Buổi chiều trước khi khai diễn, Thịnh Oản Oản tình cờ gặp Liễu Ức Nhất trong xe bảo mẫu. Dương Kim Bánh nghiêng tầm mắt về trước, nhẹ giọng nói lấy lòng “Liễu tỷ một ngày tốt lành.”
Liễu Ức Nhất vừa nhấc mắt liếc cô nàng mắt một cái, lãnh đạm gật đầu, mang theo trợ lý đi tìm đạo diễn. Dương Kim Bánh nhìn theo bóng lưng của cô ấy, nhịn không được bĩu môi.
Cô nàng chạy lại, nắm lấy cánh tay Thịnh Oản Oản, phun tào nói: “Chị xem cô ta cao ngạo quá, chúng ta nên chú ý, đừng để cô ta khi dễ.”
Thịnh Oản Oản bất đắc dĩ lắc đầu, duỗi tay búng trán Dương Kim Bánh một cái:
“Em suy nghĩ nhiều quá, đã bốn ngày rồi, cũng cũng chưa thấy cô ấy khi dễ ai cả.”
Dương Kim Bánh lời lẽ chính đáng nói:
“Tối hôm qua các chị em tỷ muội của em vừa nói chuyện phiếm ak, Trương Nhã Nhã bị cô ta lăn lộn thiếu chút nữa phải lui diễn, hơn nữa nghe nói sau lưng Trương Nhã Nhã có kim chủ che chở, nhưng Liễu Ức Nhất một chút đều không bận tâm, phỏng chừng cũng có người, dù sao giới giải trí này cũng chả tốt đẹp gì.”
Thịnh Oản Oản gật đầu có lệ: “Đã biết, làm việc đi.”
Cô biết độ sâu không đáy của ngành giải trí, nhưng cô cũng biết dân mạng cũng không phải dễ chơi. Sau khi trải qua sự việc của Đổng Lâm Lâm, cô theo bản năng sẽ đều hoài nghi tất cả những lời đàm tiếu của những kẻ khác. Mặc dù fans Đổng Lâm Lâm đã làm dấy lên sự phẫn nộ của công chúng, cũng khiến những người qua đường choáng váng, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không nghĩ rằng Thịnh Oản Oản đã cướp vai của Đổng Lâm Lâm.
Cô cũng không phải là người chiến thắng tuyệt đối, Đổng Lâm Lâm mặc dù bị chửi đến chật vật, nhưng cô ta cũng có bối cảnh có đặc quyền. Chẳng qua chỉ là miếng dán tốt nhất để tự vệ, không ai nguyện ý thảo luận với cô thôi.
Một khi cô tức giận, vấn đề này sẽ được đào ra một lần nữa và sẽ lan truyền rất nhanh vì tâm lý của con người là rất thích ăn dưa hóng chuyện buôn dưa lê. Tuy nhiên, chính diện chưa bác bỏ tin đồn, lại thường làm nhiều công ít này cũng không phải lần đầu tiên.
Rốt cuộc Thịnh Oản Oản thân thể cường tráng lại bị cảm nắng khó chịu tới mấy giờ, đến buổi chiều mới thấy khỏe lên không ít. Cô có một vài cảnh quay với vương công, các đại thần, nhóm diễn viên gạo cội, bọn họ phần lớn tính tình ôn hòa, đối với nghệ thuật thì nghiêm túc, làm cô cũng bị ảnh hưởng, nên có thể nhẹ nhàng nhập diễn, cơ hồ không có NG, thuận lợi qua ải.
Đạo diễn kêu cô ngồi một bên nghỉ ngơi, cảnh tiếp theo là Tề Minh và Ngôn Tễ phối hợp vai diễn. Nam thứ nhất định phải cùng nam chủ tranh nữ chủ, nhưng nam thứ bộ váy đỏ thì hơi đặc biệt, tranh giành nữ chủ cũng vì thích giật đồ của nam chủ. Thịnh Oản Oản nhàn đến nhàm chán, nên cô vừa uống trà vừa xem cảnh diễn của 2 vị đại ca này.
Tề Minh đem kiếm nhắm ngay cổ Ngôn Tễ, mũi kiếm run rẩy, vẻ mặt của hắn cũng dần dần dữ tợn lên.
“Cho dù không thể đánh bại ngươi, vì Liễu muội, ta cũng muốn tử chiến đến cùng!”
Ngôn Tễ có chút khinh thường nghiêng đầu,nhìn xuống mũi kiếm chỉ cách mình vài inch, lười biếng nói: “Nếu ngươi muốn chết, thì đừng trách ta không cho ngươi sống.”
