Ngày thứ 4 của đoàn phim váy đỏ, đó là một đàn diễn lớn.Thời tiết nóng nực bất thường, đoàn phim phải kéo tới vài cái điều hòa nhiệt độ bên ngoài, thổi về khu vực đang quay, nhưng dù vậy, ánh nắng gay gắt dường như đặc sệt nhỏ giọt từ không trung xuống, không lưu tình nhấn chìm gió mát điều hòa. Thịnh Oản Oản may mắn hơn, cảnh này không có lời thoại, cô chỉ đứng ở hậu cảnh làm cảnh cho nam nữ chính.
Ngôn Tễ và Liễu Ức Nhất tương đối thảm, trang phục cổ trang vốn dĩ phức tạp mà bọn họ lại là vai chính nên càng khắt khe hơn. Hai người họ không ngừng đổ mồ hôi, về cơ bản chụp một tấm thì phải trang điểm lại, mồ hôi khác chưa khô thì giọt khác chạy ra tiếp, thợ trang điểm cũng khó giữ được phong độ chỉ sợ đã sớm suy sụp.
Ngay sau khi cảnh quay dừng lại, Thịnh Oản Oản mềm nhũn ngồi xổm trên mặt đất, không thể nhấc nổi chút sức lực nào. Quần áo dính chặt trên người, di chuyển không thoải mái.
Nam thứ Tề Minh cũng theo cô ngồi xổm xuống, ánh mắt từ trên người Thịnh Oản Oản từ sườn mặt đến cổ, không khỏi lưu luyến trên xương quai xanh của cô. Nhìn thấy bộ ngực biến mất trong trang phục, Tề Minh không khỏi có chút tiếc nuối.
Trước khi diễn, anh ta không bao giờ ngờ rằng nữ chính và nữ phụ là đại mỹ nhân chuẩn gu của anh ta. Anh ta mỗi ngày nhìn Liễu Ức Nhất lòng đầy tâm tư đến phát ngứa, rồi nhìn đến Thịnh Oản Oản lại cảm thấy có chút đặc biệt,
Nhưng Liễu Ức Nhất đã ở trong giới lăn lộn mấy năm, fans nhiều, người cũng lãnh ngạo, phỏng chừng không thành công mấy, so sánh với Thịnh Oản Oản có vẻ đơn thuần hơn nhiều.
Chu kỳ quay của Váy đỏ không ngắn, Lâm Hải điện ảnh có chút xa xôi, mấy tháng nay thực sự rất nhàm chán. Anh ta định tìm Thịnh Oản Oản buôn dưa lê
“Hôm nay nóng quá.” Tề Minh dùng tay quạt gió, nhíu mày nói.
Anh ta chắn một phần ánh nắng Thịnh Oản Oản tức khắc cảm thấy người mát lên một ít. Cô mệt mỏi ngước mắt lên, mỉm cười mệt mỏi với Tề Minh, xem như tán đồng cách nói của anh ta. Tề Minh bị nụ cười của cô làm cho sững sờ,lại bất động thanh sắc tới gần Thịnh Oản Oản.
Ánh mắt của anh ta lóe lên, thì thào: “Hôm nay khi nào có thể kết thúc công việc?”
Thịnh Oản Oản vừa muốn nói chuyện, đạo diễn đã xách theo loa hô lên: “Mang cho bọ họ ly đá để hạ nhiệt đi.”
Thường vụ ôm một thùng đa, chạy tới đưa cho nam nữ chính. Thịnh Oản Oản bị thùng đá hấp dẫn, ngây người đã lâu, mới nhớ tới câu hỏi Tề Minh hỏi
Cô có chút áy náy nói:“Thực xin lỗi, anh vừa nói cái gì?”
trời quá nóng nên não cô có chút lag
Tề Minh biểu tình hơi không vui, nhưng chút xích mích này sẽ không ảnh hưởng đến sự hảo cảm của anh ta đối với Thịnh Oản Oản.
Anh ta khẽ khóe môi cười: “Tối nay định kết thúc buổi diễn sớm sao? Cùng nhau đi xem...?”
Anh ta chưa nói xong, Ân Đại Ma liền vô cùng lo lắng chạy tới, một bên chạy một bên kêu: “Đừng cho anh Ngôn uống đá, dạ dày cậu ấy không tốt, không thể ăn lạnh!”
Ngôn Tễ sau đó gật đầu, xem như nhận đồng ý lời Ân Đại Ma nói.
Người phụ trách lập tức đem đá lạnh trở về. Thịnh Oản Oản bỗng nhiên cả kinh, có lẽ do cô đứng quá nhanh nên máu không kịp định hình, cô cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân choáng váng.
Nhưng giờ phút này trong đầu cô suy nghĩ, Ngôn Tễ không thể uống đá? Nhưng anh thực sự nhận ly Frappuccino đó, lòng Thịnh Oản Oản rối bời, mũi cô chua xót trong thời tiết hanh khô, cơn choáng váng trước mặt vẫn chưa giảm bớt, rõ ràng cô cảm thấy mình đang ngã sang một bên, cô thậm chí còn không đủ sức để chống đỡ..
