“ Oản Oản, nữ chính có rồi!” Dương Kim Bánh vội vàng cầm điện thoại và chồm tới trước mặt Thịnh Oản Oản.
Khi quá trình quay phim bắt đầu, nữ chính cuối cùng đã quyết định.
Thịnh Oản Oản đặt thanh pho mát trong tay xuống, liếm vị sữa trên môi: “Ai?”
“Liễu Ức Nhất!”
“Ồ, khí chất đó khá thích hợp.” Thịnh Oản Oản lẩm bẩm.
Liễu Ức Nhất từ khi ra mắt đã là tinh phong huyết vũ, là một người không dính khói lửa phàm tục, bộ dáng thanh lãnh nhưng lại hay lên hot search vì khí chất đó, dưới bình luận thường xuyên ồn ào đến nghiêng trời lệch đất.
Thiết lập nhân vật của cô nàng là tiên nữ nhưng thường bị phá cách và được xây dựng, lặp đi lặp lại, nhưng điều đó không ngăn cản cô nàng có thêm fans
Dương Kim Bánh thở dài: “Có chuyện gì, cô không biết Lưu Ức Nhất thích khi dễ người khác sao?”
Thịnh Oản Oản lắc đầu: “Tôi không biết.”
Dương Kim Bánh gõ ngón trỏ vào màn hình điện thoại. “Trước kia, nữ thứ Trương Nhã Nhã bị cô nàng khi dễ, ngay cả đoàn làm phim đều không nhìn ra được, account marketing phía dưới ra còn gửi một bài đầy ẩn ý.”
Thịnh Oản Oản nuốt xuống miếng cuối cùng của phô mai que, lưu luyến liếm liếm ngón tay, trong miệng mơ hồ nói: “ account marketing nói cái gì cũng đừng quan tâm.”
Dương Kim Bánh hận sắt không thành thép:“Còn ăn. Phô mai có lượng calo cao như vậy. Cô có thấy nữ minh tinh nào sẽ ăn không? “
Thịnh Oản Oản trời sinh thể chất dễ gầy, chỉ cần không chăm kĩ, cơ bản béo không nổi.
“Tôi không phải nữ minh tinh.”
Dương Kim Bánh thở dài: “Dù sao thì chuẩn bị đi, lại là một trận chiến khá là ác liệt.”
Sau khi nữ chính được xác nhận, tiến độ của đoàn phim đã tăng tốc rất nhiều.
Vào ngày đầu tháng 5, lễ khai máy được tổ chức tại Trung tâm Điện ảnh thành cổ Lâm Hải.
Cuộc quay được chia thành ba tổ: Thịnh Oản Oản ở tổ B, Ngôn Tễ và Liễu Ức Nhất ở tổ A, nam thứ Tề Minh ở tổ C.
Ngoài trừ khởi động máy nghi thức cắm hương bái Quan Công ra, thì Thịnh Oản Oan lại chưa thấy qua Liễu Ức Nhất và Ngôn Tễ.
Dương Kim Bánh còn vỗ ngực lẩm bẩm: “Cũng may là không cùng Liễu Ức Nhất ở chung một tổ. Hy vọng bọn sẽ không bao giờ có đối diễn.”
Thẳng đến buổi tối, Ngôn Tễ cũng trở lại Tổ A, tến độ quay ở đó rất nhanh, đã đến lúc quay một cảnh, vì thế đạo diễn đã kêu Ngôn Tễ lại đây để tối mai diễn cùng Thịnh Oản Oản, Suy cho cùng, thời gian của Ngôn Tễ khá phức tạp,nên mọi thứ đều tùy thuộc vào anh. Thịnh Oản Oản bên cung đình diễn, tạm thời có thể chậm rãi được. Trước khi Thịnh Oản Oản có thời gian đọc lại kịch bản cho ngày hôm sau, cô đã vội vàng lật xem, da đầu tê dại.
Đạo diễn hỏi: “Nhớ từ trong mười phút có vấn đề gì không?”
Cô học nghệ thuật tự do, học thuộc lòng đã thành thói quen, có điều trong kịch bản vẫn rất dễ nhớ.
“Không sao, không sao, nhưng...”
“Không sao là được, trước tiên hãy để Ngon Tễ nghỉ ngơi mười phút, để cậu ấy chuẩn bị.”
