Rốt cục thương hội tơ tằm truyền đến tin tức, là đại nhân chọn mua tư đến thương hội.
Cốc Vũ, Văn đại ca, tiểu nhị tất cả đều ở cửa hàng chờ, khẩn trương đến độ nói không nên lời nói. Cốc Vũ thật thích cảm giác chờ đợi vinh quang này. Không qua nửa canh giờ, An Cẩm Hiên trở lại.
Cốc Vũ giật mình, “Cẩm Hiên ca, sao rồi, đại nhân chọn mua tư ra sao? Có nói chuyện gì không? Có đối xử đặc biệt với An Đại bên kia không?”
An Cẩm Hiên mở ra hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nếu biết thì tốt rồi, chúng ta ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, chỉ có một gã sai vặt truyền lời, nói là ba ngày sau sẽ quyết định rõ ràng. Còn có mấy điểm, một là vải của chúng ta như thế nào, từ tơ dệt đến lúc nhuộm phải trình bày rõ ràng, đến lúc đó phải tìm người ăn nói lưu loát nói rõ trình tự. Hai là có năng lực sản xuất đến một định lượng nhất định, việc này cần phải tìm người bảo lãnh, miễn cho hỏng việc. Còn có vải của chúng ta phải trưng bày thành phẩm. Nói xong, người đã không thấy tăm hơi, người này thật kỳ quái.”
Cốc Vũ cũng có chút mê mang, đại nhân chọn mua tư làm quỷ gì đây. Rất nhiều thứ đều là bí phương, căn bản sẽ không truyền ra ngoài, cho dù là bày ra sẽ khó bảo toàn sẽ không tạo thành ảnh hưởng? Vạn nhất có người trà trộn quấy phá thì sao?
“Thành phẩm là ý tứ gì?”
An Cẩm Hiên ngược lại gật đầu, “Dĩ nhiên là vải, ngươi đừng thấy có loại lúc vừa làm ra nhìn tốt, nhưng khi làm đồ may sẵn, quần áo mặc trên người lại không đúng, tuy là phổ thông, mặc vào có khác biệt.”
Lời này Cốc Vũ tin, xem ra vị đại nhân này không phải không biết gì.
Người ta đã ra tay, bọn họ chỉ có thể đi về phía trước.
Cốc Vũ cười hì hì, “Ngươi có phúc khí, tiệm thêu của chúng ta không phải người bình thường có thể mua được, huống hồ vải Nguyên Dệt Tú Trang, luôn là từ ngươi, ngươi xem người tốt sẽ có báo ứng tốt, bằng không mấy có mấy ngày ngươi tìm đâu ra nhiều thành phẩm để trưng bày.”
Mắt An Cẩm Hiên sáng lên, cười.
Văn đại ca một bên nói: “Cái này gọi là hảo tâm cuối cùng hảo báo, cũng là vô tâm trồng liễu liễu rợp bóng...”
“Chưởng quầy, chứng ngiện tú tài lại tái phát. . . ··· “
“Ha ha.”
Hai người tách ra làm việc, An Cẩm Hiên về Vân Cẩm Các cùng An Cẩm Lâm thương nghị, thuận đường nhìn xem bên An Cẩm Hoa có chuẩn bị gì, lòng đề phòng không thể không có.
Cốc Vũ về nhà, định nhân tiện nói chuyện với Vương Ninh Thị, mượn mấy thứ từ tiệm thêu.
Vừa vào cửa đã cảm thấy không khí quái dị, Vương Thị thấy Cốc Vũ bước, khẩn cấp vẫy tay, “Cốc Vũ ngươi nhìn xem ai tới !”
Cốc Vũ tập trung nhìn vào. Trời! không phải là An Cẩm Hoa cùng Hoa Ti Nhu sao? Hai người sao như âm hồn không tiêu tan cả ngày gặp? Nghĩ tới Cốc Vũ liền lắc đầu, ra vẻ như chợt thấy bọn họ.
Nhưng lúc này gặp An Cẩm Hoa, hắn muốn gì? Chẳng trách mình nghĩ nhiều, coi như nể mặt Hoa Ti Nhu và Thiên Nhi, chỉ cần hắn cạnh tranh công bằng với An Cẩm Hiên nàng sẽ không quản. Nói đến cùng hắn đối đầu An Cẩm Hiên, lúc này lại ở đây, muốn nói cho người ta biết là cho tới bây giờ hắn không để ý việc này.
“Hoa tỷ tỷ, sao ngài đến đây?” Kinh nghiệm từ lúc trước, Hoa Ti Nhu tương đối dễ đối phó hơn.
Sắc mặt Hoa Ti Nhu ngượng ngùng, hơi thấu hồng, bộ dáng ngọt ngào, “Không gì, chỉ là hắn nói muốn mua vài thứ cho Thiên Nhi, ta cũng thật lâu không có nhìn thấy bá mẫu bọn họ, thuận đường đến xem.”
