Đạo diễn ở một bên phụ họa: “Đúng vậy, cô nên nghe Ngôn Tễ, hiện tại cô chính là công chúa, cậu ấy là Vương gia, không có cái gì đáng sợ hết.”
Thịnh Oản Oản thầm nghĩ, ông nói dễ nghe dữ, Vương gia này mẹ nó về sau là muốn tạo phản đó, hơn nữa đây là nhân vật rất thô bạo lạnh nhạt, thế mà còn trông cậy vào cô là ngốc bạch ngọt
“Ngốc bạch ngọt”:một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Nhưng miệng cô lại ân cần đáp: “Đạo diễn nói đúng, anh Ngôn cũng vậy, tôi sẽ cố gắng điều chỉnh.”
Cô hắng giọng, chắp tay sau lưng tại chỗ xoay vài vòng, sau đó một nhắm mắt, cúi đầu, bình tĩnh hạ nỗi lòng. Đây là lần đối đầu đầu tiên của cô với Ngôn Tễ, và đây cũng là cơ hội để cô chứng minh năng lực bản thân trước mặt đạo diễn. Hầu hết nhân viên tổ công tác đang chờ công việc kết thúc, sắc trời cũng không còn sớm, nếu cô vẫn chần chờ, vâng vâng dạ dạ, cô sẽ là người làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của mọi người.
Ngôn Tễ cũng là người, có cái gì sờ không được thì không được chạm vào. Thịnh Oản Oản bình tâm lại, mở mắt.
“Đạo diễn tôi có thể.”
Ngôn Tễ lười biếng giương mắt, nhìn lướt qua Thịnh Oản Oản một chút, theo sau là dùng tay kéo áo bên ngoài, chỉnh lại chiếc thắt lưng màu lưu ly, nhàn nhạt nói: “Tôi sao cũng được”
Đạo diễn nâng cao tinh thần nhìn về phía anh chàng Triều cầm mấy quay.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Thịnh Oản Oản ngay lập tức nở một nụ cười ngây thơ lại lớn mật ý cười. Cô hơi nâng cằm lên, không chút nào rụt rè đi đến Ngôn Tễ, trên cao nhìn xuống. Nàng là công chúa cao lãnh, chẳng sợ trời sợ đất thế mà lại đi thích người trước mặt nàng, ngay cả địa vị cũng chênh lệch.
Ngôn Tễ trên mặt lạnh nhạt, trong lòng lại có chút kinh hỉ. Hiện tại cô đã đi vào trạng thái của nhân vật, không chút kiềm chế, khách sáo, co rúm, mới vừa rồi còn có chừng mực bây giờ thái độ ban đầu cũng đã biến mất. Thật sự hiếm có một diễn viên nào có thể điều chỉnh tâm trạng nhanh như Thịnh Oản Oản, cho rằng, dù sao sẽ có nhiều cảnh NG.
Trước sự thờ ơ của anh Thịnh Oản Oản chỉ là nhoẻn miệng cười. Ngay lập tức, eo cô mềm ra, như chú chim nhỏ ngoan ngoãn nép vào người ngồi trên đùi Ngôn Tễ, chiếc váy đỏ theo chuyển động của cô mà trải rộng trên mặt đất, giống như những bông hoa hồng đang nở rộ.
Cái ghế Ngôn Tễ ngồi rất cao khiến cho Thịnh Oản Oản phải kiễng chân. Cô không hài lòng nên hơi đi về phía trước để chọn một vị trí thoải mái hơn, dễ phát huy hơn, cơ thể Ngôn Tễ hơi cứng. Lần này cô ngồi quá gần, anh khó mà kiềm chế được phản ứng. Ngôn Tễ siết chặt quai hàm, thần sắc ở đáy mắt lại lạnh vài phần. Cô như thế mà phóng đãng lớn mật khiến anh không biết phải nói gì.
“Công chúa.” Ngôn Tễ thấp giọng cảnh cáo.
Nhưng anh không đẩy Thịnh Oản Oản ra một cách hấp tấp, dù sao thì vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với nữ nhân đầy kiêu căng này thì cũng chả có ít gì. Đôi mắt Thịnh Oản Oản hơi rũ xuống, và ánh mắt táo bạo quét qua cổ Ngôn Tễ. Nơi đó rất trắng như có lực hút vậy, hầu kết rõ ràng, các đường gân xanh trên cổ như ẩn với hiện. Có thể thấy anh sống trong nhung lụa, bảo dưỡng rất tốt.
