Sau khi Cốc Vũ trở về có chút không thích hợp, không nói chuyện, không làm ầm ĩ, như không có gì, lúc nên ăn cơm thì ăn cơm, lúc ngủ thì ngủ, ngay cả Hạ Xuyên cũng cho rằng tỷ tỷ sinh bệnh không thích hợp, người khác càng nhìn ra khác biệt.
Nàng cố làm ra vẻ không có gì, nhưng càng cố càng rõ ràng. Với mọi thứ đều lộ sự lười biếng, không làm gì cũng không nói với bọn họ. Trước kia lúc nàng cần yên tĩnh, ánh mắt cũng trong sáng, sắc mặt linh động, lúc này phản ứng như vậy ngay cả nàng cũng giật mình.
Hứa Tần Thị không trở về, mọi người thấy không quen, không nói Tiểu Hàn, Đại Hàn luôn đi tìm, ngay cả Tiểu Mãn bọn họ buổi sáng ngáp dài thức dậy cũng không quá thích ứng, dụi mắt đi ra ngây thơ hỏi, “Mỗ mỗ, sao ngươi sớm như vậy.” “Mỗ mỗ, đợi lát nữa ta đi...” Nhưng không có người trả lời, Hứa Tần Thị thường ngồi ở băng ghế nhỏ dưới mái hiên, ghế vẫn để nơi đó, nhưng không bóng người.
Những ngày này, trên cơ bản mọi người đều thảo luận, chẳng qua không tìm được phương cách nào, nên không đi qua bên Hứa Thế Cùng, chờ ngày mai lại xem.
Trần Vĩnh Ngọc nghĩ xa, tửu lâu cách vách gây chuyện, không bằng trực tiếp tiếp quản, rồi thỉnh một đầu bếp đáng tin, chuyện sau này cũng chầm chậm tốt lên, lại nói tửu lâu Hứa Thế Cùng vốn là số một số hai ở trấn trên, tuy hai năm nay không có tốt như xưa, nếu lần này không bị người ta thiết kế hãm hại thì vẫn qua được. Cho nên không cần lãng phí thời gian giáo huấn, không chừng vừa khéo có thể bắt đầu lại từ đầu.
Lí Đắc Giang thấy Hứa Thế Cùng như thế, không quá đồng ý, lúc này nếu Hứa Thế Cùng giữ tửu lâu làm buôn bán nhỏ, hoặc làm thành cửa hàng bán cháo, bán bánh gạo chưa chắc không tốt, nếu làm không được một tửu lâu tốt nhất, thì làm một cửa hàng tốt nhất cũng không có gì lớn lao, thứ hai tiết kiệm phí tổn lớn không cần thiết, miễn là người một nhà không đói, nếu giống như lời Trần Vĩnh Ngọc, không chừng gặp phiền toái một lần nữa. Ngày không cầu phú quý, bình an là không thể tốt hơn.
Nói đến nói đi cũng là hai quan điểm khác nhau, cuối cùng đi thương lượng với Hứa Thế Cùng. Sau khi Cốc Vũ nói với bọn họ sỗ bạc trong tay, cũng không có nói thêm gì. Nàng chỉ muốn bọn họ biết, nếu Hứa Thế Cùng cần giúp đỡ, bọn họ có thể lấy ra bao nhiêu.
Hai ngày này An Cẩm Hiên đi tiệm vải một lần, buổi trưa trở về cùng Kinh Trập.
Một mình Cốc Vũ đứng ở hậu viện phơi nắng, ngồi trên cái bình nhìn chằm chằm một đàn kiến chậm rãi di chuyển trên mặt đất. Vài phút đi qua, ngón tay nàng tê rần nhưng cũng phân không ra con kiến trước mắt có phải là con vừa rồi mình mới chỉ không, nàng thậm chí nghĩ mình cũng như một con kiến thôi, tự cho mình không giống người khác, nhưng với người khác mình bất quá chỉ là một con kiến trong đàn kiên, không khác gì người ta. Cốc Vũ ngồi xổm trên đất miên man suy nghĩ, rồi dựa lưng vào cái bình lo lắng.
Kinh Trập nhìn qua khung cửa, há mồm, đi tới nói, “Cốc Vũ, ngươi không cần khổ sở, nan đề của cậu sẽ qua đi, nhiều chuyện như vậy chẳng phải lúc đó chúng ta cũng vượt qua sao?”
