền lòng nói với bá mẫu.”
“Nga ——” Tiểu Mãn cùng Cốc Vũ kêu xong cười ha ha.
Các nàng cười là có nguyên nhân, trước đó Giang Thị và Vương Thị bàn tính, nói không nỡ để Tiểu Hà ở bên kia, ở chung Giang Thị càng nhìn càng vừa lòng, muốn Tiểu Hà làm vợ Giang Sinh, mấy ngày nay ở chung đã quen thuộc, tính tình Tiểu Hà lanh lẹ lại không mềm yếu, có năng lực quản được Giang Sinh, cũng là người nói đạo lý. Còn đùa nói lúc trước thấy Cốc Vũ tốt, nhưng bây giờ thấy con mình không xứng với Cốc Vũ, Cốc Vũ toàn làm chuyện không bình thường, sợ ở thôn trang vùi dập tài năng. Vì việc này vẫn tiếc hận mãi, Tiểu Hà lại giống Cốc Vũ, nhưng yếu hơn vài phần, vừa vặn xứng với Giang Sinh.
Vương Thị cũng thấy thích hợp, Cốc Vũ còn có Kinh Trập và Tiểu Mãn, chuyện của Kinh Trập còn chưa có tin tức, không biết phải đợi tới khi nào, cũng không thể chậm trễ người ta, Giang Sinh cũng cao hơn, cùng Tiểu Hà xứng đôi, không nói xa xôi, nói thẳng là chúc mừng.
Cười xong lại thảo luận, nói nếu Văn Thị ngầm đồng ý, muốn tạm thời định xuống, đến lúc có người tới cầu hôn người lớn dễ nói chuyện, sẽ không lỗ mãng làm cho bọn họ phiền lòng ... Lời này không biết sao bị Cốc Vũ nghe được, quay đầu kề bên tai Tiểu Hà nói cặn kẽ, Tiểu Hà xấu hổ đỏ mặt, lại nhịn không được suy nghĩ, vì thế hễ nhắc tới phiền lòng, Cốc Vũ và Tiểu Mãn rất ăn ý cười.
Văn Thị lại thấy trong nhà mình có chút thưa thớt, sợ là trèo cao, lại nói Đại Lâm lớn rồi còn chưa có tin tức, muội muội không thể đính thân trước, tóm lại nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Giang Thị là người lanh lẹ, thấy Văn Thị e dè nói không có gì đáng ngại, vài câu đã làm Văn Thị thông suốt, vì thế chuyện cứ như vậy định xuống, chỉ chờ Văn Thị bọn họ xây nhà dọn ra, sẽ không sợ người ta nói ra nói vào, chờ thêm vài năm nữa bọn nhỏ lớn chút nữa sẽ thuận theo tự nhiên.
Vì chuyện tửu lâu của Hứa Thế Cùng, mọi người chưa có thời gian xây nhà, vì thế mọi người chuyển đến ở bên An Cẩm Hiên trước, nhà Cốc Vũ chuyển đến nhà ngói của Lí Đắc Giang, An Cẩm Hiên và Kinh Trập thường ở tiệm vải trấn trên, cần người coi nhà, nan đề được giải quyết, đẹp cả đôi đường.
Tửu lâu Hứa Thế Cùng không tiếp tục kinh doanh, án chưa kết thúc, đương nhiên không ảnh hưởng tửu lâu bên này, muốn nói có quan hệ, cũng là đợi coi kẻ hại người kia phải nhận trừng phạt gì, và phải bồi thường bao nhiêu bạc cho Hứa Thế Cùng.
Người phụ nữ của Đàm Tính là người hiếm thấy, thời điểm khó khăn cũng cắn răng nhịn xuống, mang con kinh doanh tiệm tạp hoá, người còn bị nhốt, nghe nói Đàm Tính nhận mình là chủ mưu, đại cữu bị mình xúi giục, bằng không sao có thể được bình an vô sự nhiều năm như vậy. Tên đầu bếp bỏ chạy không có mặt nên có chút khó xử. Phụ nữ của Đàm Tính vẫn kiên định, ca ca nhà mẹ đẻ hờ hững, bị bức nóng nảy thậm chí nói còn không bằng như lúc trước chặt đứt sạch sẽ, ở quê tuy khổ nhưng so với hiện tại tốt hơn, miễn cho cả ngày nghĩ đi hại người, may mắn lúc này bị bắt, về sau được thả ra có thể làm lại, nếu thật sự gây ra đại họa, nàng và con không có mặt mũi sống. Lần này Đàm Tính nhận hết tội lỗi nàng cũng không oán hắn, về sau ân oán tiêu trừ, nếu biết lúc trước ca ca gọi bọn hắn trở về để làm chuyện này, nàng ở quê hương ăn đất ăn rau dại cũng không về!
