Giữa sân có hai cây, một cây là ngô đồng, cây khác là cây đa. Xem ra cây đã được trồng từ năm ngoái, dong dỏng cao, xoè tán như cái lọng. Vừa vào viện thấy có chút râm mát, thậm chí có chút cô đơn không hơi người.
Lúc này, khói bếp vươn thẳng vào không trung, tiếng cười không ngừng, giữa phòng không nhiễm một hạt bụi.
An Cẩm Hiên xách thùng gỗ, ống quần cuốn cao, trên vai vắt một cái khăn, đứng dưới bóng cây lau mồ hôi, cùng Kinh Trập nói chuyện, “Ngươi nhìn đi, bộ dạng của ngươi kìa, đâu có tư thế của huyện thái gia chứ. Vốn cho rằng theo ngươi đi hưởng phúc, cáo mượn oai hùm, lại bị thành gã sai vặt.”
Kinh Trập cười, nghe Cốc Vũ ở trong phòng sai khiến Tiểu Thạch. Trước khi đi phụ thân đã nói với hắn, quan mới nhậm chức, mặc kệ như thế nào phải vững vàng, kiểm kê giao tiếp là mấu chốt nhất, trên tài khoản tất nhiên sẽ có một chút việc khó xử… Lúc vừa mới tới, có người thấy hắn vào huyện nha nhưng không có ai tới đón. Nếu chỉ một mình hắn sẽ không để ở trong lòng nhưng nhất định có chút không thoải mái.
Mấy người An Cẩm Hiên đến làm cho hắn cảm thấy không có tiếp đón cũng không có quan hệ gì. Mọi thứ đều rất quen thuộc, Cốc Vũ líu ríu có chủ ý. Vừa đến, bọn họ cố ý đi khách sạn ở một đêm, sáng sớm hôm sau mới đến xem phủ nha. tro bụi không thể làm sạch trong nửa khắc, Cốc Vũ quyết định thật nhanh cho bọn họ đi lấy nước, xối rửa trước sau. Hôm nay trời vẫn còn nóng, cứ như vậy còn lời thêm sự mát mẻ nữa.
Không lâu sau mọi thứ được sửa sang lại có khuôn có dạng. Cả người hắn đầy mồ hôi, ngược lại tâm tình lại tốt lên, không khỏi nghĩ đến tình cảnh lúc trước ở Đào trang.
Đang giễu cợt lẫn nhau, Cốc Vũ cầm một cái chổi đi ra, thấy hai người trong lúc bận rộn tranh thủ thời gian chọc ghẹo nhau, ánh mắt xem thường ném tới, “Còn không mau đi lấy nước đi! Nếu không buổi tối mặc kệ các ngươi ở trong ao nước.”
An Cẩm Hiên quay đầu lại cười, “Vừa vặn lại đi ở khách sạn!”
Nói là thế, người cũng đã đi được vài thước.
Dọc theo đường đi Kinh Trập nhìn lại chính mình, trong lòng hỗn độn. Hắn nhớ tới lúc còn ở thôn trang đều do cả nhà Cốc Vũ lo cho mình, thậm chí trong tình huống gian nan còn cho hắn đi đọc sách, bản thân làm đại ca thật không có trách nhiệm. Cốc Vũ còn nhỏ tuổi đã biết kiếm tiền lo cho gia đình. Sau khi vào thành cũng là như thế. Hắn luôn cho rằng, lúc đó mình vô dụng, nhưng chỉ cần mình nỗ lực, có thể làm cho cả nhà qua tốt hơn. Đến lúc đó Cốc Vũ không cần vất vả gian nan nữa, cả nhà có mình chiếu cố...
Nhưng dọc đường đi, hắn nghe Cốc Vũ và Cẩm Hiên bàn chuyện cửa hàng, lo chuyện sinh ý thậm chí là những phiền não ngày thường, thấy mình căn bản không dính líu gì, bỗng nhiên phát giác ra, có lẽ đây cuộc sống Cốc Vũ muốn. Cho tới bây giờ nàng không muốn là chim hoàng yến ở trong lồng. Mình quá sai lầm rồi. Lúc này, hắn như cũ là đại ca của bọn hắn, hắn không biết thân phận có phải tốt hay không, chỉ là trong lòng luôn xem bọn họ là chí thân.
Cẩm Hiên hiểu rõ nhưng không nói, trong lòng có chút thất lạc. Hôm qua hắn nói một câu, nếu hắn tiếp tục muốn làm việc mà Cốc Vũ cảm thấy không vui, hắn nhất định sẽ không để nàng ở bên người hắn.