Quả thực, Cốc Vũ thấy An Cẩm Hoa cầm hai cái mũ đội trong tay, trong lòng bắt đầu oán niệm: Hoa Ti Nhu ngươi thật dễ dụ, người ta mua hai cái giống nhau, không cần nói một cái là cho khuê nữ của hắn, ngươi dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Tuy Hoa Ti Nhu dễ dỗ, tự cho là mình chưa thành thân đã có đứa nhỏ, tuy Vương Thị bọn họ đồng tình với mình, nhưng thật sự coi rẻ. Bây giờ dẫn cha đứa nhỏ tới, chắc muốn nói mình quang minh chính đại với cha đứa nhỏ, nhưng việc này dù thế nào đều có vẻ như giấu đầu lòi đuôi.
... Không nói cũng thế, mà An Cẩm Hoa vừa nhìn là biết không phải là loại công tử dễ dàng bỏ qua, còn cùng đi lại làm dáng, ghê tởm, đàn ông cặn bã! đàn ông cặn bã!
Trong lòng nghĩ như vậy nên Cốc Vũ không chó sắc mặt tốt, “Ai u, mũ này Thiên Nhi đội sợ là còn lớn đi?”
An Cẩm Hoa không nói chuyện, ra vẻ lương thiện săn sóc, Hoa Ti Nhu nóng lòng giúp hắn giải thích, “Qua một thời gian Thiên Nhi có thể đội vừa, lại nói hiện tại ta làm mũ cho hắn, lớn hơn một chút dự bị là vừa.”
Cốc Vũ không cam lòng, “Hai cái giống nhau không có ý tứ, hay là chọn lại?”
Như cũ vẫn là Hoa Ti Nhu tiếp tục giải thích, sắc mặt xấu hổ, “Một đôi hạt châu, đỏ sậm là cho tỷ tỷ Thiên Nhi, dù sao về sau tỷ đệ hai. . . ··· “
Cứ như vậy, Cốc Vũ triệt để hết chỗ nói, một người nguyện đánh một kẻ chịu đòn, người ta vui vẻ chịu đựng ngươi lo gì nữa.
Thấy không sai biệt lắm , An Cẩm Hoa kéo Hoa Ti Nhu cáo từ, “Làm phiền.”
Vương Thị xua tay nói không cần ngân lượng, Vương Ninh Thị đưa tay nhận lấy, cũng không nói chuyện, để bọn họ đi.
Lúc Hoa Ti Nhu xoay người có chút kỳ quái nói: “Ngươi không phải nói muốn đi tới sân lúc trước ta được cứu về xem sao? Thế nào ...”
Thanh âm không lớn, lời nói lại truyền vào tai ba người trong cửa hàng.
Vương Thị nhíu mày thở dài, “Ngươi nói thế này gọi là gì? Công tử này nhìn đàng hoàng, đến cùng cũng không đáng tin cậy, sao lại coi trọng hắn vậy?”
Vương Ninh Thị hừ lạnh một tiếng, “Hừ! Nếu không vì ngươi nói ta sẽ không bán cho bọn hắn. Nhìn đi, cả đời Ti Nhu nhất định sẽ bị nam nhân này ăn sạch sành sanh. Ngay từ đầu đã biết, nàng là người dễ mềm lòng, về sau xem như bị hủy.”
Cốc Vũ còn đang suy nghĩ đến lời nói vừa rồi của Hoa Ti Nhu trước khi ra cửa, có gì đó không thích hợp. An Cẩm Hoa đã đến xem nơi lúc trước Hoa Ti Nhu được cứu khi vừa đến thành Vân Châu? Đó là nhà của ta, dựa vào gì mà cho ngươi xem? Phi! Sao lại không nhìn thấy bãi song này? Cốc Vũ rùng mình một cái, chẳng lẽ An Cẩm Hoa lợi dụng Hoa Ti Nhu, phải biết rằng thuốc nhuộm cùng hoa lâu cơ đều chuyển từ trong cửa hàng qua , nếu như vậy...
Hoa Ti Nhu a, Hoa Ti Nhu! Đừng trách về sau xảy ra chuyện ta sẽ không giúp ngươi. Tự bản thân ngươi có từng nghĩ cho cửa hàng không?
“Gấp sao, vừa nói tới chuyện này ngươi liền giả bộ hồ đồ?” Vương Thị khều khều Cốc Vũ.
Cốc Vũ phục hồi tinh thần lại, “Làm gì?”
Vương Ninh Thị tát qua, “Ngươi, nha đầu kia! Vừa nói đến việc hôn nhân, ngươi liền giả bộ hồ đồ. Thế nào? Về sau ngươi ngươi chọn lựa ai cũng được, dám giống như nàng ta đánh gãy chân của ngươi. Bất quá Cẩm Hiên đứa nhỏ kia xem ra cũng là tốt ...”