Lời nói của Thịnh Oản Oản bị chặn lại trong cổ họng. Cô buồn bã cau mà, co cùng Ngôn Tễ trước kia cũng có cảnh đối diễn, cơ bản chính là vai công chúa Minh Du ngốc nghếch thích dây dưa tiểu vương gia Lục Cẩn do Ngôn Tễ thủ vai.
Cô tất nhiên là không biết liêm sỉ, Ngôn Tễ tất nhiên là thờ ơ. Nam chính vì nữ chính mà thay đổi định mệnh, nữ chính là nữ chủ đối chiếu tổ dùng để tô đậm dấu ấn kép của nam chính.
Nhân vật Minh Du này không hề biết dè dặt, từ nhỏ đã minh luyến Lục Cẩn, dùng ra cả thủ đoạn trêu chọc anh, nhưng Lục Cẩn vẫn luôn ngồi bình tĩnh, thậm chí mỗi lần đều đem nàng từ trên người ném xuống. Đối, trên người.
Ah.
Cảnh đêm hôm nay là Minh Du ăn sinh nhật, chiêu mộ tiểu vương gia vào phủ công chúa mà ăn đậu hũ trên người.
Đơn giản, thô bạo.
Thịnh Oản Oản sắp khóc không ra nước mắt. Cô đã không có thời gian để học lại diễn xuất. Hơn nữa đối mặt với Ngôn Tễ, cô ít nhiều gì cũng có điểm ngượng ngùng, dù sao cô cũng là con riêng của cô nhỏ mà!!
Nhưng Ngôn Tễ lại rất bình tĩnh. Anh mặc áo khoác chống gió, dựa lưng vào ghế, thản nhiên lật xem kịch bản, liếc qua dòng phân cảnh gây hứng thú đặc biệt cho khán giả nữ, rồi lại tiếp tục thờ ơ. Anh không có nhiều lời trong cảnh này, chỉ cần nhớ rõ ở thời gian thích hợp đẩy Thịnh Oản Oản ra là đủ rồi.
Anh đặt kịch bản xuống, kẹp ngón trỏ và ngón giữa vào giữa lông mày. Buổi chụp hình hôm nay diễn ra tốt đẹp, nhưng không có nghĩa là anh không cảm thấy mệt mỏi, Sau khi ghi hình, anh còn phải đi phỏng vấn với một tạp chí thời trang. Bìa đã được đặt sẵn, và nó đã được một thương hiệu cao cấp nào đó đẩy vào trong. cái này phải có mặt mũi nên anh không thể không cho.
Anh nhìn xuống đồng hồ, còn hai giờ nữa.
Quá đủ.
Ánh mắt của Ngôn Tễ quét về phía Thịnh Oản Oản, người đang ngồi xổm trên chiếc ghế dài nhỏ và lẩm bẩm những lời thoại. Cô ngòi bất động thoạt nhìn thực ngoan, giống như tất cả những người mới, cô không xem thường từng chữ trong kịch bản. Trong chốc lát, cô muốn câu dẫn chính mình. Ngôn Tễ hơi hơi rũ mắt, tay phải nhẹ nhàng xoay chuyển ngọc bội trên thắt lưng.
Ân Đại Ma ở cùng đoàn đội suốt chặng đường, liền ghé vào lỗ tai anh nói “Ngôn ca, nếu anh không hài lòng với cảnh này, tôi sẽ đến gặp nhà biên kịch...”
Ngôn Tễ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén quét Ân Đại Ma một cái.
“Chỉ là đang diễn, tôi không quan tâm.”
Anh không thích sử dụng quyền lực quyền lực áp bách đoàn phim, nhưng Ân Đại Ma luôn không thể thay đổi thói quen này.
Ân Đại Ma lập tức cười làm lành: “Đúng vậy, đương nhiên là Thịnh Oản Oản.”
Cách đó không xa Thịnh Oản Oản ngẩng đầu, thành thành thật thật nhìn đạo diễn nói: “Tôi có trí nhớ khá tốt.”
Nói xong giây tiếp theo, cô cong người đưa ngón tay lên một cách lo lắng. Đạo diễn ra hiệu OK: “Tất cả các phòng ban đã sẵn sàng, bắt đầu quay!”
