Tạ Địch Phi khẽ gật đầu: “Xin chào.”
Vương Vịnh giật mình, có chút bất ngờ nhìn La Thi Nhân: “Cô biết Tạ tiên sinh sao?”
“Trước kia gặp một lần.” La Thi Nhân uyển chuyển nói xong, cũng không nói gặp ở đâu, tâm lại càng khẳng định, chắc chắn người đàn ông này không phải người giàu bình thường...
Trách không được, bình thường Y Trạm mắt cao hơn đầu, lại ân cần với đối phương như thế chứ.
Vương Vịnh lại động tâm tư: “Hoá ra hai người là bạn bè sao, Thi Nhân thật không đúng, thế mà cô không giới thiệu chút, tôi rất là kính phục Tạ tiên sinh.”
La Thi Nhân cười không đáp, giơ ly rượu lên: “Tạ tiên sinh cùng uống một chén không?”
Hai người nhẹ nhàng chạm chén, La Thi Nhân cười một cách tự nhiên nhìn đối phương, thường thường xoa mái tóc xoăn dài, bộc phát từng trận tiếng cười nhỏ.
La Thi Nhân mỹ lệ yêu diễm, trong vòng giải trí lại bắt đầu nổi lên và vì có người đứng sau, tuy đã ba bảy tuổi, nhưng được bảo dưỡng tốt nên nhìn rất trẻ, hình tượng bình thường trên màn ảnh thường chỉ là cô gái nhỏ mười mấy tuổi.
Hai năm qua phim cổ trang đang dậy sóng, hoá trang xong nhìn chỉ như thêm mấy tuổi.
Nhưng đến yến tiệc thì mười phần gợi cảm, eo nhỏ ngực lớn, trang phục phác họa tốt dáng người, bộ ngực thì nửa lộ, đi tới đều trở thành tiêu điểm, là đối tượng mà tia sáng ánh đèn truy đuổi, lại mạnh vì gạo, bạo vì tiền, giao thiệp tốt, đi tới đâu đều có đàn ông tiếp lời.
La Thi Nhân chú ý tới Tạ Địch Phi, những người khác trong đoàn phim cũng chú ý tới, mà Tạ Địch Phi không phải loại hình người khác vừa nhìn đã quên, hơn nữa lại có quan hệ với Y Trạm.
Trong lòng Mộ Thần có chút không vui, trên mặt giao tiếp La Thi Nhân rất có thủ đoạn, nhưng giữa hai người đang xác nhận quan hệ, dù sao cũng đã khác với ngày trước, đỉnh đầu anh cũng có chút xanh. (Muanho: những người có vợ ngoại tình thường bị nói là đội nón xanh đó.)
Mộ Thần và La Thi Nhân, rất nhiều người đều đang nhìn vào. Mà hiện tại anh đang ở đây, La Thi Nhân lại còn... Muốn quyến rũ người đàn ông khác.
Những người khác đưa tầm mắt nhìn anh đều có thâm ý...
Tạ Địch Phi lộ ra một chút ngạo mạn, nhưng không khiến người khác cảm thấy không lễ phép, chỉ là tạo ra khoảng cách nhất định với những người xung quanh: “Xin lỗi, tôi còn có việc khác cần đi trước.”
“Tạ tiên sinh sao ngài không lưu lại thêm một chút? Tôi có rất nhiều chuyện muốn trao đổi với ngài.” Vương Vịnh cười muốn giữ người lại.
“Để lần sau có cơ hội đi.”
Chờ bóng lưng người đi xa, rốt cuộc La Thi Nhân kìm không được hỏi: “Vương tổng, Tạ tiên sinh là làm việc gì vậy?
“Chẳng lẽ em không biết?” Vương Vịnh hỏi ngược lại.
“Em chỉ biết ngài ấy là người làm ăn, cũng không biết nhiều.”
Vương Vịnh khẽ mím môi: “Nhưng không phải là người làm ăn bình thường, Tạ Địch Phi thường ít xuất hiện, chưa từng tiếp nhận phỏng vấn của các tạp chí về tài chính kinh tế, chắc em đã nghe qua tập đoàn Tạ thị đi, khách sạn này và nhà hàng Phương Lâu đều là của Tạ thị.”
Tạ thị? Tạ Địch Phi... La Thi Nhân giật mình, khuôn mặt ngơ ngác cùng không tin.
Quản lí thấy ông chủ vừa mới tới, chủ động nghênh đón, thái độ càng cung kính.
Dọc đường đi tâm La Thi Nhân có chút không yên, quả nhiên Y Trạm rất cao tay, thảo nào cô ta lại có thể cho An Bác Dung xuống nước bơi, mà lái du thuyền quay vào bến...
Tạ Địch Phi có tiền có thế, đã thế lại cao lớn anh tuấn, sao lại vừa mắt con nhóc kia chứ...
Vừa cao ngạo lại không lễ phép...
Mộ Thần nhìn La Thi Nhân ngồi ở ghế phó lái đang suy nghĩ gì đó, mở miệng hỏi: “Chị đang nghĩ gì thế?”
