Thời gian qua nhanh, nơi nơi phủ nắng hè chói chang, trong cửa hàng phát sinh vài chuyện lớn.
Thứ nhất là An Cẩm Hiên vào tơ tằm thương hội, không nói đến tốt hay không tốt, bí phương phi hà đoạn bán cho An Cư nhị thiếu gia An Cẩm Lâm, được một khoản lớn ba ngàn lượng. Có số bạc này, toàn bộ phường nhuộm được bố trí đâu ra đó, người đến người đi cảnh tượng rất phồn vinh. Bụng Hoa Ti Nhu to hơn, chỉ ở trong một viện phía sau do Hoa Thị chăm sóc. An Cẩm Hoa đã tới không dưới năm lần. Lần thứ nhất Hoa Thị thấy, há mồm nói nếu An Thị vì khuê nữ của mình thì phái người đến đón, bằng không mình không muốn cho hắn lui tới, cứ như vậy truyền ra đi về sau nàng làm sao làm người được? Người của An Cư sau này không đồng tình một nữ nhân ở bên ngoài sinh con, trong mắt bọn họ An Đại luôn không sai, kết quả lại là Hoa Ti Nhu níu kéo hắn, Hoa Thị không muốn chuyện phát sinh như vậy, An Đại không dám đón vào phủ, vì thế nên luôn giằng co, đến không dưới năm lần đều bị Hoa Thị ra mặt đuổi đi.
Thứ hai là hoa lâu cơ dưới sự không ngừng nghiên cứu chế tạo của Đại Lâm và Lí Đắc Tuyền rốt cục đại công cáo thành, nhưng chưa tới lúc ra mắt.
Phương diện nhân công cũng do Hoa Thị định đoạt, An Cẩm Hiên không tiện miễn cưỡng. Hoa Ti Nhu lớn bụng cũngngồi ở một bên xem, Hoa Thị và Như Ý hai người, Hoa Thị ngồi phía trên hoa lâu, miệng hát tay kéo, tạo thành một điệu, cẩn thận để ý là có thể phát hiện lời hát đều là chỉ dẫn, Như Ý chân đạp máy, tay múa cực kỳ mau lẹ, người xem hoa cả mắt, hoa văn phức tạp dần dần lớn ra, biến hóa ngàn vạn.
Lúc thất vải dệt nổi đầu tiên lấy xuống là lúc Hoa Thị rơi lệ đầy mặt, cảm xúc thình lình bất ngờ tốt. An Cẩm Hiên dĩ nhiên là không cần nói, một lòng chỉ nghĩ đến khuếch đại cửa hàng, năm sau nếu quan gia có sinh ý sẽ một lần đoạt được, quan gia thiếu hàng dệt nổi, hắn rất tin tưởng.
Vì thế, người thành Vân Châu phát hiện vải của Vân Cẩm Các tuy không xuất sắc nhất, nhưng rất hợp tâm ý của đại gia, không quý nhưng không có nghĩa không lên nổi mặt bàn, người bình thường đều có thể mua được, vì thế dưới tình huống không đoạt An Cư sinh ý, nhưng có con đường riêng của mình. Không đến nửa năm, Vân Cẩm Các ở thành Vân Châu đã bốn cửa hàng, trong đó một nhà mở tại đường cái Đông Thuận.
Tuy cửa hàng phát triển không sai, nhưng cũng không gây chú ý đặc biệt, An Cẩm Hoa một lòng mong đứa bé trong bụng Hoa Ti Nhu là con trai, dùng hết tâm tư hỏi thăm, nên ít đi phường nhuộm nhà mình, lại càng không bị những cửa hàng nhỏ phân tâm, mà An Nhị vừa khéo nhân cơ hội phát triển thế lực của mình. Vân Cẩm Các khuếch trương như vậy hắn xem ở trong mắt, trong lòng vui vẻ nghĩ cũng may mình xuống tay sớm, ngày sau muốn ở thương hội định đoạt, luôn phải có người của mình, mà Vân Cẩm Các, hắn tin tưởng về sau sẽ là thứ nhất.
Thứ ba là Vương Thị nhớ Tiểu Mãn ở thôn trang đến mất hồn mất vía. Nàng là người đa tâm, ở thôn trang nhớ thương cha mẹ già trong thành, ở trong thành nhớ thương Tiểu Mãn đang hoài đứa nhỏ, suy bụng ta ra bụng người cũng không thể mang Tiểu Mãn về thành, rốt cục bị bệnh. Sau khi lành bệnh Văn Thị và Tiểu Mãn cùng nhau vào thành ở, nói là Đại Lâm ở trong thành, Tiểu Mãn dĩ nhiên cũng nên ở bên Đại Lâm, chờ sinh đứa nhỏ xong lại tính toán.
