Điền Viên Cốc Hương

Chương 306: Chương 306: Q3 - chương 48: Cướp nhà khó phòng




Bước chân Hoa Ti Nhu nhẹ nhàng xuyên qua sân phơi đằng trước, đủ màu đủ dạng vải dệt. Lúc này tâm tình nàng phơi phới, ngay cả hơi thở trong không trung cũng không có nỗi phiền chán của ngày xưa. Một đường đi tới nàng còn chào hỏi với người đang bận việc, tâm tình tốt không lời để nói, thấy có vài người đang kiêng một lu lớn từ cửa vào, “A, sao thuốc nhuộm không tự mình phà trộn, chuyển đến chuyển đi nhiều phiền toái.”

Đáng tiếc mấy người kia không để ý đến nàng, khiến cho nàng sửng sốt.

Nhớ tới thần sắc thống khổ của An Cẩm Hoa vừa rồi nói với nàng, “Lúc này sợ là nhị đệ đang đối phó với ta.” Nhưng lúc hắn nói lời này cũng không có nhiều phiền não, chỉ là lắc đầu cười khổ, “Không thể tưởng được hắn sẽ như vậy, chỉ là chúng ta là người một nhà, hắn như vậy cũng không phải không tốt, về sau không sợ hắn không có đường khác để đi, cũng có thể đến nơi khác quản lý mối làm ăn nhà chúng ta, nhưng lúc ta nói chuyện với hắn, hắn cũng không cảm kích. Thôi! hắn bận rộn một ít cũng tốt, chỉ mong không cần trả giá quá lớn, ai —— “

Hoa Ti Nhu chưa từng thấy bộ dạng khó xử của hắn, “Mộc đại ca, có hoa lâu cơ cũng không được sao?” Tuy biết thân phận của hắn, nàng vẫn như cũ gọi hắn là Mộc đại ca.

Hắn luôn như vậy, tình nguyện khó xử, tình nguyện tự mình khiêng cũng không cần người bên cạnh hỗ trợ, nói trưởng tôn phải có trưởng tôn bộ dáng, hiện tại sẽ làm tốt bổn phận của người đứng đầu trong nhà. Mình đưa bản vẽ hoa lâu cơ cho hắn, hắn từ chối không cần, nói không muốn mình khó xử, lại nói đó là đồ của Hoa gia. Nàng vốn là người Hoa gia, về sau cùng hắn sẽ thành người một nhà, dĩ nhiên phải giúp hắn, chẳng lẽ còn muốn đối phó hắn sao? Nói như thế nào cũng là cha của đứa nhỏ.

Có đôi khi nàng cảm thấy vận mệnh đã an bày, bằng không vì sao ở Tú huyện gặp được hắn, khúc chiết đi cho tới bước này. Lúc trước cảm thấy có thể yên ổn sinh ra Thiên Nhi đã là vạn hạnh, đến hôm nay lại muốn có thể cho cha con bọn họ nhận nhau. Từng bược một, người luôn có mong ước khác nhau.

Hắn luôn có tâm đợi nàng, bằng không sao lúc nghe nàng chịu tội lại rơi lệ, rồi vội muốn gặp người ơn của nàng, muốn biết nơi nàng từng trải qua ra sao. Có lẽ Mộc đại ca nói không sai, khó khăn của bọn họ sắp qua hết rồi, về sau chính là ngày lành.

Vì ngày lành này, nàng giả bệnh để nương phóng cho mình ra ngoài. Vì ngày lành này, nàng đem bản vẽ hoa lâu cơ của Hoa gia cho hắn. Vì ngày lành này, nàng vụng trộm lấy hàng dệt nổi. Hôm nay mình ra ngoài chẳng phải là đến ngõ nhỏ đó, cầm tay những người đó dạy sử dụng hoa lâu cơ thế nào sao? Nhưng là thời gian quá eo hẹp, hàng làm ra luôn chẳng được vừa lòng, lại chỉ có một mình mình, không giống như ở phường nhuộm có Như Ý giúp đỡ, chỉ mong làm kịp.

Chỉ tiếc là ngày lành còn chưa tới, hắn càng vất vả. Kỳ thực không phải là không nghĩ đến biện pháp khác, là mang theo Thiên Nhi đi qua, như vậy nhị đệ không hiểu chuyện của hắn sẽ không khó xử hắn. Nói đến cùng nếu hắn có con, có phải hết thảy sẽ đơn giản rất nhiều, mình cũng có thể giúp đỡ.

