Biên tập: Chuối
Lục Văn thay áo sơ mi quần dài sạch sẽ, vải đũi hơi nhăn phù hợp với trạng thái của Mạnh Xuân Đài vào lúc này, tô lớp son cuối cùng, hắn mím môi nhìn vào gương.
Cửa phòng hóa trang mở ra, Tôn Tiểu Kiếm cầm cốc trà đá bước vào, chờ thợ trang điểm đi rồi, hắn cười đểu: "Cho này, uống hớp trà đá an ủi cõi lòng."
Lục Văn lườm hắn rách mắt: "Anh về lúc nào không về, chọn đúng phân đoạn này để về có phải không?"
"Đúng rồi đấy." Tôn Tiểu Kiếm hiên ngang nói: "Tuy anh đang đi du lịch nhưng trong lòng vẫn nhớ như in lịch trình quay phim, cảnh giường chiếu phải quay kín nên anh nóng lòng trở về hầu hạ cậu đấy."
Lục Văn tức mình: "Anh biến đi."
Uống hết nửa cốc trà đá mà tâm trạng nóng nảy vẫn chẳng thuyên giảm, Lục Văn cảm giác như mình chưa học gì đã phải đi thi, nom thì rất mạnh mẽ nhưng thực ra trong đầu chả có tí kiến thức nào.
Tôn Tiểu Kiếm vừa không đành lòng vừa thấy hả hê, hắn an ủi: "Cứ bình tĩnh rồi đạo diễn sẽ dạy cậu mà."
Lục Văn bực bội thêm: "Đờ mờ anh nói thế làm em căng thẳng hơn đấy."
Bên ngoài, tổ dựng cảnh và đạo cụ đang làm việc, hơi ồn ào, khi mọi thứ dần dần yên tĩnh, trợ lý đạo diễn tới gõ cửa, mời Lục Văn nếu không còn vấn đề gì nữa thì hãy ra ngoài chuẩn bị quay.
Phân đoạn này được quay trong phòng ngủ của Trần Bích Chi, không gian vừa phải, tông màu khá đậm. Cù Yến Đình đứng nơi cuối giường, vừa quan sát bố cục vừa điều chỉnh sơ đồ ánh sáng, Nhâm Thụ đứng bên kiểm tra quỹ đạo chuyển động của ống kính.
Sau khi hoàn tất việc sửa đổi, Cù Yến Đình chìa bảng kẹp giấy và nói: "Cậu xem xem thế nào?"
Nhâm Thụ nhận lấy xem chốc lát, không có vấn đề gì bèn ngẩng lên hỏi nhỏ: "Này, tí nữa quay, cậu có cần tránh mặt không?"
"Cậu đang hoài nghi tính chuyên nghiệp của tôi đấy à?" Cù Yến Đình hỏi vặn lại, mỉm cười chọc chọc đầu mình: "Quay thế nào trong đầu tôi có sẵn hết rồi, tôi tránh mà được à?"
Nhâm Thụ giải thích: "Không phải anh hoài nghi cậu, anh đang lo có cậu ở đây thì Lục Văn không dám bung lụa."
Đang nói, Cù Yến Đình nghe tiếng bước chân bèn quay đầu lại, trông thấy Lục Văn hơi dè dặt bước đến chờ lượt quay, chẳng đợi anh dặn dò, Đồ Anh cũng hóa trang xong đi tới.
Thời gian còn nhiều, Cù Yến Đình nói: "Cô Đồ, cô và Lục Văn mới đối diễn một cảnh, có cần trò chuyện trước không?"
Đồ Anh thoải mái đáp lời: "Cũng được, thực ra hồi trước quay Miền Đất Hứa xong đã thân quen lắm rồi, phải không Tiểu Lục?"
Lục Văn thật thà đáp "Ừm", cầm kịch bản ỉu xìu xìu, chẳng nói năng gì, khác xa cái vẻ cà lơ phất phơ hồi quay chương trình.
Đồ Anh với tư cách ảnh hậu kinh nghiệm dày dạn, thấy thế không khỏi buồn cười, cố tình nói quá lên: "Ôi, sau 35 tuổi đến giờ chưa được quay cảnh nào nóng cháy cả, tôi mong chờ lắm đấy."