Mặt khác Kinh Trập trúng cử kỳ thi mùa xuân, chức quan rốt cục đã định, là Huyện lệnh Ngô huyện Bình Châu, nhưng vui nhất là Ngô huyện và Tú huyện liền nhau, hai huyện cách nhau một con sông, thật nhiều ruộng dâu, người nuôi tằm nhiều. Cứ như vậy, Kinh Trập muốn đến Vân Châu hoặc Tô Thủ Nghiêm muốn đi Ngô huyện đều không khó, tính ra chỉ là mấy ngày hành trình thôi.
Lúc biết được tin tức này, Kinh Trập đang ở Vân Châu, chỉ chờ khoảng nửa tháng là hết nhiệm kỳ cũ. Tin tức từ kinh truyền ra, khuê gia tiểu tỷ trong thành Vân Châu đang yên tĩnh lại oanh động một thời gian. Tuổi còn nhỏ mà như thế về sau tiền đồ như cẩm, lại là quan ở ngoài, không có bà bà quản, chính là cuộc sống của hai người, trong lúc nhất thời lại nhấc lên một trận sóng gió, cũng không biết cô nương nhà ai có thể có lương xứng bực này.
Gió vừa nổi là có người quen đi Nguyên Dệt Tú Trang tìm hiểu, đến cửa thấy tiệm thêu không mở cửa, gắn một khối mộc bài viết nhà có việc vui, tháng sau mới mở cửa lại. Kẻ ngóng chờ chuyện tốt xâu chuỗi sự kiện lại, càng cảm thấy quan hệ của Tô gia Tử Mặc và tiệm thêu nay không tầm thường.
Tìm không thấy người, tìm hiểu không ra tin tức gì, có người quen với nhà Tri Châu cũng nói bóng nói gió tìm hiểu một hai. Tô Thủ Nghiêm giả ngu, người ta cũng không hỏi nhiều, đều là đoán mò, rất nhanh liền phai nhạt đi.
Thành bắc tương đối không có phồn hoa thắng cảnh, nhưng yên tĩnh không ít.
Sáng sớm, Trương bà mối vừa chuẩn bị đi phường nhuộm, trong đầu không quá vui, ai kêu cháu mình coi trọng Như Ý chứ? Nàng đã đến cửa hai lần, nha đầu Như Ý kia không nói ra, hôn nhân vốn do cha mẹ định đoạt, ai kêu Như Ý không có thân nhân. Bình thường nàng nói chuyện với Hoa Thị nhưng cũng không tìm hiểu được có tâm tư gì. Tối hôm qua Trương bà mối lại bị cháu mình cuốn lấy không có cách nào, đành đáp ứng sáng hôm nay lại đi một chuyến, nếu thành nàng cũng vừa long. Như Ý coi như biết chuyện, bộ dáng tính tình đều không tệ, về sau mình phải dựa vào đứa cháu duy nhất đó, nên cần phải tìm người tốt tính mới được, miễn cho bộ xương già này chịu tội, bằng không nàng sẽ không thể để bụng hôn sự của đứa cháu này như vậy. Nếu không được nàng cũng hiểu, Như Ý tuổi hơi lớn, trước kia vẫn là phận nô tỳ······
Nàng nhấc đôi chân bó chậm rì rì đi tới, dọc theo ngã tư đường thanh tĩnh, ghé ngang cửa hàng uống nước trà ăn hai cái bánh bao, miệng không có mùi vị gì cả, nhớ tới Như Ý, “Nếu có nha đầu kia ở đây, ta có thể ăn bánh ngàn tầng, kẹo mè, lại là người có hiểu biết, bình thường đều có tiếng tốt.” Nghĩ như vậy, bước chân lớn một ít, đến cửa, thấy hai chiếc xe ngựa ngừng lại, có chút kỳ quái.
Người trước mắt không quá quen thuộc, nàng chậm bước chân, đưa mắt nhìn nhìn, đồ trên xe không ít. Chậc chậc, có nhà có nghiệp người thật không thể so, muốn hỏi thăm lại không quen biết, thật vất vả thấy Như Ý mang một gói đồ đi ra, vội chạy qua cầm lấy tay nàng, “Ai u, cô nương tốt của ta, đây là muốn đi đâu?”
Vốn Như Ý thấy An Cẩm Hiên bọn họ ra cửa gấp gáp muốn đưa tiễn, bị nàng túm lấy có chút dở khóc dở cười, lại không tiện thẳng thừng tránh ra, đành phải cười nói hai câu.
Sắc mặt người đàn ông trẻ tuổi trong xe thả lỏng, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười bên kia, trừng mắt nhìn qua, “Có cái gì buồn cười !”