La Thi Nhân lấy lại tinh thần: “Vừa nãy cậu có thấy người đàn ông đã từng tới thăm đoàn phim, bạn của Y Trạm, ở bữa tiệc không?”
Trong lòng Mộ Thần có chút không vui, chị thiếu chút nữa đã dán lên người người ta, tất cả mọi người đều thấy được.
“Có thấy.”
“Anh ta là người cầm quyền Tạ thị! Chắc cậu biết bách hoá Tạ thị chúng ta vừa đi dạo hôm trước chứ?”
Mộ Thần ngẩn ra: “Thật sao?”
Không ai là không biết về tập đoàn Tạ thị, sáng lập từ bốn mươi năm trước, dần dần hình thành các khách sạn nhà hàng cao cấp, có thể nói chỉ cần ngành nào kiếm được tiền Tạ thị đều có ít hoặc nhiều liên quan, đều có lực ảnh hưởng ở tất cả các ngành nghề.
Đặc biệt là mười năm gần đây, sản nghiệp của Tạ thị ngày càng phát triển, năm năm mà tăng trưởng tới ba mươi lăm phần trăm, quả là kỳ tích.
Cổ phiếu một đường đi lên.
Mộ Thần có chút không dám tin, người đàn ông đến thăm đoàn phim đó lại có bối cảnh thâm hậu như vậy? Kim chủ sau lưng Y Trạm sao?
Một đường hai người cùng trầm mặc, chỉ là trong lòng đều đang có suy tính riêng...
Nếu như có được sự giúp đỡ của anh ta, chắc chắn sự nghiệp sẽ nhảy vọt, hơn nữa người đàn ông kia tính tình ôn hoà, lúc ở đoàn phim không hề làm kiêu, tuy rằng có chút ngạo mạn ở đáy mắt, nhưng so với thân phận của anh ta đã là khiêm tốn rồi.
--- ----
Y Trạm liếc nhìn kính chiếu hậu, tên hỗn đản kia sao vẫn còn đi theo, cô không muốn chú ý mà không được...
Nhưng xe đua kia quá chói mắt, quả là loại xe tốc độ.
Sau cả hai xe hai người, có không ít đội săn ảnh theo đuôi.
Không phải lần đầu tiên Y Trạm bị phóng viên chụp trộm, bất quá cô lái xe rất tốt, việc cắt đuôi phóng viên qua nhiều năm kinh nghiệm của cô đã rất phong phú, bình thường về nhà cô phải đi mấy vòng, qua mất cái đèn xanh đèn đỏ liền có thể cắt đuôi đối phương.
Hôm nay có một tên cản trở đằng sau, cô liền không thể cắt đuôi được.
An Bác Dung liếc nhìn điện thoại báo có người gọi tới, mang tai nghe, cười nhận điện “Sao vậy?”
“Ngài bị ngốc sao? Nếu ngày mai có tin tức về ngài tôi không quản, nhưng đừng gây phiền phức hủy danh dự của tôi?”
An Bác Dung liếc nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên thấy một chiếc xe bám theo.
An Bác Dung cười cười: “Em cũng sợ bị chụp? Cùng lắm thì chúng ta trực tiếp công khai, haha, em cũng biết sợ sao?”
“Haha.”
Công khai cái em gái nhà anh! Y Trạm cố nén xúc động muốn mắng người, hít thật sâu, sau đó cười cười: “Trước tiên ngài xử lí tốt đằng sau đã, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Có thể.”
Lúc này đã hơn chín giờ, trên đường rất ít xe, An Bác Dung phanh xe bức xe phía sau phải ngừng.
Hai chiếc xe ngừng lại suýt đụng phải nhau, An Bác Dung lơ đễnh, trực tiếp xuống xe, sau đó vỗ cửa sổ xe đối phương, hung thanh ác sát nói: “Theo tôi làm gì? Muốn gặp luật sư không? Hay không muốn lăn lộn trong ngành này nữa?”
“Chúng tôi không bám theo ngài.” Phóng viên mang kính mát có chút chưa tỉnh táo, ngay thẳng nói.
“Không bám theo tôi, sao không phải tôi? Lẽ nào khinh thường tôi, mau cút cho tôi, nhìn mấy người tôi thấy phiền.”
“.....”
Trước mặt lưu manh, kẻ đanh đá cũng phải dẹp sang bên.
Xử lí xong hai phóng viên, An Bác Dung cười cười, chờ anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện không thấy bóng dáng Y Trạm đâu, anh liền gọi điện.
Lần đầu tiên là giọng nữ máy móc trả lời số máy này đang bận...
Lần thứ hai là giọng nữ máy móc thông tin thuê bao ngoài vùng phủ sóng...
Lần thứ ba là người sử dụng đã tắt máy...
An Bác Dung trở lại xe, thừa dịp anh xử lí phóng viên, cô liền lái xe chạy mất, sau đó một lần nữa cho số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Dãy số anh mới lưu vào một giờ!
Sao cô gái này lại nhẫn tâm như vậy, đường xá chi chít, làm sao anh tìm được, sớm biết vậy thì đã để phóng viên chụp thoải mái.
Lần này thì anh giận thật !
-----