Diễn Viên Lấn Sân

Chương 107: Chương 107: Mở mắt ra, một đôi tay thon dài ngoắc hai ngón cái vào nhau tạo thành hình chim nhỏ, bàn tay vỗ cánh bay lượn giữa không




Biên tập: Chuối

Trong đoàn phim, ngày qua ngày trôi nhanh như gió, mọi người dần thích ứng được với thời tiết nóng ẩm của Quảng Châu, mùa thu đi rồi mùa đông đã đến, cuối cùng thì nhiệt độ cũng chịu giảm xuống.

Sinh nhật Lục Văn vào ngày 15 tháng 12, năm trước hắn đón sinh nhật trong đoàn phim “Đêm đầu tiên”, năm nay vẫn là đoàn phim. Nhưng khác nhau ở chỗ, giờ đây có Cù Yến Đình kề bên hắn.

Lục Văn đã lên kế hoạch sẵn rồi, công việc quay chụp bận rộn và mệt mỏi, đến ngày sinh nhật ăn miếng bánh kem với mọi người ngay trong phim trường, vui vẻ chốc lát xem như nghỉ giải lao.

Hắn dọn đến phòng của đạo diễn, thường xuyên ra ra vào vào với Cù Yến Đình, ban đầu còn trốn tránh người khác, dần dần có thể chào hỏi tự nhiên, đến giờ thì nghênh ngang trên hành lang suốt ngày.

Quay phim cả đêm, xong việc về phòng ngả đầu ngủ chẳng biết trời trăng, mãi đến chiều, mưa rơi nện vào cửa sổ những tiếng lộp bộp đánh thức Lục Văn, hắn ngồi dậy dụi mắt, chả mặc áo choàng hay áo ngủ gì sất, trần truồng hết sức nguyên sơ.

Cửa phòng mở ra, Cù Yến Đình đi đến phòng máy đã về, tiện đường mua cơm trưa luôn, vào phòng cái thấy ngay Lục Văn đang mơ màng ngồi trên giường, như lời động vật cỡ bự vừa kết thúc kì ngủ đông.

Cù Yến Đình không gọi “Heo” mà bảo: “Gấu đần, đi rửa mặt đi.”

Lục Văn bò xuống giường, đánh răng rửa mặt xong xuôi tự giác dọn dẹp bàn uống nước, bên trên chất đống những xấp kịch bản, một tờ giấy dày dạn rơi xuống đất, hắn vừa nhặt lên thì Cù Yến Đình đã giật lấy ngay.

Mặt bên kia hình như vẽ ô vuông, không nhìn rõ lắm, Lục Văn nói: “Vẽ kịch bản phân cảnh xong thì nhớ phải cất cẩn thận.”

“Ừm, anh biết rồi.” Cù Yến Đình nhét tờ giấy vào túi đựng tài liệu trong suốt, ngoài cái tờ rơi xuống đất ra thì bên trong còn cả xấp siêu dày: “Đói quá, ăn cơm thôi.”

Cả hai ngồi trên ghế sofa, vừa ăn vừa xem phim hài, Lục Văn rất thích bắt chước cái điệu nói quá của nhân vật chính, bắt chước xong tự cười sằng sặc mãi, chợt hắn nghiêng đầu va vào ánh mắt nhìn mình chòng chọc của Cù Yến Đình.

Cũng không hẳn là nhìn chòng chọc, mà là “act cool đứng hình mất 5s” thì đúng hơn.

Lục Văn cúi đầu nhìn hộp cơm và hỏi: “Anh muốn ăn cơm bào ngư của em?”

Cù Yến Đình quay đầu đi đáp: “Không, em ăn đi.”

Lục Văn sợ nhất là không được thỏa mãn lòng tò mò, hắn hỏi cho bằng được: “Ban nãy anh nhìn em làm gì?”

“Có gì đâu.” Cù Yến Đình nói: “Thấy em đẹp trai nên nhìn thôi.”