Người cười là Kinh Trập, thấy An Cẩm Hiên bị quấn lấy không có cách nào thoát ra nổi cáu mà không chỗ phát tiết, lắc đầu thở dài, “Cẩm Hiên huynh, hai ngày trước là ai nói, có nữ ······ “
Chưa nói xong, bị cây quạt của An Cẩm Hiên gõ xuống, “Được rồi, được rồi! Năm mươi bước cười một trăm bước, ngươi đừng quên, nếu ngươi không trốn tránh những người đó, sao có thể khởi hành từ chỗ này? Còn cười ta!”
Nghe tiếng cười của bọn họ vang vọng, Cốc Vũ ở trên xe phía sau hưng trí bừng bừng nhìn Vương Thị cười, “Nương, ngươi nói gì đây. Đại ca và Cẩm Hiên ca đều làm cho người thích, ngươi lo lắng như vậy, không bằng để đại ca thành thân, còn có người chiếu cố hắn, bằng không bên Vân Châu có mỗ mỗ, tỷ tỷ lại về thôn trang, còn có đại ca ở Ngô huyện, ngươi muốn quan tâm cũng không quan tâm được.”
Vương Thị không cảm thấy Cốc Vũ đang nói giỡn, nghiêm trang đáp, “Uh, ngươi nói không sai. Nếu đại ca ngươi thành thân, chuyến này ta cũng không cần đi theo như vầy. Ngươi xem hắn, dù cẩn thận cũng là đàn ông, đến chố đó dàn xếp xong, bếp cũng lạnh, phòng lại bụi bặm, ngày thường ăn cơm xã giao, vạn nhất người ta khi hắn tuổi trẻ không hiểu chuyện hoặc tập tục bên kia không đồng nhất, bên người hắn ngày cả người nói chuyện cũng không có, ta thật không yên lòng, phải đi qua xem mới biết được.”
Vương Thị nói xong, nhưng lại nghĩ đến chuyện khác. Chuyến đi nàu, quần áo mùa đông, chăn mền cho Kinh Trập đều phải dự bị, một năm bốn mùa phải chuẩn bị cho tốt, tốt nhất là tìm một gã sai vặt giao phó cho rõ ràng...
Làm nương luôn lo xa như vậy.
Cốc Vũ vén mành lên, “Thạch đại ca, đã chuyển hết đồ đạc lên chưa?”
Tiểu Thạch đến Vân Châu, lúc này theo Kinh Trập đi Ngô huyện nhậm chức, không tính toán trở lại. Hắn thật tội nghiệp, đến Vân Châu cũng tránh không khỏi, đành phải đi nơi khác.
Lúc này trong tay hắn mang theo một gói đồ, ném lên xe: “Tốt!” Quay đầu chạy vào trong phòng.
Cốc Vũ nghe Vương Thị nói xong chuyện Kinh Trập, bắt đầu nói tới mình, vội nhảy xuống xe ngựa, chuyển tới chiếc xe của Kinh Trập và An Cẩm Hiên, “Đại ca, các ngươi xong hết chưa?”
Hỏi xong thấy vẻ mặt trêu chọc của Kinh Trập, đầy ý cười, Cốc Vũ theo ánh mắt hắn kia nhìn lại thấy Như Ý đang nóng vội kéo tay Trương bà mối ra, lại không thể quá thô lỗ, mà Trương bà mối không biết nhìn sắc mặt, luôn quấn lấy nói chuyện, nhìn rất buồn .
Cốc Vũ tiến lên, “Ai u, Trương thẩm đang làm gì đây, muốn cướp Như Ý tỷ tỷ về làm vợ sao?”
Trương bà mối thấy Cốc Vũ, cười một tiếng, “Thật sự là muốn làm mai cho cháu ta... Ai u, Như Ý cô nương —— “
Đang phân thần khiến cho Như Ý tránh thoát ra, nàng chạy tới đem gói đồ trong tay đặt ở xe, sắc mặt hồng nhuận, cũng không biết là vì vừa mới nóng vội hay vì cáo biệt thẹn thùng, nửa ngày nghẹn ra một câu, “Kim lão bản, trên đường cẩn thận, đây là ta làm kẹo mè vừng, trên đường ăn.”
Nói xong câu này thấy Trương bà mối đi đến, nàng lại không cam long cứ như vậy đi, lướt mắt nhìn vào xe bật ra một câu, “Đi sớm về sớm!”
Tiếng nói vừa dứt, bụm mặt chạy vào phòng, lại thăm dò đi ra nhìn, thấy gói đồ bị bỏ vào trong xe, cắn môi cười, ngón tay vuốt tóc vài lần, trong mắt ý cười càng rõ ràng, mọi người chưa kịp hiểu ra, lại nghe thấy kia tiếng nói làm phiền lòng vang lên, “Như Ý cô nương —— “
Tươi cười của Như Ý biến mất, vào phòng.