Lục Văn nở nụ cười thẹn thùng, cơ thể cao 1m88 tựa vào tường như cái đồng hồ cây không hoạt động tốt cho lắm.
"Chỉ sợ khán giả bảo chị trâu già gặm cỏ non thôi." Đồ Anh nói tiếp: "Tiểu Lục à, tâm trạng cậu không vui hay sao, cậu như thế làm chị lúng túng lắm đấy."
Lục Văn vội vàng lắc đầu ngay, không biết phải giải thích thế nào, gương mặt hơi đỏ lên, bấy giờ Cù Yến Đình bước tới bên hắn, đặt bàn tay lên lưng hắn và đỡ lời thay: "Cô Đồ, cô đừng trêu cậu ấy nữa."
Nhân viên thì không dám cợt nhả, chứ Đồ Anh có đủ tư cách và tuổi tác để nói đùa: "Rồi rồi, đạo diễn xót xa."
Cù Yến Đình chẳng có ý đó thật, anh nói: "Không phải thế... Cậu ấy không có kinh nghiệm, cô hãy dẫn dắt cậu ấy nhé."
Bàn tay sau lưng vuốt ve nhẹ nhàng, Lục Văn cảm giác dây cung trong cơ thể đang bị Cù Yến Đình chọc ghẹo, hắn thò tay ra đằng sau len lén túm lấy cái tay nọ và bóp bóp đầy nũng nịu.
Người không phận sự đã ra ngoài, Nhâm Thụ cho Lục Văn và Đồ Anh diễn thử, cho hai người họ biết động tác giả phải xử lý thế nào, cảnh nào cần mượn góc, vân vân...
Giống như lúc quay "Đêm đầu tiên", Nhâm Thụ không chạm vào diễn viên nữ mà kéo Cù Yến Đình tới diễn cùng, chẳng qua lần này không tự mình mó tay mà đẩy thẳng ra trước mặt Lục Văn.
"Giữ eo cậu ấy, dùng tay trái."
"Nhắm mắt, ngửi tóc."
"Ôm nhau."
"Vuốt ve cậu ấy."
Thử hết các tư thế và góc độ, Cù Yến Đình đứng dậy, cúi đầu sửa sang đầu tóc rối bời, may mà ánh sáng chỉnh hơi tối nên không ai trông thấy màu đỏ lan rộng trên tai anh.
Lục Văn thấy mồm miệng khô rang, quay đầu đi húng hắng ho khan.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, người quay phim và thu âm đứng vào vị trí, Nhâm Thụ lùi về sau monitor, Cù Yến Đình đứng bên cạnh người quay phim để xem màn hình và cảnh quay từ khoảng cách gần.
Trần Bích Chi mặc sườn xám màu xanh đậm lộng lẫy, phấn son rực rỡ, sử dụng kĩ năng thành thạo nhất của nàng - mềm mại như không xương, rất mực lẳng lơ dụ dỗ Mạnh Xuân Đài sa vào đầm lầy dục vọng.
Còn Mạnh Xuân Đài thì ngồi nơi đầu giường, cụp mí mắt, chẳng nhìn hai bắp đùi trắng nõn mà chỉ lom lom tà áo dập dờn, thứ màu lam ấy gợi anh nhớ đến chất vải nhuộm bằng thuốc Indanthrene mà Đào Tố Nghi thích mặc.
Anh chậm rãi ngước mắt lên, biểu cảm hờ hững và trống rỗng, khi Trần Bích Chi duỗi móng tay dài gẩy cằm anh thì anh mới hoàn hồn, móc chiếc đồng hồ quả quýt trong túi áo ngực ra.
Trần Bích Chi cầm lấy sợi xích vàng và bảo: "Tặng em ư?"
Mạnh Xuân Đài đáp: "Đủ để chơi cô."
Trần Bích Chi cười duyên: "Em đã bảo sẽ cho không chàng một lần sung sướng rồi cơ mà, nhưng nếu chàng đã muốn tặng thì tất nhiên em phải nhận thôi."