Ngôn Tễ rũ bỏ áo khoác, đứng dậy. Anh thuần thục đi đến ghế thái sư, ngồi xuống, đôi mắt vừa nhấc, đã tiến vào nhân vật. Anh cong môi cười như không cười nhìn phía Thịnh Oản Oản, đáy mắt mang theo nói không rõ cảm xúc. Nhưng bất cứ ai đã đọc nguyên tác đều biết rằng trong cảm xúc kia hàm chứa đáng thương, đồng tình, chán ghét, ẩn nhẫn.
Thịnh Oản Oản thận trọng bước đến chỗ Ngôn Tễ, lễ phép cúi đầu, nở nụ cười thuần lương vô hại.
“Đại ca, đắc tội rồi.”
Ngôn Tễ nhẹ gật đầu, có chút nhíu mày. Thịnh Oản Oản xoa tay và hít một hơi thật sâu, như thể cô đã hạ quyết tâm, ngay cả hàm răng cũng nghiến lại. Ngôn Tễ hạ mí mắt, ghét bỏ đánh giá Thịnh Oản Oản, có phần hơi lạc lõng. Lục Cẩn đối Minh Du là phiền phức lại bất đắc dĩ, nhưng anh đối Thịnh Oản Oản, tựa hồ không có cảm xúc tiêu cực nào. Ngoài việc tự mình đa tình, lại có thể khóc, mặt khác còn chắp vá.
“không có gì phải lo hết? Thả lỏng đi.”
Anh không kiên nhẫn chỉ điểm nói.
“Này, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Thịnh Oản Oản mím môi hai lần và lau mồ hôi lòng bàn tay trên chiếc váy đỏ. Cô lớn như vậy rồi, luôn tuân theo phép tắc, học hành nghiêm túc, thậm chí còn không cầm tay con trai chứ đừng nói là chạm vào. Khi cô quá lo lắng, cô sẽ bắt đầu tẩy não bản thân, mình đang sờ Ngôn Tễ đó, có bao nhiêu cô gái muốn làm đó,. Đổng Lâm Lâm sợ là nguyện ý dùng một trăm vạn đổi lấy cơ hội này đi. haizz, nếu có thể đổi cho cô thì tốt rồi.
“action!”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Thịnh Oản Oản theo bản năng run lên một chút. Đây không phải là phản ứng của Minh Du, cho nên này một cái cơ bản không thể dùng. Nhưng đạo diễn không dừng lại, ông ta cố tình để Thịnh Oản Oản thích ứng một chút. Rốt cuộc những người mới đến phải sợ hãi khi đối mặt với những diễn viên đối thủ bất cần đời như Ngôn Tễ
Thịnh Oản Oản lại gần Ngôn Tễ, trong ánh mắt nỗ lực lộ ra quyến luyến, ái muội tình tố. Vòng eo mềm mại của cô làm cho dáng người trông tinh tế và sau không chút rụt rè nào ngồi trên đùi Ngôn Tễ, Nói là ngồi, kỳ thật Thịnh Oản Oản thậm chí còn không chạm vào quần của Ngôn Tễ, cô vẫn luôn dùng hai chân mình để chống đỡ, đánh chết cô cũng không ngồi xuống thật.
Ngôn Tễ nhướng mày không nói gì.
Diễn không đủ.
Thịnh Oản Oản băn khoăn quá nhiều,vì vậy đoạn này rất mất tự nhiên, không dụ hoặc. Căn bản không phải Minh Du câu dẫn Lục Cẩn, đây là đạo diễn áp bức người khác. Thịnh Oản Oản duỗi những ngón tay trắng nõn mỏng manh của mình ra và chạm vào ngực Ngôn Tễ. Đầu ngón tay trống không dính vào trên người anh mà sờ soạng, nhưng quần áo một chút không có nếp nhăn.
Ngôn Tễ rũ mắt xuống, rơi trên ngón tay của Thịnh Oản Oản, móng tay cô nhỏ và tròn, hơi hồng, đầu ngón tay mềm mại, thận trọng, khi chạm vào hắn thì có vẻ dụ dỗ, nhưng lại phi thường trìu mến, lễ độ.
kThịnh Oản Oản hác với những gì anh nghĩ, bởi vì cô ấy rất dễ mắc cỡ.
