Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Chương 64: Chương 64: Chương 37




Y Trạm không biết xử lí quan hệ với Tần gia thế nào, nhưng cô là một diễn viên giỏi.

Cần diễn thì diễn, tóm lại là vì chuyện tốt.

Nói thật ra trước đây hơn ba mươi năm, cô đã hình thành thói quen trở thành một người độc lập có chủ kiến, cho nên đối với ai Y Trạm sẽ không thân cận, tránh đi rất nhiều phiền phức.

Cô là một người rất sợ phiền toái.

Y Trạm yên lặng đi ra, trong lòng âm thầm suy nghĩ về lời đối phương nói.

“Trong làng giải trí không nên là hướng đi lâu dài, ăn cơm từ khuôn mặt thanh xuân cũng rất mất thể diện, cháu tự suy nghĩ một chút, nếu cháu gặp vấn đề gì, cứ tới tìm bác, nếu như không muốn về Y gia, bác cũng có thể sắp xếp cháu đi làm tại Tần thị.”

Trong lời nói là hướng dẫn từng bước, vì cô mà cân nhắc mọi thứ, nhưng trọng tâm lại là “thể diện“.

Cô là một tiểu diễn viên, tuy chưa có nhiều thành tựu, nhưng không đến mức khiến người bên cạnh phải hổ thẹn...

Nếu lúc này nghe thấy Y Trạm nói, ai cũng phải “rơi lệ”, cô ấy khiêm tốn vậy sao?

Cái gì gọi là... Tiểu diễn viên, diễn mấy bộ phim, rồi có bộ làm vai chính, năm đầu tiên đã nhận giải nữ phụ xuất sắc nhất, khắp các diễn đàn trên mạng đều gọi là “Diệp cung chủ” cùng “Lão công” (ông xã), nữ có nam có, không rõ là có bao nhiêu người...

Như thế mà còn là “ tiểu diễn viên”, vậy người khác sống thế nào.

Nghe giọng nói của Tần Bân Bính, Y Trạm lại tưởng bản thân đi làm trộm cướp, giết người.

Nhưng ông lão kia thì lại hiền lành đáng yêu, kéo tay cô lải nhải, khiến cô không tự chủ mà cười lên.

“Thương thay tấm lòng cha mẹ”, trước kia cô không hiểu hết câu nói này, lúc này lại cảm nhận được, ông lão không nhớ cái gì cả, nhưng lại vẫn nhớ tên của com gái.

Sau này Y Trạm vài lần đi thăm ông.

Ông nhìn thấy cô, sẽ kéo tay cô, cao hứng gọi “Tiếc tiếc”, thi thoảng tâm tình ông không ổn định, sẽ xem phim truyền hình cô đóng vai chính, ông xem rất nghiêm túc, tuy người ngoài nhìn vào không biết ông xem có hiểu hay không, nhưng ông lại yên tĩnh lại.

Phòng bán vé “Cây trâm phượng” bản điện ảnh thông báo đã vượt mười tỷ. Bên nhà đầu tư tổ chức tiệc ăn mừng vào buổi tối, đồng thời thông báo kéo dài thời gian công chiếu, trang thủ phá kỉ lục tiếp.

Quả thực việc phá kỷ lục rất khó, nhưng không phải không thể, hai năm qua phim điện ảnh khởi sắc và đang phát triển rất tốt.

Nói đi nói lại, bộ phim được đón xem là hồi báo tốt nhất cho các diễn viên, nhưng cũng khiến các diễn viên sẽ được thu lợi từ đó, cả về danh tiếng lẫnthu nhập.

Tuy người trước cống hiến không bằng sau a.

Sẽ muốn đi ăn mừng, nhà đầu tư mời không ít diễn viên, tại bữa tiệc cũng không ít giới truyền thông.

Y Trạm cười tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, chỉ là một vài cảm nhận, hướng đi sắp tới, còn những vấn đề riêng tư cô đều ùa theo cho qua, dù sao hôm nay người trúng pháo của phóng viên không phải cô a.

Mấy hôm trước La Thi Nhâncùng Mộ Thần bị chụp ảnh, cũng không thể tráchhai người không cẩn thận, danh tiếng của hai người đang lớn, tự nhiên thành đối tượng truy đuổi của truyền thông.

Hai người gắng sức phủ nhận, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cùng một chỗ chỉ vì công việc.

Trong vòng này dù có tiến tới với nhau, vì sự nghiệp cũng sẽ không dễ dàng công khai.

Huống chi hai người chênh lệch mười ba tuổi, nữ cường nam yếu, tổ hợp như thế càng làm người ta có ý nghĩ kỳ quái, không nói cái khác, chỉ sợ nhiều fan của Mộ Thần sẽ vô cùng thất vọng.

Ý tứ “Ôm bắp đùi” quá nặng, nếu đổi sang phụ nữ thì còn đỡ, đàn ông thì, có chút không thể nhìn nổi.

“Y Trạm, xin hỏi cô có yêu cầu gì đối với nửa kia của mình, hoặc nói là mẫu người chồng lí tưởng của cô như thế nào? Hiện nay cô có quan hệ đặc biệt nào với bạn khác phái không? Như có bạn trai không?”