Đôi mắt Thịnh Oản Oản phẩy phẩy, trên mặt bắt đầu nóng lên. Cô không rõ mình có đỏ mặt tai hồng không, nhưng đạo diễn vẫn chưa kêu dừng, cho thấy hiện tại cô vẫn đủ tiêu chuẩn.Thịnh Oản Oản thốt lên, duỗi những ngón tay mềm mại như bông câu lấy vạt áo Ngôn Tễ.
Không phải nên ngồi nên sờ sao?
Không sốt ruột sao?
Vậy thì tại hạ không khách khí?
Ngón tay cô linh hoạt trượt tới viền cổ của Ngôn Tễ, cố ý lưu luyến trên xương quai xanh của anh
Xoa xong rồi bóp
Bóp xong rồi véo
Véo xong rồi xoa.
Nhịp tim đập dần dần nhanh hơn, thậm chí phân biệt không rõ, rốt cuộc nàng đùa giỡn tiểu vương gia Lục Cẩn hay đại minh tinh Ngôn Tễ. Nhưng người đàn ông... Sờ rất đã ah nha. Thịnh Oản Oản cảm thấy chính mình không khẩn trương, nhưng rốt cuộc vẫn là khẩn trương. Đầu ngón tay lạnh lẽo,lòng bàn tay mềm mại, giống như móng mèo, cà nhẹ tới lui tra tấn Ngôn Tễ khiến cho anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Lần này Thịnh Oản Oản không trung thực rồi, tay cô vẫn định luồn vào trong Ngôn Tễ đúng lúc bắt được cổ tay của cô.
“Công chúa muốn làm gì?”
Ánh mắt của anh cực kỳ lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét không che giấu, bắt đầu lộ ra một cách tàn nhẫn, bắt đầu tàn nhẫn vô tình. Tiểu vương gia vốn là không cừu con mặc người xâu xé, hắn sớm đã tu luyện sức mạnh để trở mình một tay che trời. Những gợn sóng của hắn cũng chỉ vì nữ chủ mà dao động, còn đối với công chúa thì lấy nàng ta làm bậc thang để đi lên
Thịnh Oản Oản nhận thấy được ánh mắt chán ghét của anh trong nháy mắt, trong lòng có chút đau đớn. Kỹ năng diễn xuất của Ngôn Tễ rất tốt, loại ánh mắt nhìn qua này, là cái nhìn nữ nhân đều sẽ thương tâm khổ sở. Anh có lẽ đã quen với việc từ chối mọi người vào những lúc bình thường, cho nên anh diễn rất thành thạo.
Thịnh Oản Oản cũng không để ý bị cổ tay của mình bị nắm chặt, đột nhiên nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách với Ngôn Tễ. Chóp mũi cô cọ vào Ngôn Tễ, mỗi khi cô thở Ngôn Tễ đều có thể cảm nhận được, ngực Thịnh Oản Oản hơi hơi phập phồng, đôi mắt tràn đầy xuân sắc.
“Lục Cẩn, ta thích ngươi, đặc biệt đặc biệt thích ngươi, muốn gả cho ngươi!”
Nàng nhắm mắt, cúi người hôn lên môi Ngôn Tễ.
A a a a a ngàn vạn đừng hôn với hít, Ngôn Tễ mau đẩy mị ra đi!
Cảm giác cân đối của Ngôn Tễ thực sự rất tốt, ngay lúc Thịnh Oản Oản định hôn anh, anh đột nhiên dùng sức, một tay đem Thịnh Oản Oản ra khỏi người anh, anh dùng rất nhiều sức, rốt cuộc muốn biểu hiện ra tiểu vương gia phẫn nộ với hung ác chứ
Theo kịch bản, Thịnh Oản Oản phải loạng choạng lùi lại vài bước, nhìn anh với ánh mắt không thể tin được thêm bi thương nhìn anh. Hai người nhìn nhau, Ngôn Tễ lại xoa xoa cái cổ áo đã bị vò nát, cảnh quay chính thức kết thúc.
Nhưng......
Thịnh Oản Oản lần đầu tiên đứng tấn dùng sức hơi quá, đùi cô vẫn còn hơi run. Ngôn Tễ đẩy cô căn bản không đứng được, lung lay một chút, cái đít muốn hôn đất mẹ, thần sắc Ngôn Tễ hoảng hốt, theo bản năng bắt được tay cô. Lòng bàn tay của anh rất nóng nhưn bàn tay của Thịnh Oản Oản lại đặc biệt lạnh.
Thịnh Oản Oản giật mình, vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng buông tay Ngôn Tễ ra, tiểu vương gia Lục Cẩn tuyệt đối sẽ không kéo tay Minh Du.
Thôi toang, cảnh này đi tong luôn ông giáo ah
Điều đó có nghĩa là cô phải ngồi lên đùi Ngôn Tễ một lần nữa rồi chạm vào ngực Ngôn Tễ.