“Oản Oản, cẩn thận!”
Tề Minh nhanh chóng ôm lấy eo cô,đem Thịnh Oản Oản ôm trong lòng ngực.
Vông eo của cô rất tinh tế, thân thể cũng kiều mềm, hầu kết Tề Minh nhanh chóng hoạt động một chút. Ngôn Tễ quay đầu lại, nhìn thấy chính là Thịnh Oản Oản rúc vào người Tề Minh. Anh cau mày, có chút bất bình không rõ lý do.
Cũng may Dương Kim Bánh động tác đủ nhanh nhẹn, bay lên đem Thịnh Oản Oản từ trong tay Tề Minh ra. Nhân viên y tế cầm nước phun lên mặt Thịnh Oản Oản, lại cho cô uống một ngụm nước Hoắc Hương
Hoắc hương là cây cỏ họ hoa môi Lamiaceae, có tên khoa học là Pogostemon cablin benth, trong dân gian còn được gọi là Quảng hoắc hương và Thổ hoắc hương. Mùi hoắc hương là mùi thơm của thảo mộc pha lẫn với mùi nhựa cây trên nền hương gỗ rất đặc trưng mang đến cảm giác ngọt ngào và nồng nàn rất quyến rũ. Mùi hoắc hương mang đến cảm giác thư giản, có khả năng giảm stress, giúp cân bằng cảm xúc rất tốt.
Thịnh Oản Oản miễn cưỡng mở to mắt, khó chịu che dạ dày. Có lẽ, đó là say nắng. Mặt ướt, tóc ướt đẫm nước, nếu không có lớp trang điểm thì có thể biết hiện tại sức khỏe của cô không được tốt.
Đạo diễn vứt tàn thuốc trong miệng đến xem tình hình của Thịnh Oản Oản
“Cô bị say nắng nhẹ, giúp cô ấy nghỉ ngơi một chút, kêu Văn Thế hỗ trợ đi”
Thịnh Oản Oản cũng không cự tuyệt. Không phải thời điểm để thể hiện, cô xác thật rất khó chịu muốn chết, nếu kiên trì mà chụp thì cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thôi.
Cô mơ hồ nhớ ra Tề Minh hỏi cô, nhưng là cái gì? Ai gảnh chứ, duy có ấn tượng khắc sâu chính là Ngôn Tễ không uống đá. Dương Kim Bánh đỡ cô lên ghế tựa dưới dù che nắng, Thịnh Oản Oản che bụng, nhíu mày nhắm mắt lại.
“Bánh, Chị vừa mới nghe Ân tổng nói, anh Ngôn không ăn đá.”
Dương Kim Bánh đem khăn lông dùng nước lạnh vọt hướng, vắt khô, giúp Thịnh Oản Oản lau cổ.
Thịnh Oản Oản nhắm mắt lại, hô hấp gấp gáp: “Anh ta đã nhận ly Frappuccino mà chị đưa lần trước.”
Dương Kim Bánh sờ sờ cái trán của cô, lại chạy vào trong nhà tắm với chiếc khăn đã được ủ ấm bằng nhiệt độ cơ thể của cô, ngâm trong nước lạnh.
“Anh Ngôn có thể từ chối chị mà, Anh ta không uống cũng không sao.””
Thịnh Oản Oản gian nan trở mình, tmái tóc dài rơi từ trên ghế xuống gần như rơi xuống đất.
Cô yếu ớt nói: “Chị nghĩ vậy.”
Dương Kim Bánh đem khăn lông lên mặt cô: “ Chị đừng nghĩ nhiều như vậy, nhanh lên ngủ một giấc đi. Thật là, khó chịu còn chịu đựng, làm em muốn chết.”
Bị lạnh khăn lông ở trên mặt, hơi nóng trên người Thịnh Oản Oản giảm bớt một ít, xuyên qua khăn lông trong không khí, đều mang theo mát lạnh hơi nước. Đối với cảnh đêm lớn được quay hôm qua, hôm nay sáng sớm liền lên hoá trang, không nghỉ ngơi được nhiều. Cô ấy quá mệt nên bị say nắng.
Hiện tại rốt cuộc có thể nghỉ ngơi cũng được giải thoát khỏi cái nắng nóng, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Dương Kim Bánh cũng xách cái ghế dựa, dựa vào Thịnh Oản Oản bên người ngủ gà ngủ gật. Phải mất ba giờ để các diễn đàn lớn kết thúc.
Ngôn Tễ cùng Liễu Ức Nhất xuống dưới, đã bị người cởi bỏ trang phục nặng nề này, lau mặt và nghĩ mọi cách để hạ nhiệt độ. Một diễn viên đã bị say nắng nếu mà người khác bị vậy thì cảnh đó sẽ không thể quay được.
Đạo diễn lau mồ hôi, đứng dậy, gân cổ lên nói: “Nghỉ ngơi nghỉ ngơi, cơm đi cơm đi!”
Nhân viên đặt dụng cụ xuống, xếp hàng, đi đến một chiếc bàn hình chữ nhật bên ngoài trường quay nhận cơm.