Không biết là ai đặt câu hỏi.

Y Trạm tươi cười trước ống kính, nữ minh tinh đều không thoát được chuyện này.

“Hiện tại đang suy nghĩ vẫn còn sớm mà, đương nhiên, nếu có tin tức tốt thì sẽ chia sẻ cùng mọi người, nhưng hiện tại quả thực tôi vẫn một mình thôi.” Dừng lại, Y Tramn nghịch ngợm nhún nhún vai. “Còn đối tượng để kén làm chồng, cao hơn tôi một chút, khiến tôi không bị áp lực khi mang giày dép cao gót, rồi tính cách tốt, và có duyên cùng vừa mắt.”

Mọi người đều cảm thấy Y Trạm trả lời không rõ ràng, cũng không có phạm vi cụ thể, cứ như đánh thái cực quyền.

Nhưng lúc này người đại diện đã tỏ ý, không trả lời những vấn đề cá nhân.

Đối phương chịu trả lời trực tiếp đã là tốt lắm rồi, không tìm được người trong ảnh thì sao truy hỏi được, âm thầm cân nhắc ở trong lòng để về báo cáo, đồng thời có thể thu hút được người đọc.

Dù sao gần đây Y Trạm rất hot, khán giả rất vui có thể móc tiền ra.

Y Trạm tất nhiên biết những phóng viên đang suy nghĩ gì, vừa rồi cô cũng đã trả lời rất cẩn thận, cũng sẽ không có người nào có thể vẽ thêm quá nhiều.

Năm trước, ngẫu nhiên cô thấy tin tức của một nữ nghệ sĩ trong giới giải trí, nhìn tiêu đề, cho dù cô đã lăn lộn trong vòng này nhiều năm cũng phải trố mắt.

“Đêm khuya XX mang vịt tới quán bar.” XX là tên nữ nghệ sĩ.

Sau đó cô kích vào bài viết, mới phát hiện ra, nữ nghệ sĩ chỉ là mua cổ vịt tại tiệm ăn vặt, sau đó mang tới quán bar để ăn mà thôi...

Khi đó Y Trạm bị cái tiêu đề làm cho choáng váng, âm thầm thấy đạo hạnh của bản thân gọt giũa bao nhiêu năm vẫn chưa đủ sâu.

Bởi vì bên đầu tư tổ chức ăn mừng, nên An Bác Dung cũng tới, dù sao bộ điện ảnh thành công anh ta cũng có phần a.

Lúc đầu An Bác Dung thấy phần diễn của Y Trạm bị cắt giảm, thể hiện rất không hài lòng, nhưng đạo diễn lại cho anh biết, thêm phần diễn Y Trạm cũng không vui.

Y Trạm không vui? Thật sự một điểm anh cũng không hiểu được Y Trạm.

Lần trước Y Trạm không nghe máy, An Bác Dung cũng đoán được là bị Y Trạm cho vào danh sách đen trong điện thoại, mặt cũng đen vài ngày, cho nên một thời gian không liên lạc.

Cho tới khi, trong lòng tự động viên an ủi, bình tâm lại, hôm nay mới tới.

Nhưng với những chi tiết này, hiển nhiên là Y Trạm không biết.

An Bác Dung suy nghĩ lời Y Trạm vừa nói về tiêu chuẩn kén chồng cần cao hơn cô? Cao hơn? Cái này không phải là bản thân anh sao?... (Muanho: quả thật là muanho lạy anh An luôn ấy.)

An thiếu gia luôn có lòng tự tin một cách quá đáng, cho dù hiện tại có chút không thuận lợi, nhưng cũng chỉ cho rằng đối phương đang bộc phát chút tiểu tính tình.

Sau khi phỏng vấn thì đến tiệc tối, tiệc tối thế này đều là để mở rộng quan hệ, Y Trạm chào hỏi mấy đạo diễn, diễn viên có quen biết, sau đó ngồi một bên lẳng lặng nhìn mọi người.

Trong vòng này người tới người lui, quan hệ phức tạp, ai cũng như đang diễn - đóng phim vậy. Tuy cô có thể xử lí tốt, nhưng dưới đáy lòng vẫn cảm thấy mệt mỏi đối ứng.

Chỉ là có người tới mời rượu, trước tiên Y Trạm sẽ thể hiện khuôn mặt tươi cười, đây trở thành phản xạ có điều kiện.

An Bác Dung cầm ly rượu đi về phía Y Trạm, Y Tramn nhìn đối phương, bưng ly rượu lên cụng nhẹ vào ly rượu của đối phương, “Cảm ơn An tổng.”

Tay nâng cằm, thái độ ôn hoà bình thản.

An thiếu, An Bác Dung, An tổng, đối với từng trường hợp, Y Trạm sẽ thay đổi xưng hô mà gọi anh, anh cảm thấy cô gái này rất nhiều mặt, nhưng mỗi một mặt đều mơ hồ.

Khiến người khác nhìn không thấu.