Hoa Ti Nhu nghĩ, sờ cái mũ quả dưa trong lòng mình, bước nhanh vào độc viện của mình, kêu Như Ý ôm Thiên Nhi đang chơi đùa tới. Hoa Ti Nhu không kịp liếc mắt một cái, vào cửa tìm Hoa Thị, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, “Nương —— “

Hoa Thị đang nạp hài, mắt thấy Hoa Ti Nhu như vậy, ngón tay run lên, một giọt máu ứa ra, chịu đựng không nói chuyện. Khẽ cắn môi tiếp tục đâm kim tiến vào giữa lớp vải thật dày, nhưng làm sao cũng không xuyên qua được.

Hoa Ti Nhu thấy Hoa Thị đờ đẫn như vậy, có chút không đành lòng, nghĩ đến An Cẩm Hoa lại mềm lòng, mềm yếu kêu một tiếng, “Nương, xin ngài thương xót để Thiên Nhi vào An Cư đi. Cha con bọn họ phụ tử chia cách như vậy chung quy là không tốt. Hồi nhỏ ta cũng không thấy được phụ thân, chẳng lẽ để Thiên Nhi đi lại con đường xưa sao, rõ ràng cha con kề bên a...”

Hoa Thị tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hài trong tay hài đột nhiên ném về hướng Hoa Ti Nhu đang quỳ trên đất, kim vừa vặn đâm vào mặt nàng. Hoa Thị thấy khuôn mặt non mịn của khuê nữ bị đâm, lập tức ứa ra một giọt máu đỏ sẫm, cũng bất chấp. Người này tâm và ánh mắt đều bị che mờ, còn muốn da mặt này làm gì, “Ngươi bị ngu muội sao? Ngươi nói cái gì? Ngươi cầu ta! Ta không cần ngươi tới cầu, không phải đã nói rất rõ ràng sao? Nếu hắn thật muốn nhận ngươi thì làm tất cả lễ tiết, cuối cùng ta biến thành ác nhân, ngươi nói đi hắn đối với ngươi tốt cỡ nào? Ngươi cứ u mê như vậy, ta lo lắng như vậy là vì ai? Hắn cái gì cũng không chịu làm, ngươi lại đến cầu ta, không ngờ ngươi nguyện ý cho nương ngươi làm ác nhân! Người ta còn không nhất định can đứa con trai này đâu, mà ngươi gấp gáp đưa đi!”

“Nương, ngài không nên hận hắn, hắn không nói gì hết, là ta thấy hắn lúc này qua không được, người chọn mua tư thay đổi, vạn nhất hắn lấy không được mối mua bán này, trong nhà lại có đệ đệ không có hảo ý rình chừng, ngươi nói hắn nên như thế nào a nương.”

Hoa Ti Nhu khóc nói.

Nếu là dĩ vãng, Hoa Thị đã sớm mềm lòng. Nàng nuôi Hoa Ti Nhu từ nhỏ đến lớn, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, bình thường nàng cũng không phải kẻ ngốc, nhưng khi gặp An Cẩm Hoa lại trở nên nông nỗi như vậy, “Ta không hận, ta muốn hận cũng chỉ hận chính mình. Cái gì ta đều suy nghĩ cho ngươi, kết quả là ngươi vì một người đàn ông như vậy ngỗ nghịch nương ngươi!”

Lời này vùa xong, Hoa Thị đột nhiên nghĩ đến lời nói của Hoa Ti Nhu vừa rồi, tỉnh ngủ , hai tay nắm chặt Hoa Ti Nhu, mạch máu trên đôi tay gậy phập phồng, ánh mắt trừng lớn như là muốn ăn thịt người, “Vừa rồi người nói cái gì? Chuyện thương hội tơ tằm của hắn? Ngươi ngốc a ngươi, ta nói cho ngươi biết, Hoa gia chúng ta cùng Kim lão bản thành bại ở một lần duy nhất này. Kim lão bản đối với ngươi có đại ân, nếu ngươi vong ân phụ nghĩa ngươi sẽ không là người của Hoa gia nữa. Vì sao ngươi nghĩ như vậy, có phải người đã đem bản vẽ hoa lâu cơ cho hắn? A!”

Hai tay Hoa Ti Nhu bị Hoa Thị nắm chặt đến đau đớn, hít một ngụm khí lạnh. Nàng không có đoán được Hoa Thị sẽ phản ứng lớn như thế, không hiểu vì sao lại đứng bên phe đối lập với Mộc đại ca. Nếu phải xé rách mặt, hắn sẽ tha thứ cho mình sao? Nàng không muốn làm rõ ràng, nhưng ánh mắt Hoa Thị doạ nàng, nàng chưa từng thấy bộ dáng này của Hoa Thị, vì thế vội tránh thoát, “Nương, không có, bản vẽ kia còn đây, ta đi lấy cho ngươi.”

Trong lòng lại nghĩ vẫn là Mộc đại ca thông minh, tự mình vẽ một phần.