Cốc Vũ ừ một tiếng, tâm tư của nàng không ở đây, thấy vẻ mặt ôn nhuận của Kinh Trập, đột nhiên cảm thấy mình có chút keo kiệt , nhưng cũng không biết mình muốn nói gì.
Kinh Trập thấy Cốc Vũ cô đơn như vậy, gật đầu nở nụ cười. Ở thôn trang nhiều năm, bao nhiêu năm sống dưới tên Kinh Trập là bấy nhiêu năm Cốc Vũ bọn họ kêu ca, hiện tại Kinh Trập thật sự thấy mình có ý thức trách nhiệm, hơn nữa mỗi ngày càng thêm nồng liệt, hắn luôn hy vọng có thể có một ngày, cha mẹ cùng đệ đệ muội muội không còn sầu lo. Nếu có thể ước nguyện, hắn sẵn sàng cùng bọn họ hòa thuận mỹ mãn sinh hoạt, không cần lo buồn lung tung, đặc biệt không hy vọng vì cuộc sống mà bận rộn.
Lúc này Kinh Trập chỉ mong cả nhà vì cuộc sống bận rộn cũng có thể qua hòa thuận mỹ mãn.
Hắn trìu mến sờ đầu Cốc Vũ, “Cốc Vũ, không cần nghĩ nhiều, hết thảy đều có cha mẹ và ta.”
Nói như vậy tựa hồ có chút không ổn, có lẽ Cốc Vũ còn ảo tưởng về một cuộc sống khuê các tốt đẹp đứng ở hậu hoa viên, nhưng nàng không vội, chỉ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào, nàng không thể nói rõ.
An Cẩm Hiên đi tới kêu nàng đi ra ngoài nếm thử này nọ.
Trong lòng Cốc Vũ dâng lên lửa giận, cầm một cây củi trên đất lên ném, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nghe thấy âm thanh trầm đục, rồi tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Nàng thầm thở dài, không có tâm tư nhìn con kiến trên đất, đứng lên đá đến bình một cước.
An Cẩm Hiên quay lại, mang theo một cái hộp, không nói trực tiếp đưa cho Cốc Vũ một đôi đũa. Cốc Vũ mơ hồ nhận lấy, thấy An Cẩm Hiên bận rộn, trong hộp gì đó rất lạ, có gà có vịt, thậm chí còn có điểm tâm, cũng không nói chuyện, ý bảo Cốc Vũ ăn.
Cả một ngày Cốc Vũ không có ăn gì, lúc này đột nhiên thèm ăn, đặc biệt điểm tâm xanh xanh trắng trắng, mặt trên còn có hạt tiêu xay làm đẹp, nhìn rất muốn ăn. Nàng không khách khí, gắp bỏ vào miệng ngây ngẩn cả người, đây không phải là đồ mình muối sao? Khó trách sao nhìn quen mắt như vậy, nhìn bộ dáng nghiêm trang của An Cẩm Hiên, nàng trợn trắng mắt, “Không có việc gì làm nên tìm việc, ta còn tưởng rằng từ nơi nào làm ra nữa.”
An Cẩm Hiên nở nụ cười, “Đồ mình làm còn ăn không ra, bất quá ta cũng không phải không có việc gì tìm việc, ngươi nói nếu đặt mấy thứ này ở tửu lâu cậu, thế nào?”
Mắt Cốc Vũ sáng lên.
Từ khi trở về, nàng luôn nghĩ vấn đề này, ngày thường nàng thích ra chủ ý nghĩ biện pháp, nhưng lúc này mọi người không hỏi nàng, nói đến cùng nàng vẫn là một đứa trẻ, kệ cho nàng ngây người. Ngay cả Kinh Trập cũng cho rằng Cốc Vũ thấy tửu lâu gặp chuyện không may trong lòng khổ sở, hơn nữa không muốn nàng quan tâm.
Vì thế Cốc Vũ cứ ngơ ngác nhàn rỗi, nhưng không quen. An Cẩm Hiên cái gì cũng không nói, trực tiếp để nàng nghĩ đến chuyện tửu lâu, nàng âm thầm nghĩ mình thật không mệnh hưởng phúc, cuối cùng trong lòng đã có chuyện làm.
Hai người không nói gì, An Cẩm Hiên cũng không khách khí với Cốc Vũ, giành ăn. Cốc Vũ không đưa đũa qua, hắn dùng tay bốc bỏ vào miệng, bị Cốc Vũ lấy một chiếc đũa đánh vào mu bàn tay, “Bẩn chết, móng vuốt bốc bậy!” Hai người ha ha cười.