An Bác Dung nghĩ nghĩ hỏi, “Gần đây em diễn tập cho bộ kịch, vất vả không? Lần trước tôi gọi điện thoại cho em, vì sao lại không nhận, còn....”

Cho số của anh vào danh sách đen.

“A, chắc là do cài đặt bị sai.” Giọng nói Y Trạm nhàn nhạt, như từ trước đến giờ chưa từng làm việc đó vậy.

An Bác Dung biết đối phương trả lời có lệ, nhưng cũng chưa nói ngang, anh cầm điện thoại của cô lên, nhập số di động của anh vào, đánh tên.

Vốn định ghi là “An Bác Dung”, nhưng anh lại nghĩ, đổi thành “Bác Dung”, lúc này mới hài lòng trả lại điện thoại cho Y Trạm.

Y Trạm nhận lấy điện thoại An Bác Dung trả lại, vẫn cười nhàn nhạt như cũ, cô không cần thực sự đắc tội người này, ép quá không tốt.

Bỗng nhiên Y Trạm thấy An Bác Dung làm việc này, cũng thực đáng yêu.

An Bác Dung bị bệnh công chúa nghiêm trọng, nhưng bản thân lại không phát hiện ra, nhưng bệnh công chúa của An Bác Dung so với La Thi Nhân thìkhông cảm thấy đáng ghét.

Có lẽ bởi vì đối phương bệnh rất quang minh (công khai không lén lút)?

Y Trạm ngồi không lâu, sớm đã rời đi, cho nên cô vừa vặn bỏ lỡ Tạ Địch Phi.

Y Trạm mới nhận bằng lái xe có ba ngày, nhưng thực tế là cô đã có bằng lái hơn mười năm, cô liền mua cho mình chiếc Volvo, chủ yếu là tính năng tốt, khi kiểm tra va chạm độ ổn định cao.

Tuy cô là người hai đời, nhưng cũng rất quý trọng mạng sống, cô còn chọn xe có thể chạy đường núi. Rất là tiện lợi.

Dù sao nhiều khi đoàn phim sẽ ở nơi thưa thớt người, tình hình giao thông cơ sở hạ tầng không tốt lắm, xe phải hơi hướng xe địa hình mới được.

Cô ra bãi đỗ xe để trở về, Lâm Phỉ nói cô lái xe không giống nữ sinh, hơn nữa xe lại chọn màu đen, lạnh đến không bạn bè.

Nữ sinh chọn xe... Y Trạm nghĩ nghĩ, đa phần sẽ chọn kiểu xe Bugatti màu trắng giống của An Bác Dung đi.

Nữ sinh luôn hướng tới vật có ngoại hình đẹp, thật ra với những vật đẹp cô cũng phải nhìn nhiều hơn một chút, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng xe thể thao tính an toàn cao có thể không đi, hơn nữa sàn xe quá thấp không thích hợp chạy đường núi, chỉ chạy ở những đường thành thị mà thôi.

Thêm nữa là cô cũng không mua nổi, xe này tầm ba chục triệu, xe của cô đổi được một cái bánh xe của đối phương.

“Có muốn đi dạo với tôi không?”

“Không được, An thiếu, tôi muốn về nhà, hẹn gặp lại.” Y Trạm lên xe, đóng cửa xe, từ bãi đỗ xe lái ra ngoài, Y Trạm nhìn thấy trong kính chiếu hậu, là chiếc Bugatti màu trắng, Y Trạm thở dài đạp chân ga.

Hôm nay An Bác Dung có điểm hoạt bát.

Hôm nay yến tiệc được tổ chức ở khách sạn nổi danh của thành phố Z, thứ hạng cao, phải nói nhà đầu tư quả thực chịu chi tiền, mà vừa hay khách sạn này có cổ phần của công ty Tạ Địch Phi.

Tạ Địch Phi xử lí xong công việc, vội vã chạy tới, nhưng phát hiện Y Trạm rời đi rồi.

Vương Vịnh phát hiện Tạ Địch Phi trước, liền hướng người đi tới: “Tạ tiên sinh tới sao, thật hân hạnh.”

Hai người không quen nhưng không ảnh hưởng gì đến việc Vương Vịnh muốn lấy lòng đối phương.

Khách sạn là một trong những sản nghiệp đông đảo của Tạ gia, không đáng kể chút nào, cho nên hôm nay Vượng Vịnh không nghĩ đối phương sẽ tới, đến cùng là ai có mặt mũi lớn như vậy mời được đối phương.

La Thi Nhân cũng chú ý tới chỗ này, người đàn ông kia mặc tây trang cắt may vừa vặn, hoàn toàn bất đồng với sự tuỳ ý ở đoàn phim hôm đó, anh tuấn mà tự phụ, khiến người khác nhìn không chuyển được mắt.

Hơn nữa sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Mà Vương tổng lại ở một bên nịnh nọt thế kia...

Cô nhìn chung quanh tìm bóng dáng Y Trạm nhưng không thấy, vì vậy bưng ly rượu đi về phía đối phương.

Hết chương 37.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.