“Này...” Thịnh Oản Oản hối hận dậm dậm chân, thở dài.
Không đứng vững một chút có chết ai đâu cha nội
Ngôn Tễ: “......” Cô còn không vui?
Họ phải quay thêm một cảnh nữa, nhưng lần này Ngôn Tễ đẩy nhẹ nên không đạt được hiệu quả như mong muốn của đạo diễn. Theo yêu cầu cao của đạo diễn, họ đã quay phần thứ tư và đảm bảo được phần thứ năm. Cuộc phỏng vấn sẽ diễn ra trong vong nửa tiếng, đúng lúc kết thúc công việc.
Ngôn Tễ vội vàng cởi bộ diễn phục,cầm lấy chiếc áo khoác mà Ân Đại Ma đưa, thuần thục tròng lên cái áo màu đen tay ngắn bên ngoài, rồi vội vàng tẩy trang. Thịnh Oản Oản thở ra một hơi, run run tay.
Hiện nhịp tim của cô đã ổn định, nhiệt độ lòng bàn tay trở lại bình thường, chân không còn run nữa, nhưng ấn tượng ngồi ở trong lòng ngực Ngôn Tễ, sợ là thời gian rất lâu không thể quên được. Rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên cô thân thiết với một người khác giới, kể cả trong diễn xuất. . ngôn tình hoàn
Lần đầu tiên, quả nhiên có chút đặc thù.
Dương Kim Bánh nhét một chiếc bánh quy nho khô vào miệng cô: “Chị đói không?”
Thịnh Oản Oản bẹp bẹp nhai, bên môi còn mẫu vụn liền liếm sạch sẽ.
Cô trịnh trọng nói với Dương Kim Bánh: “Chắc chị phải đăng ký một lớp học thể hình quá, đứng tấn có một chút mà tim đạp mạnh với mồ hôi ướt nữa chứ, chị hiện tại cảm thấy thân thể tố chất cũng quá kém.”
Dương Kim Bánh dùng một lời khó nói hết nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu mới do dự nói: “Chị chắc là do đứng tấn chứ, không phải bởi vì...... Ngôn ca sao?”
Thịnh Oản Oản nhíu mày, lẩm bẩm lầm bầm: “Sao có thể.”
Bóng đêm dần đen đi, nhưng trung tâm thành phố Lâm Hải trên những đường cao tốc vẫn còn đông xe, Ân Đại Ma ngồi bên cạnh Tễ bên người, giúp anh xoa cái keo còn dính trên trán. Nếu để lại thứ đó trên da, rất dễ bị dị ứng. Thời gian quá ít, chuyên viên trang điểm cũng không dỡ sạch sẽ như vậy, dù sao một lát nữa trong phòng phỏng vấn sẽ chỉnh trang lại thôi.
“Lần này là cổ trang, lần sau là chương trình thời trang hoặc một chương trình thực tế. Ngày nào cũng dính keo chắc có ngày bị hói quá.”
Dù Ngôn Tễ có để tóc nhiều như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể không bị lăn lộn như vậy. Nếu không phải cái bộ đại IP mắt thường có thể thấy được nhiệt độ, anh ta sẽ không dễ dàng để Ngôn Tễ tiếp.
Ngôn Tễ nhắm mắt, mệt nhọc giảm bớt, một lát sau kêu Ân Đại Ma:: “Cho tôi nước.”
Ân Đại Ma quay người lại lấy bình giữ nhiệt: “Để tôi tìm người cho cậu làm nước đường phèn tuyết lê, vẫn còn nóng.”
Ngôn Tễ mở ra mắt, nhíu lại mi: “tôi muốn nước lạnh.”
Ân Đại Ma lúng túng: 'Tại sao uống nước lạnh, không phải dạ dày của cậu không tôt sao'?
Kể từ khi bước ngành giải trí, Ngôn Tễ hiếm khi được ăn đúng giờ, cho dù bao tử của anh mạnh cỡ nào, cũng dễ dàng làm ra tật xấu. Anh thường xuyên bị đau dạ dày.
Ngôn Tễ hít sâu một hơi, định thần nhìn Ân Đại Ma, gằn từng chữ: “Tôi muốn hạ hỏa, được không?”
Ân Đại Ma sửng sốt một chút, theo sau nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt triều mến nhìn Ngôn Tễ.
“Không... Không phải đâu anh Ngôn?”
Ngôn Tễ sắc mặt có điểm kém, anh cắn răng, trầm giọng nói: “Cô ta ngồi gần như vậy, chụp tới năm lần, cậu muốn thử không?”
=============================================================
tác giả có chuyện muốn nói:
Ngôn Tễ: Phản ứng sinh lý, đừng nghĩ nhiều.