Hơi thở sát gần, Mạnh Xuân Đài nghiêng đầu tránh cặp môi đỏ mọng của Trần Bích Chi, anh không muốn hôn gái điếm, nói đúng hơn là giờ anh không có hứng hôn phụ nữ.
Trần Bích Chi chẳng thèm để bụng, duỗi tay tháo trâm cài trên mái tóc, phẩy chiếc lông vũ gắn bên dưới viên đá quý ve vờn hầu kết Mạnh Xuân Đài.
Chẳng có thằng đàn ông nào chịu được cám dỗ, huống gì Trần Bích Chi nằm lòng chiêu trò quyến rũ đàn ông.
Ống kính chạy sang ngang, Cù Yến Đình không đi theo người quay phim mà đứng trước tủ quần áo nhìn chòng chọc chiếc giường đôi, anh khoanh tay, vò nhàu áo phông đến nỗi nhăn nhúm hệt như áo sơ mi của Mạnh Xuân Đài.
Vài cảnh của màn dạo đầu được quay trong vòng 5 - 10 phút, Lục Văn hòa vào nhân vật, câu chữ trên kịch bản ghép lại thành hình vẽ trong đầu hắn, thúc đẩy hành động và phản ứng của hắn.
Trần Bích Chi dần gỡ gông xiềng trên người Mạnh Xuân Đài, cảm xúc đè nén tích tụ suốt bao ngày nay cuộn trào như gió dữ, cuộc làm tình này chẳng liên quan gì đến tình dục cả, anh chỉ muốn trút hết trước khi chết.
Lúc Trần Bích Chi nhận ra trạng thái của Mạnh Xuân Đài thay đổi thì đã muộn, nàng hoàn toàn rơi vào thế bị động, dưới sự thô bạo và hung tàn của Mạnh Xuân Đài, lần đầu tiên một tay lão luyện như nàng cảm thấy sợ hãi với chuyện giường chiếu.
Cuối cùng thì Trần Bích Chi cũng hiểu, Mạnh Xuân Đài nói "Đi tìm cái chết", có lẽ chẳng phải một câu đùa.
Có cơn gió mát lành ùa vào phòng, cánh tay Cù Yến Đình sởn da gà, anh giơ tay phải, siết lại và tì bên môi, cả cơ thể đứng sững tại chỗ chẳng động đậy hồi lâu.
Những động tác giả và mượn góc nhìn mà hoa cả mắt, lông mi Cù Yến Đình run rẩy, anh đưa mắt liếc đồng hồ quả quýt trên mép giường, dây xích vàng dài mảnh rủ xuống đất đong đưa dữ dội.
Cộp, đồng hồ quả quýt rơi xuống đất.
Nhâm Thụ hô dừng, trong studio tức thì im ắng.
Ngoài phòng ngủ, nhân viên của các tổ đồng loạt nhìn cửa phòng, chẳng biết bên trong ra sao, nhưng vẫn giữ im lặng tránh cho động vào nòng súng của Tổng đạo diễn.
Im lặng nửa phút, Cù Yến Đình buông thõng hai cánh tay, diễn viên, quay phim và phó đạo diễn đang đợi quyết định, anh cất lời bằng chất giọng trầm thấp: "Qua, nghỉ ngơi đi."
Dứt lời xoay người, Cù Yến Đình chộp lấy bao thuốc lá của Nhâm Thụ, đẩy cửa rảo bước ra khỏi phim trường.
Nhịp thở của Lục Văn còn chưa bình ổn đã vội chống tay đứng dậy, nhặt áo sơ mi hấp ta hấp tấp đuổi theo, vừa ỉu xìu vừa rầu rĩ, hắn thầm nghĩ, quay phim đứng đắn mà sao giống bắt gian thế nhỉ?
Không tìm thấy anh trên hành lang, Lục Văn bèn chạy lên tầng ba, trông thấy cửa phòng Mạnh Xuân Đài khép hờ, tới gần thì ngửi thầy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Rèm cửa che kín, Cù Yến Đình ngồi bên giường trong làn khói vấn vít, tấm lưng lom khom như một con mèo cáu kỉnh, dưới chân vứt ba mẩu tàn thuốc, điếu thứ tư kẹp giữa ngón tay cháy lên khói thuốc yếu ớt.