Nói đến tận đây, hai người đều hiểu.
Rốt cục đem nơi này thu thập xong, Vương Thị đã bày cơm dưới tàng cây, cơm canh vô cùng đơn giản, nhưng vì mệt nhọc nên ăn rất ngon. Trong lúc ăn cơm đa số đều là Vương Thị lải nhải, nào là đi nhậm chức sao không có người tới đón, may mắn là nàng đi theo bằng không chỉ có chịu khổ. Một bên lại an ủi Kinh Trập không cần nghĩ nhiều, còn nói mang không đủ đồ, chờ dàn xếp xong sẽ tới phụ cận mua thêm một it. Còn có bàn ghế không thể dùng, hối hận không đưa Lí Đắc Tuyền tới······
Kinh Trập nghe lải nhải, hốc mắt nóng lên, không là người chí thân, ai có thể lo đến bước này chứ? Vội đưa bát cơm lên ăn như sói nhai hổ nuốt.
Cốc Vũ nhìn bộ dáng của Kinh Trập, cười hì hì nhìn Vương Thị nói: “Nương, cái gì đều bị ngươi nói ra, không phải ngươi nói muốn ở bên đó chiếu cố mỗ mỗ ông ngoại sao? Còn có tỷ tỷ đã ở đó, bây giờ còn nói phụ thân không đến. Nếu không yên lòng, chờ chúng ta trở về lại để phụ thân hoặc tỷ phu tới là được, huống hồ đại ca cũng không phải đến đây chịu khổ, mà là làm quan mới, không chừng người ta không biết hắn hôm nay đến, nên chưa tới gặp, đợi lát nữa ngươi muốn hỗ trợ cũng không có chỗ chen tay.”
Đang nói, một đứa nhỏ trên dưới mười tuổi đi tới, đánh giá bọn họ một phen, lại vội vàng chạy đi.
Ăn cơm xong, Cốc Vũ rửa chén, Vương Thị lại lo lắng vào phòng thu thập một chút, bận đến lúc mặt trời sắp lặn, một đám người ra hóng mát dưới tàng cây.
Vương Thị không ngừng tay, muốn vội vàng thêu một cái mành cửa.
Tiểu Thạch cùng một xa phu đang khác ở kia chơi cờ, An Cẩm Hiên nhìn Kinh Trập, “Xem bộ dạng này ngươi cần chuẩn bị cho tốt, sợ là tiền nhiệm thiếu hụt gì đó. Đến lúc ngươi kiểm kê sợ sẽ bị lộ, nên kéo như vậy. Ta từng nghe qua chuyện như vậy.”
Kinh Trập nhớ kỹ lời Tô Thủ Nghiêm nói, không lo lắng chút nào, chỉ cười, “Ngươi cũng không cần gấp gáp, dĩ nhiên ta muốn Huyện lệnh đi ngay tức khắc, ngươi có thể làm chuyện kia.”
An Cẩm Hiên biết hắn đề cập tới vấn đề tơ sống. Ngô huyện có nhiều người nuôi tằm, nhưng đa số không có quy luật gì, phải qua tầng tầng bóc lột, tới tay thật sự ít, lợi nhuận vào tay người không nuôi tằm. Kinh Trập làm quan ở đây, vừa vặn hắn muốn tơ sống. Nếu làm tốt, Kinh Trập làm quan muốn tạo phúc một phương tất nhiên không cần phải nói. An Cẩm Hiên cũng giải trừ khẩn cấp, phải biết sở dĩ An Nhị yên tâm hắn như vậy cũng vì An Cẩm Hiên là không có cách nào lấy tơ sống tới tay ở thành Vân Châu. An Nhị lúc này cùng hắn một chỗ, hắn cũng làm như không biết, ngày sau khó tránh khỏi việc phản bội, cho nên hắn cần phải tìm cho mình một đường ra. Về phần hiện tại, để An Nhị yên tâm đối phó An Đại, hắn không có lý do gì không giúp hắn.
Từ đó, người nuôi tằm ở Ngô huyện, cuộc sống cũng có thể tốt hơn một chút.
Một trận tranh cãi ầm ĩ truyền tới, có người vội vã đến, trong tay còn mang theo gậy gộc.
Tiểu Thạch vừa thấy, vội đứng dậy ngăn ở trước mặt, chau mày.
Cốc Vũ nhìn thoáng qua, yên lòng, lại cười Kinh Trập, “Ca, ngươi này là Huyện lệnh? Thật đúng là nghe những điều chưa hề nghe, ha ha!”