Ngôn Tễ cũng không ăn cơm hộp đoàn phim, Ân Đại Ma được các cô chú dặn dò chăm sóc cẩn thận anh, xe bảo mẫu đậu gần gió mát, cháo nhẹ và các món ăn kèm đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Ân Đại Ma đưa cầm cho Ngôn Tễ, lẩm bẩm nói: “Anh ngủ trong xe một lát đi, đừng bị cảm nắng, Thịnh Oản Oản đến bây giờ cũng chưa tỉnh.”
Ánh mắt Ngôn Tễ quét về phía Thịnh vẫn đang ngủ. dưới cái ô. Oản Oản. Cô và trợ lý nhỏ của mình đã ngủ cũng không ai kêu các cô lên ăn cơm.
Dù sao họ cũng là lính mới không có danh phận,có đôi khi cũng không phải bị cố ý chậm trễ, chỉ là đại đa số của mọi người đều đổ dồn vào nhân vật chính, luôn là lơ đãng, xem nhẹ vai phụ. Thịnh Oản Oản thậm chí còn không xe bảo mẫu thật đúng là...... Tiết kiệm.
Trước khi anh thu lại ánh nhìn, Thịnh Oản Oản nghiêng người đẩy điện thoại ra khỏi khoảng cách giữa cô và Dương Kim Bánh, nhưng cô không hề phát hiện, chỉ là cau mày, đem cánh tay che ở cái trán. Khăn lông ướt đã sớm từ trên mặt trượt xuống dưới, rơi xuống một bên, mặt trên hơi nước, đại khái cũng đã bốc hơi. Cô vô thức dùng tay lôi kéo áo, hy vọng có thể mát một ít.
Ngôn Tễ trầm mắt nhìn vài giây, cất bước đi tới cô. Cổ Thịnh Oản Oản trắng nõn, kinh mạch đập nhanh cho thấy sự lo lắng của chủ nhân. Ngôn Tễ chống một tay lên ghế tựa, cúi người nhặt điện thoại trên sàn.
Ân Đại Ma kinh ngạc kêu lên:: “Anh Ngôn,anh đang làm gì vậy!”
Anh ta vừa nói, Thịnh Oản Oản mơ mơ hồ hồ bị đánh thức.
Cô khẽ mở mắt, khóe mắt khô và đau, nhưng không ngăn được Ngôn Tễ bao trùm lấy cô. Mái tóc dài trong trang phục cổ đại xõa xuống bên cổ anh và buông thõng xuống bụng nhỏ của cô, trong khi chiếc áo bên trong lại rộng nên có thể thấy được vòm ngực của anh
Thịnh Oản Oản cả người căng chặt, đôi tay chống ghế nằm, liền phải ngồi thẳng.
“Ngôn......”
“Đừng nhúc nhích.”
Ngôn Tễ nghiêng mặt, nhìn vào mắt Thịnh Oản Oản, thấp giọng ra lệnh nói.
Thịnh Oản Oản bất động. Lông mi của cô khẽ run lên, và cổ của Ngôn Tễ chỉ cách cô chưa đầy một lòng bàn tay.
Cũng không biết Ngôn Tễ có xịt gì không, nhưng nó vẫn thơm có một mùi ngọt ngào trên cổ. Cô cơ hồ cho rằng Ngôn Tễ muốn ôm mình. Mặt trời trở nên dịu nhẹ, vầng sáng mỏng manh phản chiếu trên khuôn mặt Ngôn Tễ như lớp da mịn như sứ.
Ít nhất trong khoảng cách cô và anh, cô còn cảm thấy dường như hút hết dưỡng khí, khiến người ta không thở nổi. Thân mình Ngôn Tễ càng gần, chỉ cần cô hơi chút nâng cổ, là có thể cắn hầu kết Ngôn Tễ.
Thịnh Oản Oản nhấp môi, ngón tay bất giác siết chặt, mắt mở to, bên tai trở nên ấm áp.
ha...... Ôm một chút thì ôm một chút đi.
Đây là đâu, tôi là ai
Các bác nghĩ xem phải làm sao đây, chẵng lẽ xả thân làm thật
Thịnh Oản Oản ưỡn ngực, đem mặt sườn sang một bên.
Hãy để sự phù phiếm bạo lực hơn!
Động tác Ngôn Tễ dừng một chút, nghi hoặc một lát sau, đáy mắt nhiễm một tia ý cười.
Anh nhìn Thịnh Oản Oản vài giây, nở một nụ cười kìm chế, vươn tay cầm điện thoại di động của cô lên. Ngay sau đó, Ngôn Tễ không lưu luyến đứng thẳng lên, đem điện thoại ném vào người Thịnh Oản Oản.
“Đoàn làm phim rất dễ làm mất điện thoại.”
Thịnh Oản Oản cứng đờ, không thể tin tưởng cúi đầu nhìn nhìn xuống chiếc điện thoại với một ít cát.
“Tay... điện thoại.” Hóa ra không phải khinh bạc* cô
*chả coi ai ra gì.
Ngôn Tễ ý vị thâm trường nói: “Bằng không.....”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngôn Tễ: lần đầu có chút không quen, lần sau sẽ cố gắng