Hoa Thị nhìn thấy bản vẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ mình có chút quá đáng. Thấy bộ dáng rụt rè sợ hãi của Hoa Ti Nhu, lắc đầu cười khổ, “Ngươi không nên oán ta, nương cũng biết ngươi chịu nhiều đau khổ, nhưng chúng ta không thể nhượng bộ, bằng không ngươi không có gì hết, không nhớ ân cứu mạng uổng làm người, còn bên hắn ngươi không cần nóng vội, chờ nương tính toán cho ngươi.”

Hoa Ti Nhu thấy Hoa Thị khôi phục sắc mặt bình thường, ủy khuất khóc oà, “Nương —— ngài đừng làm ta sợ, ta sẽ tốt về sau còn có Thiên Nhi nữa.”

Trong lòng Hoa Thị lo lắng, thời gian này Hoa Ti Nhu ra ngoài, nàng nghe người ta nói cả ngày ở cùng An Cẩm Hoa, nếu xảy ra chuyện gì, hoặc khuê nữ mình trộm gì đó ra ngoài thì phải làm sao đây. Hôm nay gõ cho một hồi, cũng may bản vẽ còn đây. Bên Kim lão bản pha thuốc nhuộm xong mới chuyển về bên này. Nàng không thể trộm Thiên Nhi ra, cũng tốt, ít nhất không có chỗ trống, chậm rãi nàng sẽ nghĩ thông.

Hoa Thị và Hoa Ti Nhu trong phòng tranh cãi ầm ĩ làm Như Ý ở bên ngoài ôm Thiên Nhi lắp bắp kinh hãi, nàng mơ hồ nghe được vài chữ hoa lâu cơ, An Cẩm Hoa, lại đứt quãng nói cái gì thương hội. Trời ạ! Hoa tỷ tỷ lại làm chuyện như vậy. Không được, nếu An Cư Nhị thiếu gia có chuyện, chính là Kim đại ca có chuyện. Kim đại ca xảy ra chuyện thì mình cũng không tốt qua, huống hồ giờ phút này vừa vặn là thời khắc của mình.

Lúc Như Ý chạy ra cửa, một dòng sứ mệnh dũng cảm như lửa nổi lên trong lòng, ra tới bên ngoài gặp gió, càng vượng.

Qua ngõ nhỏ lầy lội, băng qua ngã tư đường, đang lo làm sao đi qua, mình không đủ tiền mướn xe, vừa vặn gặp Trương bà mối đang ngồi trên xe ngựa đi vào, chắc có người kêu nàng đi làm mai.

Trời cũng giúp ta, Như Ý một bước nhảy lên, xong mới kịp nói chuyện, “Bá mẫu, ta có chuyện gấp, ngài cho ta quá giang một đoạn đường, cầu ngài.”

Đúng là Trương bà mối đi Hoàng gia ở thành Nam, xem như lấy tiền hai đầu giai đại hoan hỉ, tâm tình tốt cũng không keo kiệt một đoạn đường, phất khăn tay che ở khóe miệng, “Xem ngươi đứa nhỏ này, chuyện gì gấp thành như vậy?”

Như Ý lên xe ngựa cũng không nhiều lời, vén mành lên không ngừng nhìn bên ngoài, sợ mình quên đường đến Vân Cẩm Các. Bụi đường bay tứ tung, Trương bà mối đánh phấn quá dầy, lúc này bị bụi đất bám vào, mặt như cái bánh rắc mè. May mắn là nàng chỉ cảm thấy bụi đất làm mờ mắt không nhìn thấy khuôn mặt của mình, bằng không sợ là không có tin tốt.

Như Ý đâu có quản nhiều như vậy, đợi đến ngõ nhỏ, vội kêu ngừng, vừa nhảy xuống đất bỏ chạy không còn bóng dáng, ngay câu cảm tạ cũng không kịp nói.

Tâm tình của Trương bà mối bị phá hư, tức giận mắng hai câu, thấy gã đánh xe quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt kỳ quái, nàng cười phe phẩy khăn tay, “Ai u, tiểu huynh đệ, còn không phải là nóng nảy nói hai câu thôi sao?”

Mành buông xuống, gã đánh xe không nhịn được, phá lên cười.

Trương bà mối ngồi trong xe buồn bực, người này thật là có bệnh.

Như Ý nhớ rất rõ ràng, qua một tiệm may, kế đó là tiệm bán trang sức, rồi đến Vân Cẩm Các. Mình luôn tưởng tượng đến nơi đó, không ngờ có tình cảnh nnhư thế.

Cửa lớn rộng mở, nàng còn thở hổn hển, cũng không nói nhiều, vội kêu người đang đứng sửa sang hàng hoá ở quầy: “Mau, tìm Đoàn quản sự, ta có việc gấp!”