Nghe thấy tiếng cười, người cầm đầu định khiển trách, đã thấy Tiểu Thạch cầm kiếm hai người cầm gậy té trên mặt đất, “Tân nhậm Huyện lệnh tại đây, ngươi dám bừa bãi như vậy?”
Người mặc áo choàng trắng ở giữa ngẩn ra, rồi cười, “Xin hỏi là Tô đại nhân?”
Kinh Trập gật đầu, cũng không nói gì, sắc mặt cũng không tốt hơn. Có ai vừa lên nhậm lại bị người ta cầm gậy xông tới, sợ là cũng phải sầm mặt.
Người mặc áo trắng cười gượng, người đứng phía sau cũng thu liễm thần sắc, có chút không được tự nhiên, “Không biết Tô đại nhân đã đến bản huyện, cũng không có người thông báo một tiếng, tiểu nhân Ngô Bình, thật không cố ý mạo phạm. Có điều ngài không biết, hôm nay nơi đây có trộm, sợ có người vụng trộm đi vào ở, ta vừa nghe tin liền vội đi tới, đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, ta quả nhiên đã nghĩ sai rồi.”
Trong ngoài đều là lời xin lỗi, thần sắc lại không giống, xem ra không phải là hắn sai, ý tứ là người ta không mời mà đến? Trách không được hắn, còn có tiểu hài tử báo lầm, đứa nhỏ không hiểu chuyện là một chuyện, mặt khác không phải nói là bộ dạng các ngươi giống trộm nên cứ như vậy xông vào.
Sắc mặt Kinh Trập phát xanh, lời này hắn không muốn tiếp, Tiểu Thạch muốn trách cứ cũng không biết nói như thế nào.
Cốc Vũ không sợ, lúc này vừa vặn dùng đến mình. Việc Huyện lệnh có tiểu muội điêu ngoa, trong TV thường có. Nhìn cách ăn mặc của Ngô Bình, nàng có chút buồn cười, “Là Ngô sư gia phải không? Lời của ngươi không có đạo lý, người ta nói quan mới nhậm chức như ba ngọn lửa, ta thấy các ngươi là muốn diệt ba ngọn lửa hạ uy phong của đại nhân.”
Tuy Ngô Bình cười làm lành, nhưng không để tiểu cô nuơng này trong lòng, loại trách cứ trực tiếp này hắn không sợ, “Sao cô nương nói như vậy? Chúng ta ngày ngóng đêm trông, cuối cùng đã trông được đại nhân ...”
Cốc Vũ xì cười, “Ai nha, ta nói chưa nói xong đâu, đã là ngày ngóng đêm trông, sao lúc chúng ta đến, cũng không giấu kín hành tung, vì sao không có người phát giác? Vậy cũng thôi, sáng sớm hôm tới thu thập, không một người nghênh đón ở phủ nha, đây là ngày ngóng đêm trông sao? Đây là lửa thứ nhất. Vừa vào cửa, nhìn sao cái bàn cũng không giống như gần đây có người dùng, nếu có người dùng sao giống như bị dầm mưa dãi nắng mục nát như vậy? Bụi cũng quá mức kỳ quái, chẳng lẽ người ở lâu cũng thành bụi? Đây là lửa thứ hai. Không người ở phủ nha cũng thôi, nha môn lại có trộm? Đại nhân chưa đến nhận chức, chẳng lẽ sư gia ngài cho rằng không có người quản thì không cần làm việc? Huống hồ thấy có người, để một đứa trẻ đến tìm hiểu, vài canh giờ sau mang gậy gộc đến, còn nói là không mạo phạm? Chẳng lẽ các ngươi là cho rằng đại nhân không đến, mình có thể tiêu diêu tự tại, đây là lửa thứ ba. Quả nhiên thật uy phong, không biết là ai cho ngươi quyền đó?”
Chân Ngô Bình mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, hắn thật không có dự đoán được, một cô nương đem tính toán của bọn họ nói ra hết, thầm giật mình nhưng không thể nhận, muốn kêu khổ cũng khó, ai kêu vừa rồi mình lắm mồm, cho là phụ nữ trẻ con, vừa rồi Nhậm đại nhân xem là chuyện nhỏ, muốn gây khó khăn cho hắn, lúc này mình không xuống đài được. Nếu tội danh ban xuống , thật là chịu không nổi, đặc biệt chuyện khố phòng bên kia không chừng cũng bị hoài nghi đến bản thân ······
Ngô Bình toát mồ hôi lạnh nhưng không biết nói gì cho tốt.