“Lục Cẩn, ta thích ngươi, đặc biệt đặc biệt thích ngươi, ta muốn cùng ngươi thành hôn!”
Nói xong câu đó, Thịnh Oản Oản liền phải bám thân vào người Ngôn Tễ, phải lưu luyến trên môi anh, rồi một giây trước khi hôn, sẽ bị Ngôn Tễ không lưu tình chút nào đẩy ra. Nhưng một giây trước điều này, nó không chắc chắn đã thành công. Cô chưa bao giờ quay cảnh hôn, và cô không biết mình sẽ gần như thế nào vào lúc này, điều quan trọng nhất là cô sẽ bị cứng khi nửa ngồi xổm!
Chân của Thịnh Oản Oản không khỏi run lên, thậm chí khuôn mặt còn đỏ bừng, may mà bị trang phục chặn lại, trông không quá lộ liễu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không thể kiên trì tiếp theo rồi. Thịnh Oản Oản cắn chặt răng, cúi xuống trước mặt Ngôn Tễ.
Đôi mắt Ngôn Tễ lạnh lùng, đúng như yêu cầu trong kịch bản, không hề lay chuyển trước lời tỏ tình của cô, lông mi của Thịnh Oản Oản nhanh chóng rung lên, tiến đến từng inch một. Cô có thể nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt Ngôn Tễ, anh có hàng lông mày thẳng, đôi mắt đẹp lạ thường, đôi môi đỏ mọng gợi cảm...
Hay nói cách khác là ngoại hình đỉnh cao, thực sự khiến fan mê đắm, cuối cùng, hơi thở của Ngôn Tễ đã đến gần khuôn mặt cô. Ấm áp, thổi đến làn da ngứa của cô. Thịnh Oản Oản rõ ràng cảm giác được tim chính mình đập rất nhanh, không bình thường, thậm chí hơi nóng trên mặt cũng dần dần lan đến tận gốc tai.
Xem nào, đây là hậu quả của việc không luyện tập bình thường, thắt lưng và bụng vô lực vào thời điểm quan trọng, ngựa không thể giữ được lâu, còn nghẹn đến mức như bị mắc cỡ. Ngôn Tễ ngàn vạn đừng hiểu lầm. Thịnh Oản Oản miên man suy nghĩ.
Càng đến gần, mồ hôi cô càng đổ ra nhiều hơn, nhưng Ngôn Tễ chỉ ngước mắt lên nhìn cô bất động. Thịnh Oản Oản tiến lại gần hơn một chút, mũi cô gần như bị cọ xát.
Nhưng Ngôn Tễ vẫn không đẩy cô ra.
Thịnh Oản Oản có điểm luống cuống.
Đã đến lúc phải đến, theo kịch bản?
Chẳng lẽ còn muốn lại gần một chút?
Lại gần đã có thể hôn rồi đó!
Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay kéo cổ áo của Ngôn Tễ, ý bảo anh ta nhanh chóng chuyển sang bước tiếp theo.
Ngôn Tễ lại cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu. Anh đột nhiên duỗi tay phải ra, khóa chặt eo Thịnh Oản Oản rồi mạnh mẽ tiến vào lòng ngực anh.
“A!” Thịnh Oản Oản nửa xổm vốn dĩ gian nan, một chút mất đi cân bằng, cô ngồi vững trên đùi Ngôn Tễ, hai chân Ngôn Tễ cơ bắp cân xứng, rất đáng tin cậy, qua trang phục, cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh. Trường quay quá nóng, quá nóng và đôi mắt nóng bỏng của Thịnh Oản Oản bị ẩm ướt.
Cô ngồi trên đùi Ngôn Tễ mà cứng đờ, thậm chí cô còn quên mất mình vẫn đang hôn anh. Ngôn Tễ mí mắt dưới run nhẹ, dưới mắt không có một tia dục niệm. Anh bóp cằm Thịnh Oản Oản bằng tay còn lại với một lực nhẹ, anh lại đưa môi cô lên mặt mình. Chóp mũi cô chạm vào cánh mũi của anh. Ngôn Tễ nhìn ánh mắt bối rối của Thịnh Oản Oản, trầm giọng nói: “Nên ngồi liền ngồi, nên sờ liền sờ, buổi tối tôi có một cuộc phỏng vấn, nhanh chụp đi?”