Đoàn Vô Vi đang phiền lòng vì An Cẩm Lâm không mang theo mình đi thương hội gặp người chọn mua tư. Vốn nghĩ muốn lót đường, về sau tự mình khai môn hộ cũng có một điểm giao tình, nào ngờ không có cơ hội, lại để một tên tú tài nghèo kiết hủ lậu đi, hắn có thể làm được chuyện gì! Lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, so ra còn kém hắn!

Vậy cũng thôi, không thể đi còn phải thay hắn trông coi cửa hàng, bao nhiêu năm không có làm qua chuyện như vậy, những người đó đều gây khó dễ, leo lên leo xuống cầm hai hồi, xương sống thắt lưng chân nhuyễn không cần phải nói.

Nghe người nói như vây, “Tìm Đoàn quản sự cái gì, tìm tới chỗ này làm gì!” Ngẩng đầu lên nhìn thấy Như Ý, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển, xem ra là chạy đến, “Ngươi ngốc a ngươi, có việc gấp gì mà chạy đến đây, không phải nói là có việc sẽ đi tìm ngươi sao?”

Như Ý bất chấp, thầm nghĩ mình hôm nay gặp vận may, xem ra là ông Trời cho mình cơ hội. “Đoàn quản sự, này... có chuyện, hôm nay ta nghe được nàng... nàng tựa hồ nói là đem hoa lâu cơ gì đó cho An Đại, nếu vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nghe xong tin này, Đoàn Vô Vi ngớ ra, vốn lúc trước chỉ biết Hoa Ti Nhu có gì đó, sau này trở mặt kém chút mình không có cách xoay người, lại bị người của An Đại trông chừng, may là cơ trí dựa vào bên An Nhị. Biết được vật đó là hoa lâu cơ dệt nổi, trong lòng không thoải mái, vật đó nên là của hắn. Nhưng hắn không khó chịu lắm, hiện tại mạnh mẽ hơn bên An Đại, đối phó với An Đại xong, Hoa Ti Nhu tính là cái rắm gì.

Đúng là Hoa Ti Nhu có hoa lâu cơ, bên này mới làm ra hàng dệt hoa, nên mới có thể lộ mặt trước tân đại nhân chọn mua tư, có thể nhân cơ hội triệt hạ một nửa số lượng hàng hoá. Hắn từng tưởng tượng vô số lần, chờ có kết quả, chân chính đả bại mình lại là tiểu lão bà của mình. Ha ha! không biết sắc mặt có phải thật phấn khích hay không.

Mà hiện tại, Như Ý đến nói cho mình biết, An Đại cũng có hoa lâu cơ, sao hắn lại không nóng lòng cho được!

“Như Ý, lời này là thật?”

Như Ý mạnh mẽ gật đầu, “Dĩ nhiên, các nàng còn gây gổ thanh âm rất lớn, ta chỉ sợ gặp chuyện không may, Kim lão bản bọn họ đâu?”

Nghe Như Ý hỏi, Đoàn Vô Vi vỗ đùi, “Xong rồi! Không còn kịp rồi, bọn họ đã đi thương hội.”

Thân mình Như Ý xụi lơ, dựa vào quầy, Đoàn Vô Vi coi như còn thanh tỉnh, vội chạy đi, “Ngươi xem cửa hàng!”

Giờ phút này, An Cẩm Hiên, An Cẩm Lâm, Văn chưởng quầy và Cốc Vũ, đã đến cửa thương hội.

Tính ra bọn họ tới sớm, chưa có ai đến, thật bất ngờ, còn tưởng rằng An Cẩm Hoa sẽ tới từ sáng sớm. Cái bàn phòng giữa không có người ngồi, chỉ có nha đầu châm nước trà xong, là chờ đại nhân chọn mua tư đến.

Phía sau rất nhanh có động tĩnh, đôi chân lộ ra, mang đôi hài nhung tơ đoạn, một góc áo choàng màu thiên thanh, sau đó là bóng đen quen thuộc, gương mặt đó, mũi ưng, mày rậm, lại có nụ cười ôn nhuận như xuân phong, kỳ lạ diện mạo như vậy, không phải là người tìm tra trong cửa hàng ngày đó sao?

Cốc Vũ chấn động, nước trà trong miệng kém chút văng ra, cố nhịn xuống nên bị sặc, khụ khụ hai tiếng, “Ngươi, không phải là người đó sao?”

Người đàn ông có chút buồn cười vẫy cây quạt trên tay, “Chưởng quầy, chúng ta lại gặp mặt.”

Văn chưởng quầy cũng hoàn toàn cứng đờ, nói không ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.