An Cẩm Hiên kêu Cốc Vũ ăn thịt, “Cốc Vũ, đây là ta cố ý tìm người làm, ngươi thấy thế nào?”
Cốc Vũ nhìn có chút quen mắt, giống bạch trảm kê trước kia từng ăn qua, chỉ là hương vị sợ không đủ.
Hai người nghiên cứu bắt đầu từ ăn đến thao thao bất tuyệt, “Cẩm Nhi! Không thể ăn như vậy, nếu sư phụ ta biết khẳng định sẽ dạy ngươi. Xem đi, hình như vẫn còn sống, vẫn là ta nấu đi.”
Cốc Vũ nói xong đi vào nhà chính, lại nghe tiếng cười gian của An Cẩm Hiên, đứng lại, phục hồi tinh thần, “Nga nga nga, Cẩm Nhi! Ngươi đến kêu ta đi làm cu li đúng không? Mỗ mỗ không ở nhà để ta xuống bếp, hừ!”
An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ đã trở về như cũ, lúc bình tĩnh nhu thuận gọi hắn Cẩm Hiên ca, lúc lợi hại không quan tâm kêu Cẩm Nhi. Mặc kệ là thế nào, lúc này An Cẩm Hiên không còn lo lắng, ít nhất Cốc Vũ đã trở về như xưa, “Không phải, Cốc Vũ, ta nghĩ chúng ta nên vì cậu làm chút chuyện, bá phụ và Tuyền thúc bọn họ cũng nói, nhưng còn chưa quyết định, nếu là ngươi, ngươi muốn như thế nào?”
Cốc Vũ không chút nghĩ ngợi, “Đương nhiên là trở lại đương thời phong cảnh a, tâm cậu đã không còn như lúc vừa bắt đầu, nếu muốn hắn mở quán cháo, ta sợ trong lòng hắn chênh lệch quá lớn, tỷ như là ngươi Cẩm Hiên ca, hiện tại ngươi là một lão bản tiệm vải thì không có gì, nếu ngươi là đại đông gia trong thành hoặc lớn hơn một chút là hoàng thương gì đó, lại cho ngươi trở lại trấn trên mở tiệm vải, dĩ nhiên trong lòng ngươi không dễ chịu phải không.”
An Cẩm Hiên cứng đờ. Răng cắn chặt môi dưới im lặng, vài giây sau hắn khôi phục bình tĩnh, lắc đầu, “Cốc Vũ, ngươi làm sao mà biết ta là lão bản tiệm vải?”
Cốc Vũ hừ cười, “Không phải là lão bản ngươi lấy nhiều bạc như vậy Tiểu Hổ không có ý kiến gì sao? Hắn không sợ lúc mình đang trực bị liên luỵ, vạn nhất ngươi không nhận hắn liền xong đời, lại nói ta tin tưởng ngươi sẽ không xằng bậy làm việc đó. Còn có lúc chúng ta xử lý hôn sự, ngươi là một tiểu nhị sao có thể mang đến nhiều vải tốt như vậy! Thật là một tiểu nhị tốt! Hại ta còn lo lắng cho ngươi bị lão bản ghét bỏ!”
An Cẩm Hiên nhức đầu, “Sớm biết như vậy ta sẽ không gạt các ngươi, thật là tính sai.” Cười hì hì nói xong, An Cẩm Hiên nhàn nhạt buông một câu, “Cốc Vũ, nếu lần tới có chuyện, ta nhất định sẽ không dối gạt ngươi.” Nói xong câu này, An Cẩm Hiên dừng không được nói tiếp, “Trước kia không muốn các ngươi quan tâm, trải qua chuyện này ta mới biết được, có đôi khi chuyện quan tâm hay không quan tâm, phải để tự bản thân ngươi thấy nên làm thế nào, mà không phải là ta cảm thấy ngươi nên làm thế nào.”
Cốc Vũ sửng sốt, lời của An Cẩm Hiên không phải là vấn đề mình luôn không rõ sao, nói đến cùng là một loại chấp niệm. Mặc kệ là chuyện gì, nàng cảm thấy bọn họ nên ở cùng nhau, cùng nhau cười và cùng nhau khóc, lúc này tiệm vải kinh doanh thành công, tiệm vải một đã có một quá trình, nàng không thể hội được. Nếu thất bại mà nàng không kịp giúp đỡ, đến lúc đó không biết sẽ hối hận như thế nào.
Ánh chiều tà chiếu vào sân, tâm Cốc Vũ sáng rọi minh bạch.