Hàm răng Tề Minh run lên, ác độc rống lên một tiếng, dùng kiếm đâm chết Ngôn Tễ.
Đạo diễn cầm loa hô: “Qua.”
Thịnh Oản Oản cau mày, nghiêng người về phía đạo diễn: “Đạo diễn, tôi thấy diễn có chút hư cấu a.”
Đạo diễn liếc cô một cái, loa cũng quên tắt, trực tiếp hỏi: “Có nói cái gì mau nói.”
Thịnh Oản Oản cong con mắt, cười tủm tỉm nói: “Tử chiến đến cùng, xuất từ 《 sử ký · Hoài Âm Hầu liệt truyện 》, là câu chuyện có bối cảnh lịch sử, dựa vào thế giới giả tưởng mà diễn.”
Giọng nói của cô theo loa truyền ra ngoài, đoàn phim không ít người đều nghe được.
Ngôn Tễ quay mặt đi, híp mắt nhìn Thịnh Oản Oản. Đạo diễn trầm mặc trong chốc lát, người tiếp đón: “Đi gọi biên kịch đi.”
Ông ta vốn không để ý chuyện này, ban đầu cảm thấy không có gì, nhưng bị Thịnh Oản Oản nói ra, quả thực có chút khó xử. Khó xử chút cũng không sao, nhưng nếu bị những người chuyên sử bắt bẻ khi phim được chiếu thì lại có sao
Biên kịch ở trường quay đã đợi sẵn gần đó, khi đạo diễn gọi, anh ta vội vàng chạy tới. Vừa chạy vừa nói:
“Tôi nghe tôi nghe, cô nói đúng. Đây quả thực là có vấn đề.”
Đạo diễn nhìn về phía Thịnh Oản Oản, đáy mắt vài phần thưởng thức, nhưng lại không trực tiếp khích lệ, chỉ là ý vị thâm trường nói:
“Cô biết nhiều thứ đấy.”
Thịnh Oản Oản liên tục xua tay, vẻ mặt có ý cười khiêm tốn nói: “Không nhiều không nhiều, chỉ là đúng lúc có học một ít chuyên sâu về Hán ngữ, cho nên biết một chút.”
Vài nhân viên công tác chỉ vào cô lải nhải, thanh âm lại một chút đều không nhỏ.
“Cấp độ của Thịnh Oản Oản là gì?”
“Tôi nghe nói cô ta có bằng đại học R ak! Với số điểm 667 đó.”
Đại Học Xét Tuyển Khối R. Khối R là khối thi chuyên về năng khiếu báo chí, nghệ thuật, truyền thống văn hóa
edit: chắc là không sai đâu
“Mịa ơi, với điểm số đó mà trong giới giải trí đứng thứ hai thì không ai đứng nhất đâu, thế tại sao cô ta còn vô showbiz “
“ Người gì đâu vừa đẹp vừa giỏi đáng lẽ ra nên nổi tiếng từ sớm rồi chứ”
“Tôi ban đầu cũng chưa chú ý cô ta, còn tưởng rằng là một người nổi tiếng internet khác đã tốt nghiệp trung học cơ sở chứ. “
......
Đạo diễn trừng mắt liếc nhìn mấy nhân viên công tác một cái, lại quay sang Thịnh Oản Oản nói: “Học bá.”
“Đừng đừng, đừng, tôi làm sao có thể là học bá, Anh Ngôn mới học bá” Thịnh Oản Oản nuốt nước bọt, đôi mắt không tự chủ được nhìn bốn phía đánh giá, phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô.
Cô không muốn khoe khoang gì cả.
Tổ có nam chủ, có nữ chủ, đây mới là người nên làm ánh đèn sân khấu, cho nên cô thuận thế chụp Ngôn Tễ mà tâng bốc.
Ngôn Tễ lại xách theo cây quạt đã đi tới.
Ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên người Thịnh Oản Oản, đến gần mới nhàn nhạt nói: “Tôi học khoa lý, cô không cần khen.”
Thịnh Oản Oản mí mắt rũ, che đi đôi mắt không thể kìm được mà xem thường.
Ngôn Tễ người này, thật là đáng ghét.
Chụp mông ngựa* cho anh thì ghe đi, hà tất chi phải vạch trần làm người ta xấu hổ.
*nịnh bợ
Biên kịch nói: “Vậy thì đổi cái nào mạnh mẽ vậy, anh Ngôn và anh Tễ phiền hai anh chụp lại”
Đạo diễn gật gật đầu: “Được rồi,làm lại một cái.”
Thịnh Oản Oản ôm ô che nắng cán dù, nhấp nhấp môi dưới, gật đầu:
“Vất vả cho anh Ngôn rồi.”