Lục Văn bước tới, duỗi tay đặt lên đầu Cù Yến Đình, dò hỏi: "Giận à?"
Cù Yến Đình nghiến răng nghiến lợi: "Sắp tức chết rồi."
"Thế anh đang giận ai vậy?" Lục Văn hỏi nhỏ: "Giận chị Anh chuyên nghiệp quá, đạo diễn Nhâm yêu cầu cao, người quay phim bắt cảnh chuẩn quá, hay là trợ lý lắc giường ghê quá?"
Cù Yến Đình vứt phắt mẩu thuốc lá xuống đất, ra sức nghiến chân, rồi đứng dậy chẳng nói năng gì mà chặn kín miệng Lục Văn.
Lục Văn ôm lấy anh, vuốt ve lưng anh, mùi thuốc lá lẻn vào giữa răng môi tràn lan khắp khoang miệng.
Bộ lông xù lên tức thì được vuốt ve dỗ dành, Cù Yến Đình vươn tay ôm cổ Lục Văn, vò tóc hắn, nằm nhoài trên vai hắn thở dốc.
Anh thật sự đã đánh giá cao bản thân mình, ban đầu cứ lo Lục Văn không được tự nhiên, nào ngờ chính anh mới là người để bụng, dù biết rõ tất cả chỉ là giả thì vẫn khó kiểm soát cơn ghen tăng lên vùn vụt.
Mãi lâu sau, Cù Yến Đình bực bội nói: "Chả hiểu viết mấy cái này làm gì nữa, tự làm tự chịu."
Quay phim chỉ diễn tả được 70% kịch bản, đã giảm bớt đi rất nhiều rồi, Lục Văn nói: "Thế sau này có viết nữa không?"
Cù Yến Đình rối răm giây lát rồi trả lời: "Có viết hay không thì... Cũng chả tìm em quay nữa."
"Vãi, cứ tưởng anh tức ngố người rồi cơ, đầu óc tỉnh táo phết nhỉ."
Lục Văn phì cười, nâng mặt Cù Yến Đình lên và nói: "Anh luôn đứng trong tầm mắt em và trong đầu em chẳng nghĩ đến Trần Bích Chi, hay Đào Tố Nghi đâu."
Cù Yến Đình phát hiện ra mình đang trở nên nhõng nhẽo, vì một câu nói của một người mà mất mát hoặc vui vẻ, như thể đến tuổi dậy thì muộn vào năm ba mươi ba tuổi vậy.
"Thế..." Nhưng anh không hề ngây thơ, mà cũng biết hỏi mập mờ: "Hôm nay quay xong, có cần nghỉ 3 tháng không?"
Lục Văn sửng sốt, rồi chối bay chối biến: "Em muốn phim giả tình thật ngay bây giờ."
Cù Yến Đình níu cổ áo sau của Lục Văn, chẳng biết đương nói trong phim hay ngoài đời: "Với ai..."
"Tiên sư nó anh hỏi với ai?"
Lục Văn mắng anh, sau đó cúi đầu cụng trán anh, giọng nói hạ thấp và sâu: "Đạo diễn Cù, nếu anh không có ý kiến thì em muốn bắt anh đi luôn."
Hôm nay đã quay xong các cảnh trong dự kiến, có cảnh nào cần quay bổ sung hay không thì phải do đạo diễn quyết định, tiếc rằng đạo diễn chạy mất dạng, tất cả các tổ tạm thời không dám làm gì hết.
Nhâm Thụ bị cướp cả bao thuốc lá mà chẳng để lại cho hắn điếu nào, đành uống nước trong sự buồn tẻ tột cùng. Tôn Tiểu Kiếm thấy thế bèn chạy đi mua một túi kem to, xin mọi người bỏ quá cho.
Khoảng 10 phút sau, hai tiếng bước chân đi từ tầng 3 xuống, dừng lại chốc lát chỗ tầng 2.
Tất cả mọi người dựng thẳng lỗ tai.
Nhưng đạo diễn không lên tiếng, bị nắm chặt tay núp sau lưng nam chính.
Sau đó, Lục Văn gân cổ thông báo rằng - "Mọi người vất vả rồi, kết thúc công việc!"