Lục Văn vênh váo đáp: “Hám trai.”

“...” Cù Yến Đình nhủ bụng, về sau nhất định phải cho cái tên này đóng phim hài một lần xem sao.

Ngày mưa rất hợp để ngủ, cơm nước xong xuôi, Lục Văn ôm lấy Cù Yến Đình từ đằng sau, nằm trên giường ngắm bầu trời ngoài cửa sổ rồi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Ngủ chẳng bao lâu, Lục Văn bị tin nhắn quảng cáo đánh thức, vùi đầu dụi dụi gáy Cù Yến Đình mà thấy khang khác, mở mắt ra mới biết mình đang ôm cái gối.

Hắn lơ mơ cất tiếng gọi: “Thầy Cù?”

“Ơi.” Cù Yến Đình đang ở ngoài phòng khách: “Sao ngủ mỗi tí thế đã dậy rồi?”

Lục Văn làu bàu: “Anh ngủ ít hơn mà?”

Trang giấy phát ra tiếng sột soạt giòn vang, Cù Yến Đình đáp: “Anh phải sửa kịch bản đạo diễn của tuần sau.”

Lục Văn đành thôi, trong suốt một khoảng thời gian sau đó, dù rạng sáng hắn đi tiểu đêm hay sớm tinh mơ tỉnh dậy, bên cạnh thường trống không và Cù Yến Đình thì đang ngồi bên bàn tăng ca.

Lúc ở phim trường, vào giờ nghỉ giải lao nói nói cười cười, mấy lần Lục Văn phát hiện Cù Yến Đình cứ nhìn mình không chớp mắt, chẳng khác nào cái lần “act cool đứng hình mất 5s“.

Tuy Lục Văn biết mình đẹp trai ngời ngời nhưng trong lòng vẫn sởn tóc gáy.

Hắn lén tra cứu trên điện thoại, bệnh hám trai, thần kinh, dựa dẫm quá mức... Hắn lo Cù Yến Đình mãi mới chiến thắng được căn bệnh sợ xã hội thì lại vướng vào bệnh tâm lý khác.

Lục Văn mở QQ phủ bụi đã lâu, gửi tin nhắn bằng thân phận Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Dù anh là biến thái thì em vẫn mãi bên anh.

Cù Yến Đình đọc xong, cầm loa lên quát: “Lục Văn, rảnh rỗi thì đi ra đây quay phim!”

Hung tợn đến mức khiến mọi người nghĩ cả hai sắp rạn nứt.

Ngày 14 tháng 12, quay suốt đêm, hừng đông buông xuống, trong phim Mạnh Xuân Đài đang so găng với Đường Đức Âm, ngay sau khi đạo diễn hô dừng, Dư Hiếu Khanh lập tức ôm chầm Lục Văn và nói: “Cháu trai sinh nhật vui vẻ!”

Phim trường rộ tiếng hoan hô, Tô Tiểu Kiếm đẩy chiếc bánh gato sáu tầng to bự tới, chiếc bánh với màu trắng tinh khôi, không bắt hoa mà mỗi một tầng và mỗi một mặt được phủ kín bởi những dòng chữ rực rỡ viết bằng mứt hoa quả. Truyện Thám Hiểm

Lục Văn chưa bao giờ trông thấy chiếc bánh gato nào sặc sỡ nhường ấy, đến gần, hắn phát hiện ra nét chữ khác nhau và quen mắt cả.

Tiểu Lục siêu đẹp trai - là Nhâm Thụ.

Hợp tác với cậu vui lắm luôn - là Tiên Kỳ.

Tương lai xán lạn - là Dư Hiếu Khánh.

Em trai sẹc xi quá đi - là Đồ Anh.

Luôn luôn vui vẻ - là nhân viên hậu cần.

Đoạt giải ảnh đế - là nhà sản xuất.