Vì thế, người chung quanh không trách tội bọn họ, đều nói người phụ nữ này không đơn giản, lúc trước khư khư cố chấp gả cho Đàm Tính một kẻ không thân phận là biết nàng không bình thường, chỉ là không dự đoán được phải đến nước này, vì thế người thôn trấn không so đo, đối với bọn họ khí khái, cũng có chút đồng tình, thường đến tiệm tạp hoá mua này nọ.
Chuyện như vậy truyền đến, tất cả mọi người trong tửu lâu thở dài lắc đầu.
Đã nhiều ngày Thạch Bộ đầu đến bên này, rất nhanh đã nhìn ra manh mối, Tiểu Mãn bị Cốc Vũ liếc mắt hỏi qua vài lần, thấy Thạch Bộ đầu bắt đầu lộ ra ý tứ, tránh ở trong phòng Thấm Nhi cắt giấy hoặc thêu thùa. Tiểu Hà cũng do Văn Thị nhắc nhở qua, nàng không thể cùng Giang Sinh thân cận quá, miễn cho người ta lời ra tiếng vào, cũng lảng tránh một ít, bên ngoài không có náo nhiệt như vậy, con gái đều trốn ở trong phòng.
Thạch Bộ đầu chịu khó tới vài lần, mỗi lần nói chuyện án tình xong, có chút không yên lòng, quanh co lòng vòng hỏi thăm Tiểu Mãn vài lần, đều bị Cốc Vũ dùng lời gắt gao chặn lại, hắn cũng không để ý, đi về. Cốc Vũ luôn cảm thấy mình nhiều chuyện, nhưng lần tới hắn lại hưng trí bừng bừng đến, Cốc Vũ trước sau như một không cho sắc mặt tốt không nói lời hay, vài lần trở thành quen, mọi người không để ý tới bọn họ.
Vài ngày nay Hứa Thế Cùng lạnh nhạt rất nhiều. Sau khi bàn luận, mọi người nhất trí cảm thấy phải gây dựng lại tửu lâu, không chỉ là gây dựng lại, so với lúc trước nhất định phải ngăn nắp hơn.
Cốc Vũ tỉ mỉ đem ấn tượng của mình về tửu lâu suy nghĩ lại một lần, tửu lâu đột nhiên duy trì không nổi, không phải là chuyện một sớm một chiều, nhớ lần đầu tiên theo Hứa Tần Thị đến đã thấy tửu lâu này không có gì đặc biệt, nếu làm ăn được đơn giản vì lúc đó trấn trên chưa có tửu lâu, khí phái đã thắng người ta một bậc, lại nói cũng chú ý buôn bán nhỏ, món ăn không nhất thiết ngon nhưng lượng nhất định không ít, tổng kết lại là đi theo con đường bình dân. Lúc ưu thế đều chậm rãi biến mất, mất đi một ít khách, sau đó Cốc Vũ và An Cẩm Hiên nghĩ ra cách miễn phí đậu hoa thật sự hấp dẫn không ít người, nhưng trị phần ngọn không trị được gốc. Nhìn theo góc độ hiện tại, tửu lâu ngay cả món chiêu bài cũng không có, cho là người ta nghĩ đến cũng không biết gọi cái gì, lúc trước là độc nhất tửu lâu, hiện tại không còn như vậy.
Về sau nếu mở lại vẫn muốn lấy lượng để thắng sợ là không có khả năng, dù có khả năng thì lợi nhuận rất ít, đây không phải là kết quả bọn hắn muốn thấy. Phải làm thì làm đến tốt nhất, theo lời Cốc Vũ, chính là đi theo đường cao cấp, không phải người nào đều có thể tùy tiện vào cửa tửu lâu tốt nhất này.
Kinh Trập nhớ hết mọi lo lắng của mọi người, cảm thấy nếu muốn làm tốt tửu lâu ở trấn trên, không gì khác hơn ba điểm. Thư nhất là món ăn, mở tửu lâu nếu món ăn làm không tốt, không có người đến là dĩ nhiên. Thứ hai là hoàn cảnh, bàn ghế này đã không còn thích hợp, không bằng đem biến toàn bộ lầu hai thành nhã gian, tự nhiên người có uy tín danh dự sẽ nguyện ý đến, như vậy thì Đại Lâm và Tuyền sẽ có rất nhiều chuyện để làm, đem gỗ đã bào xong ở Đào trang chuyển đến tửu lâu, bận rộn ngày đêm. Ba là phải chú ý sạch sẽ, chuyện người khác ăn vào không thoải mái xảy ra một lần cũng đủ rồi, không thể có lần thứ hai nữa. Cuối cùng đó là phục cụ chu đáo, xem như ở nhà.
Nghe như vậy, Hứa Thế Cùng thêm tin tưởng, “Nếu thật có thể làm được như vậy, còn lo sinh ý không được sao!”