Ngôn Tễ thu hết mọi hành động của cô vào tầm mắt
Cô khen thì không nhận, liền liếc cho anh một cái xem thường.
Ngôn Tễ trong lòng cười khẽ, đôi mắt rủ xuống, hai mắt rũ xuống, ánh mắt rơi vào ngón tay út không khỏi gãi gãi cán ô, không khỏi chỉ ra:
“Xem ra Thịnh tiểu thư, cũng không phải không đúng tí nào sao.”
Thịnh Oản Oản mở to hai mắt, chỉ vào mũi của mình: “Tôi...... Không đúng tí nào sao?”
Đối với Ngôn Tễ cô là người thế sao?
Ngôn Tễ giương mắt, mịt mờ nói: “Ít nhất trong miệng tiểu cô, tôi cho rằng cô chỉ có diện mạo.”
Thịnh Oản Oản: “......” I'm fine:>>
Lại là tiểu cô.
Tốt xấu gì cũng là người thừa kế Ngôn gia, có thể không hời hợt như vậy được không!
Cô ấy cũng có những ẩn ý theo đuổi nha!
“Này...” Không đợi cô giải thích gì, Ngôn Tễ không chút lưu luyến xoay người đi rồi.
Đạo diễn nhìn Thịnh Oản Oản nói:
“Cô đã học cái này, ngày thường chắc cũng xem kịch bản và xem lời thoại của các nhân vật khác. Nếu có bất kỳ sai sót thì tìm biên kịch kêu họ sửa.”
Thịnh Oản Oản liên tục gật đầu:“ Có phải tôi đang được thuê đoàn phim như lão sư lịch sử không”
Đạo diễn có lệ nói: “Xem như vậy đi.”
“Được tăng lương không?”
Đạo diễn dựa vào ghế trên, ngửa đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Thịnh Oản Oản: “Cô là học bá, Tại sao cậu vẫn chưa thoát khỏi thị hiếu cấp thấp?”
“...... Đạo diễn, xã hội hiện đại, không nói chuyện lý tưởng chỉ nói tiền.”
Đạo diễn gõ ghế: “Tôi không có tiền. Lần sau có kịch bản khác tôi sẽ nghĩ tới cô.”
Thịnh Oản Oản vừa chắp tay, thần thái sáng láng nói: “Ti chức nhất định sẽ tận tâm tận lực, phụ trợ tốt biên kịch đại nhân!”
Đạo diễn phất phất tay: “Lui ra đi.” . Truyện Mạt Thế
Việc quay phim tiếp tục ngày hôm đó cho đến khi du khách thành điện ảnh tan hết, váy đỏ đoàn phim mới lục tục đóng gói trở về nghỉ ngơi.
Bìa mặt《 thời thượng nam sĩ 》của Ngôn Tễ chuẩn bị quay chụp, cuối tuần yêu cầu một kỳ nghỉ nửa ngày, cho nên mấy ngày nay đều phải phải gấp rút.
Thịnh Oản Oản trở lại khách sạn khi đã thực mệt mỏi, cô tắm rửa một cái, sau đó mang theo Dương Kim Bánh đến lầu hai làm massage giải lao.
Hai người đi trên hành lang, thản nhiên trò chuyện.
Thịnh Oản Oản một bên xoa bả vai một bên hỏi: “《 thời thượng nam sĩ 》 thời thượng biên tập không phải với Ngôn Tễ xé nhau sao, Anh ta vẫn có thể chụp bìa sao?”
“Ân tổng hẳn đã liên lạc với bên đó, chỉ là thời thượng biên tập mà thôi, lại không phải chủ biên, túm cái gì túm”
Dương kim bánh tức giận bất bình nói.
Thịnh Oản Oản ngưng mi: “Cũng không phải là nói giới thời trang nhỏ lại đặc biệt có thể nhiều bát quái, đắc tội một cái chẳng khác nào đắc tội toàn bộ giới thời trang sao?”
Dương Kim Bánh nhún nhún vai: “ anh Ngôn có nhãn hiệu đẩy, ai dám không cho anh ta chứ, thật sự nói không được là còn có Ngôn gia đấy.”
Thịnh Oản Oản dừng bước chân, nghiêng đầu đánh giá Dương Kim Bánh: “Chị phát hiện em thích nói về Ngôn Tễ.”
Dương Kim Bánh nghiêm trang nói: “anh Ngôn rốt cuộc giúp chúng quá nhiều, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, chị cũng vậy đó thôi.”
Cổ nhân dạy: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo“. Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
Thịnh Oản Oản chớp chớp mắt, nửa ngày không tìm lời phản bác.