Có cả người quay phim, stylist, thư ký trường quay... những người bạn bên nhau mấy tháng nay, mỗi một người đều nhắn nhủ lời chúc dành cho hắn, chỗ nào trống thì điền cho kín, bấy giờ tất cả ríu rít vây quanh bánh ngọt để giới thiệu.

Lục Văn há hốc mồm, nhìn từ dưới lên trên không bỏ sót bất cứ chữ nào, trông thấy dòng chữ nguệch ngoạc của Tôn Tiểu Kiếm trên tầng thứ 2 - Ông tướng ơi, anh sẵn lòng theo cậu đến khi về hưu.

Ngọn nến cắm trên tầng cao nhất tỏa ra ánh sáng ấm áp, Lục Văn lại gần rũ mắt, cuối cùng cũng thấy thể chữ Khải nhỏ nhắn độc chiếm cả một tầng của Cù Yến Đình.

Bé yêu ơi, sinh nhật vui vẻ.

Bỏ lỡ tuổi hai mươi rạng rỡ của em, may mà được cùng em bước qua tuổi ba mươi, tuổi vững vàng ổn định.

Hãy ước nguyện với bầu trời sao trên đầu.

Nếu có một chú chim bay ngang qua, xin hãy xác nhận đó là anh.

Đi theo nó và nhận lấy món quà sinh nhật của em ----

Lục Văn sửng sốt, ngơ ngác nhìn người xung quanh, duy chỉ không thấy Cù Yến Đình đâu, hai tay hắn đan vào nhau kề dưới cằm, ngẩng đầu ước nguyện với bầu trời đầy sao.

Mở mắt ra, một đôi tay thon dài ngoắc hai ngón cái vào nhau tạo thành hình chim nhỏ, bàn tay vỗ cánh bay lượn giữa không trung, Lục Văn ngơ ngẩn ngước đầu, thì ra là Cù Yến Đình đứng lên hộp nấp sau lưng hắn.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, Lục Văn ôm chầm lấy Cù Yến Đình và hỏi: “Anh đùa em có phải không?”

Cù Yến Đình cúi đầu nhìn hắn: “Em thấy vui không?”

Lục Văn đáp: “Em muốn nhận quà.”

Trên trấn cổ mua sắm bất tiện, ngày ngày bận rộn cũng chẳng có thời gian chuẩn bị nên Lục Văn không ôm hy vọng. Nhưng Cù Yến Đình có hái cho hắn một bó cỏ đuôi chó thì hắn cũng thích.

Cù Yến Đình nói: “Anh không chuẩn bị thứ gì quý giá cả, chỉ có tấm lòng thôi.”

“Là gì thế?” Lục Văn vội kêu lện: “Cho em mau lên.”

Trên bãi cỏ bên ngoài treo một màn chiếu, đèn tắt ngúm, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ màn hình, mọi người túm năm tụm ba đứng bên nhau, Lục Văn đứng đối diện màn hình.

Video bắt đầu với đoạn trò chuyện ầm ĩ mà sống động, hình như là quay trộm, người nói trước nhất là Cù Yến Đình, anh bảo: “Tôi bảo tiệm bánh không bắt hoa để chúng ta viết lên bánh gato, mọi người thấy sao?”

“Nghe đạo diễn hết!”

“Đông thế này có đủ chỗ để viết không?”

“Viết sát vào nhau.”

Cù Yến Đình nói tiếp: “Không cho ai viết lên tầng cao nhất đâu, tôi thầu hết.”

Giọng nói nhỏ dần đến mức chỉ nghe loáng thoáng, dòng chữ mở đầu hiện lên rõ nét, viết ngắn gọn rằng - Quà sinh nhật tuổi ba mươi dành cho Lục Văn.

Video được tạo thành từ một cảnh quay duy nhất, trong video là một vài bức tranh đã scan.

Bức tranh thứ nhất có 2 người, Lục Văn mặc quần đùi áo ba lỗ đứng ngoài sân ga, xe lửa chạy tới, hắn vẫy tay với Mạnh Xuân Đài nhếch nhác ngồi trong xe.