Cốc Vũ thấy Vương Ninh Thị tự quyết định, “Mỗ mỗ —— “
Vương Ninh Thị nở nụ cười, “Thôi, thôi! hôm nay trong lòng không yên, ngươi có hứng thú với hạt châu gỗ kia đã bị người ta mua đi, lòng ta không thoải mái, không bằng ta đi coi cháu ngoại trai của ta. Hạ Xuyên —— “
Người này già đi lại như một đứa nhỏ. Từ khi cả nhà Cốc Vũ vào thành, Vương Ninh Thị không cần thiết như trước kia phải chống đỡ cửa hàng, cả người khoan khoái không ít, tính trẻ con lại càng rõ ràng.
Lại nói đến Hoa Ti Nhu, An Cẩm Hoa đưa nàng đến cửa phường nhuộm, đang định đi vào, lại bị một đứa trẻ ngăn cản, dùng thanh âm non nớt nhưng rất kiên quyết nói, “Nơi này người ngoài không thể vào.”
Hoa Ti Nhu định mở miệng cầu tình, nghĩ mình cũng đang sống nhờ nơi này, đành phải không nỡ quay đầu chia tay, “Ngươi đừng gấp, có rảnh ta đi ra là được.”
Sắc mặt An Cẩm Hoa thống khổ, bộ dáng không đành lòng, “Vậy ngươi bảo trọng, chờ chuyện lần này qua đi, thế nào ta cũng tiếp ngươi trở về!”
Hoa Ti Nhu vào cửa, An Cẩm Hoa quay đầu đi. Tiểu hài tử canh cửa làm việc ở phường nhuộm, hiện tại cả nhà xem như đều ở đât. Thấy An Cẩm Hoa vừa đi, hắn vừa đóng cửa vừa xì một tiếng khinh miệt.
An Cẩm Hoa dưới chân sinh gió, đắc ý dào dạt từ trong lòng lấy ra cái mũ hình bát giác.'
Rất nhanh, cái mũ bát giác đã vào tay một phụ nhân, “Thứ này hiếm có, thật khéo léo đáng yêu, tay nghề giỏi lại tinh tế, rất thích hợp Hồng Nhi của chúng ta đội, từ đâu có vậy?”
Lúc này An Cẩm Hoa lại có bộ dáng săn sóc, “Đã nói ngươi không cần tự tay thêu thùa ngươi còn không tin, không cần hao tâm tốn sức làm hư mắt. Hôm nay ở thương hội nên ra ngoài dạo, thật vất vả mới mua được thứ này. Ngươi đừng coi khinh cái mũ này, kỹ thuât thêu không dễ tìm trong thành Vân Châu. Ngươi nhìn xem có gì đặc biệt?”
Trong òng phụ nhân trẻ tuổi tràn đầy mật, mình thật chọn đúng chồng. Trước khi mình xuất giá nương đã từng nói qua, An Cư cái gì cũng tốt, nhưng ngươi gả cho trưởng tôn, cần phải nhanh chóng sinh con nối dõi tông đường, huống hồ còn dính líu tói vấn đề gia nghiệp. Nhưng mình lại sinh ra khuê nữ, bên nương có chút lo lắng, tới khuyên giải an ủi, nói là đem của hồi môn cho hắn để hắn ổn định mới được, lúc đó mình còn có chút buồn cười. Hắn cũng không chịu, coi khuê nữ như bảo bối thương yêu, vì một cái mũ mà phí tâm như vậy, “Kiểu dáng rất dễ thương, nhìn có chút giống bí đỏ, tú công không sai, chẳng lẽ còn có chú ý khác.”
An Cẩm Hoa cao thâm cười, ngón tay lướt qua hai gò má của nàng, “Ngươi xem ngươi, giống như cô nương vậy. Nhìn bên này có sợi tơ màu đỏ, không cần nói đến tú công không sai, chính là thêu một đóa hoa hồng lớn. Đây là một loại chỉ đặc biệt, lão bản nói là một loại kêu hoa hồng, người trong nhà nàng vẽ kiểu, ở giữa hoa hồng hoa mới là đặc biệt. Ngươi xem hoa hồng còn là chữ hồng, vừa vặn Hồng Nhi của chúng ta đội, về sau bảo đảm người đẹp hơn hoa, ngươi làm nương không cần so đo.”
Phụ nhân cười trộm, bĩu môi reo lên: “Ta nào có keo kiệt như vậy, ta luôn ước Hồng Nhi tốt.”
An Cẩm Hoa nhân cơ hội ôm lấy nàng, nói tiếp: “Ngươi xem ở phía trên có hạt châu đỏ, sờ vào rất tốt. Nếu mũ này khó được thì hạt châu càng chưa từng gặp qua. Hình dạng, chất liệu hơn nữa tú công cùng hạt châu, cũng chỉ có mũ như vậy mới xứng với Hồng Nhi của chúng ta .”
“Là ngươi nói, thương khuê nữ như vậy.”
“Ta cũng thương ngươi a, hay là lại muốn thêm một đứa để thương yêu.”
Tiếng vui cười dần dần sa sút, ngọn đèn tối sầm lại, đầy phòng kiều diễm.