“Còn rất... Có đạo lý.”
Trước khi bước vào phòng mát xa, họ tình cờ gặp Tề Minh vừa đi ra khỏi đó. Tề Minh nhìn thấy Thịnh Oản Oản chỉ khoác áo tắm dài, trên ngực có mái tóc ẩm ướt xõa ra, trên người còn có mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm.
“Oản Oản, cô cũng đến xoa bóp sao?”
Thịnh Oản Oản khách khí gật gật đầu: “anh Tề.”
Tề Minh liếc nhìn Dương Kim Bánh, nói vớiThịnh Oản Oản: “Cảm nhiệt có đỡ hơn không? tôi có trà lạnh để giảm nhiệt, để tô kêu trợ lý mang cô một ít “
Ở đoàn phim, Tề Minh có lẽ là diễn viên đầu tiên thể hiện sự thân thiện với cô
Thịnh Oản Oản đối với anh ta rất có hảo cảm.
“Cảm ơn anh Tề, tôi đã khá hơn nhiều rồi.”
Ánh mắt Tề Minh chăm chú nhìn vào ngực Thịnh Oản Oản,ngữ khí ôn nhu nói:
“ Tôi muốn rủ cô đi xem phim, nhưng hôm nay thấy cô mệt quá, cho nên có chút xấu hổ khi tìm cô. “
Thịnh Oản Oản hơi hơi nhướng mày.
Vẻ mặt và giọng điệu của Tề Minh có chút không đúng.
Đối với đồng sự mà nói, có chút quá mức ôn nhu ái muội.
Hơn nữa, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào ngực cô.
Thịnh Oản Oản nắm thật chặt áo tắm dài,cười có lệ nói: “Ngày mai có diễn sớm, Tôi còn chưa ghi nhớ lời thoại. Sau này có thời gian, mọi người cùng nhau xem.”
Tề Minh nhìn ra Thịnh Oản Oản có chút câu nệ,
Vì thế nhịn không được nói: “Vừa vặn, Tôi còn chưa ghi nhớ lời thoại, không bằng chốc lát, cô đến phòng tôi, hai ta đối diễn?”
Anh ta vỗ vai Thịnh Oản Oản đầy ẩn ý, vẫn còn trên xương quai xanh của cô.... Nhấn vào nó một chút.
Người trì độn như Dương Kim Bánh cũng nhận ra ý đồ của anh ta, đây là cách quan tâm đến Thịnh Oản Oản, nó rõ ràng là một lời đề nghị-một khẩu súng!
Dương Kim Bánh vừa định phát hỏa, lại bị Thịnh Oản Oản kéo tay áo.
Thịnh Oản Oản sắc mặt trở nên có chút lãnh, cô cười nhẹ một tiếng, khẽ nâng đầu, ngữ khí đông cứng nói:“Anh Tề không phải chỉ muốn đối diễn đơn giản thôi sao?”
Tề Minh mím môi nói. tay trong túi, tiến gần hơn một chút đến Thịnh Oản Oản, anh ta vừa massage xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng thoáng mát, trên ngực lộ ra một vùng da thịt rộng lớn, mặt trên còn có dấu vết niết xoa.
Phá lệ phong tao thả dầu mỡ. Anh ta ghé sát vào sườn mặt Thịnh Oản Oản với giọng trầm:
“váy đỏ sẽ quay trong ba tháng, chúng ta không phải vai chính, thời gian nhàn rỗi không ít, mọi người đều rất nhàm chán, nên giải quyết cô đơn chứ. Đừng lo, đó là điều bình thường. Đoàn phim khác cũng như thế này. “
Thịnh Oản Oản bĩu môi, có chút ghét bỏ đánh giá dáng người anh ta. Một đống xương sườn, gầy như bộ xương di động đến cả cái quần không lên nổi. Dáng người không đẹp nhưng tâm hồn khá hoang dại.
Thịnh Oản Oản nhịn không được chơi miệng pháo ( trêu đùa), cố ý chọc giận Tề Minh:
“Tôi chính là ước pháo cũng chỉ có anh Ngôn, ước tới là liền có”
Ít nhất Ngôn Tễ còn có thân hình mlem.
Hơn nữa Tề Minh tuyệt đối không dám đem lời nói của cô truyền tới Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ người vừa bước ra từ một phòng mát-xa khác, bình tĩnh nhìn Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản: “???” sure kèo chắc lun
Thịnh Oản Oản: “Anh......”
============================================================
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngôn Tễ: Chỉ là... một cuộc hẹn?
edit: chúc các bạn buổi tối vui vẻ