Bức tranh thứ hai vẽ Lục Văn đang cầm cúp, quay ngược thời gian về buổi Liên hoan phim hay.

Lục Văn và thầy giáo thể dục góp mặt trong “Chốn thị phi” đứng đối diện nhau hút thuốc trong hẻm nhỏ.

Sau đó Diệp Tiểu Vũ xuất hiện, Lục Văn và Diệp Tiểu Vũ chơi bóng rổ cùng nhau, ca hát cùng nhau, chạy băng băng trên sân vận động cùng nhau.

Lục Văn gặp gỡ Diệp Sam bên dưới giàn nho.

Chàng thị vệ trong “Vạn niên thu”, Lục Văn sờ áo giáp của chàng đầy hâm mộ.

Lục Văn ngồi xổm trong căn nhà nhỏ ở Lam Thủy, nhìn cậu vàng ăn cơm.

Nội dung được trình bày theo thứ tự đảo ngược, từ hiện tại - Lục Văn sắm vai Mạnh Xuân Đài, quay về thời hắn làm diễn viên quần chúng chỉ xuất hiện vài giây, mỗi nhân vật hắn từng đóng, mỗi chương trình hắn từng tham gia, tất cả lần lượt xuất hiện như thời gian đang chảy ngược.

Lục Văn ngơ ngác nhìn màn hình, mẩu truyện tranh chia ô với hình người chibi, mà trong đó mình và các nhân vật hư cấu lần lượt gặp lại nhau như gặp những người bạn còn lưu giữ trong ký ức.

Bỗng nhiên hắn hiểu ra, mấy hôm nay Cù Yến Đình thức khuya dậy sớm để làm gì, vì sao cứ thừ người nhìn hắn... Soạt, hắn trên màn hình toát ra nét cô đơn, sau lưng đeo một cây đàn guitar.

Đó là thời hắn khăng khăng đòi làm ca sĩ, là những ngày những đêm Cù Yến Đình cách hắn xa ơi là xa.

Sân trường đại học, các câu lạc bộ tuyển thành viên, Lục Văn dừng chân bên dưới poster của ban nhạc.

Cấp 3, Lục Văn nằm nhoài trên đống bài vở, bên dưới sách vở lộ ra góc điện thoại được che đậy.

Cấp 2, tan học, Lục Văn vào quán trà sữa, đánh dấu chọn hết pudding đậu đỏ và trân châu đen, cầm cốc trà sữa size L hỏi cậu học sinh làm việc bán thời gian không lộ mặt rằng: “Anh ơi, anh nấu cho em bát cháo được không?”

Lục Văn thời tiểu học, lần đầu tham gia hoạt động xã hội, chạy lung tung lạc khỏi đoàn; lần đầu tham gia công tác tổng vệ sinh, làm biếng; lần đầu thi dưới trung bình, dán sticker Mickey lên phiếu điểm hòng lừa mình dối người.

Trại hè nước ngoài ở trường mầm non, Lục Văn cầm máy ảnh kĩ thuật số chụp hơn 500 bức ảnh về các con đường của Mỹ và có đến 400 bức ảnh vỡ nét.

Bức tranh cuối cùng mang gam màu ấm áp, đứa trẻ mập mạp vừa chào đời, ngoan ngoãn nằm trong phòng sơ sinh ở bệnh viên, các bé xung quanh đang ngủ say sưa, chỉ có mình nó mở to đôi mắt tò mò.

Trên tấm thẻ đầu giường viết hai chữ “Lục Văn” - cái tên ghép lại từ tình yêu.

Mấy chục bức tranh với vô số nét vẽ và những khoảng thời gian rời rạc, từ hiện tại về quá khứ, có khoảnh khắc Cù Yến Đình bầu bạn, có khoảnh khắc anh không góp mặt, có khoảnh khắc anh chứng kiến, có khoảnh khắc anh tưởng tượng ra, tất cả tạo thành cuốn nhật kí độc nhất trên đời.

Lục Văn chẳng dám chớp mắt, vành mắt nóng bừng, sống mũi cay cay.

Cuối cùng, màn hình tối dần.

Trong tâm trạng chưa muốn kết thúc của người xem, màn hình đột ngột sáng bừng, một quả trứng màu tinh nghịch nhảy ra.

Lục Văn há to miệng, trên màn chiếu xuất hiện hình ảnh Sân vận động Tổ Chim trông rất thật, xung quanh là vô vàn người yêu âm nhạc đang chờ để được vào trong, trên tấm poster to bự viết “Concert cá nhân của Lục Văn.”

Lẵng hoa xếp thành một hàng dài ơi là dài, trong đó to nhất và đẹp nhất là những bông hoa phi yến cánh kép đương độ nở bung.

Lục Văn quệt mắt, mu bàn tay ươn ướt, hắn quay đầu lại, Cù Yến Đình ôm quyển sách tranh dày đứng cách hắn một bước. Hắn không tài nào cất lời được, hầu kết lên xuống liên tục.

“Tất cả các bức tranh đều được đặt trong này.” Cù Yến Đình nói: “Mỗi năm thêm một ít, mỗi sinh nhật xem một lần, được không em?”

Lục Văn đáp bằng giọng khàn khàn: “Được.”

Cù Yến Đình nói: “Vội quá nhưng anh vẽ với tâm trạng hết sức vui vẻ, hễ nghĩ đến những chuyện liên quan tới em... là anh lại thấy vui.”

Lục Văn: “Nhưng anh làm em khóc rồi đấy.”

Cù Yến Đình lại gần, đặt quyển sách tranh vào lòng hắn, rồi anh duỗi tay ôm gương mặt hắn lau sạch nước mắt: “Anh vẫn nhớ em từng nói, nếu anh trách em xuất hiện muộn thì đừng chỉ như bèo nước gặp nhau với em.”

Họ yêu nhau, ở bên nhau, thậm chí tiến xa hơn đến bước kết hôn, thế nhưng Cù Yến Đình vẫn tham lam hơn những tưởng, không chỉ tương lai mà anh còn muốn đặt chân vào tháng ngày trước đây trong cuộc đời Lục Văn.

Nhưng trên đời chẳng có cỗ máy thời gian, Cù Yến Đình nói: “Anh đã vẽ hết những khoảnh khắc này, xem như gặp em sớm hơn.”

Lục Văn nói: “Sao không vẽ bản thân anh?”

“Anh có vẽ đấy.” Cù Yến Đình nói cho hắn biết: “Góc trên bên phải mỗi một trang anh đều vẽ một con chim yến nhỏ.”

Trong những tháng năm đôi mình chưa gặp nhau, có một con chim yến bay trên bầu trời đêm luôn bên em qua từng chặng đường, tối nay xin em hãy xác nhận đó là anh và nhận lấy món quà của anh.

Cù Yến Đình ghé sát và nói nhỏ: “Anh bay đến bên em rồi đây.”

Lục Văn ôm lấy anh và siết chặt, hắn hỏi: “Anh vẽ em nhiều thế thì bây giờ em có được coi là nàng thơ của anh không?”

“Có.” Cù Yến Đinh nhìn chiếc bánh gato cách đó không xa: “Em cho anh nếm thử vị ngọt của tình yêu, cũng khiến anh cam lòng sa chân bước lệch khỏi đường ray.”

Những vì sao chi chít trên bầu trời như pháo hoa vào đêm giao thừa ấy, ở nơi đất khách quê người, trong mùa đông ấm áp của miền Nam, lần đầu tiên anh tổ chức sinh nhật cho người yêu bé bỏng và đó cũng là một khởi đầu rất đỗi lãng mạn.

“Lục Văn ơi.” Cù Yến Đình nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.