Điệp Chi Chiến

Chương 6: Chương 6: Hoàng tước




Tư Đồ Thiên Hùng mỉm cười: “Chúng ta sớm đã nắm chắc mỗi chi tiết. Ngươi có lòng ái một tài năng. Bậc nhân tài khó được trên đời giống như Thiên Cừu này, ngươi làm sao có thể không động tâm được chứ?”

Duẫn Thiên Cừu nói tiếp: “Chúng ta đều đã có đánh giá bát đại cao thủ thủ hạ của ngươi, cho rằng nếu chính diện đối đầu, chúng ta cũng không chiếm ưu thế. Cho nên mới bày ra cái bẫy năm mươi vạn lượng hoàng kim. Vốn định phân tán bọn chúng, rồi sau đó giết chết từng người, tước nhược thực lực của ngươi. Chỉ tiếc là nhân lực của chúng ta không đủ, không thể một lần giết hết. Vì thế ta mới đưa ra kế mượn đao giết người, giết chết Quỷ Thủ và Ma Thủ hai người, giá họa cho Thiết Thủ”. Hắn nhìn cánh tay trái của mình một chút, rồi lại nói: “Thật ra, ngay từ đầu, ngươi nên đồng thời chém cả hai cánh tay của ta. Bởi vì sau khi ta phát hiện rằng, cho dù mình có luyện tập mười năm, hai mươi năm, kiếm pháp vĩnh viễn không đạt được tới cảnh giới của Vũ Vô Cực, ta đã âm thầm bắt đầu luyện tập công phu tay trái. Ta cũng không nghĩ rằng rất nhanh đã sử dụng nó rồi”.

Cuồng Sa vừa tức vừa giận, giận đến nỗi mắt xém lọt ra, ngẩng mặt lên trời, cuồng tiếu: “Các ngươi tưởng rằng tiêu diệt bát đại cao thủ có thể sanh cầm hoạt tróc ta ư? Các ngươi ngàn lần không nên quên rằng, nơi này là Cuồng Sa hội, không phải là địa bàn của các ngươi”. Y mở miệng huýt sáo. Tiếng huýt sáo sắc bén nhưng dồn dập, dường như là một loại báo động, hoặc là một loại kêu gọi. Tiếng huýt sáo chưa dừng, mười tám tên hội chúng trong trang phục màu đen, cầm đao cầm thương lần lượt tiến vào. Tất cả đều chỉnh tề ngay thẳng, hiển nhiên là một nhóm tinh anh bộ đội được huấn luyện nghiêm khắc kỷ luật. Cuồng Sa phất tay, quát: “Bắt tất cả bọn chúng cho ta!”

Chỉ cần y ra lệnh một tiếng, hội chúng bình thường không câu nệ gì, nhưng giờ phút này, mười tám tên hội chúng kia như kẻ điếc bàng quan không nghe thấy gì, ngay cả đầu ngón tay cũng không động.

Cuồng Sa nhíu mày, nói lại: “Bắt tất cả bọn chúng cho ta!”

Một câu nói lập lại bốn lần, cũng không ai có phản ứng nào. Tư Đồ Thiên Hùng cũng không ngừng cười lạnh, trên mặt thần sắc phi thường quỷ dị.

Cuồng Sa cuối cùng phát giác có điểm không đúng, trong lòng linh quang hiện lên, đột nhiên nhớ ra một chuyện phi thường đáng sợ, trên mặt nhịn không được đổ mồ hôi như mưa. Y đột nhiên hiểu rõ, tại sao Tổng đà nghiêm mật canh gác, bốn người Tư Đồ Thiên Hùng lại có thể trực tiếp xông vào không có cản trở gì, chắc là vào đêm qua khi Cuồng Sa hội ra quân, người của Cự Kình bang nhân cơ hội hoán đổi hội chúng lưu lại ở Tổng đà! Y quay đầu thấp giọng hỏi Phi Phi: “Ban đêm hôm qua Tổng đà có phát sinh dị thường nào không?”

Phi Phi suy nghĩ một chút, đột nhiên cả kinh kêu lên: “A! Ta nhớ rồi, tối hôm qua hình như có người xông vào”.

Cuồng Sa sắc mặt thay đổi, tức giận nói: “Ngươi tại sao không...” Câu còn chưa dứt, thanh âm đột nhiên dừng lại. Cơ hồ đồng thời, Phi Phi thân nhẹ như yến, bay ngược về sau mấy trượng.

Cuồng Sa thân hình rắn chắc chán nản ngồi xuống cái ghế gỗ lớn phía sau, không ngừng thở dốc, chỉ thấy bụng của y cắm một thanh chủy thủ, đâm rất sâu, máu tươi từ từ thấm nhiễm đỏ cả y phục. Cuồng Sa một tay ôm bụng, một tay chỉ Phi Phi, vẻ mặt nghi hoặc và thống khổ, quát: “Phi Phi ngươi...” Âm thanh dừng lại, buồn bã thở dài: “Thôi, Cuồng Sa ta tung hoành giang hồ hơn mười năm, anh hùng hảo hán ra sao? Lại không nghĩ tới, hôm nay phải thua trong tay một nữ lưu yếu đuối. Ngươi rốt cục vì cái gì phải phản bội ta? Ngươi cuối cùng là dạng nữ nhân gì?”

Phi Phi cười cười: “Ta là Phi Phi a, một nữ nhi của ngư dân bốn năm trước được ngươi từ ven biển mang về thu dưỡng”.

Cuồng Sa cực kỳ phẫn nộ nói: “Ngươi tuyệt đối không phải là một nữ nhi của ngư dân. Kỳ thật ta cũng nên sớm nghĩ đến, một nữ hài từ hàng ngày bị ánh mắt trời chiếu lên, cùng với gió biển, tại sao lại có thể có da thịt trơn mịn, trắng noãn như ngươi được. Một nữ nhi của ngư dân thiên lượng thuần phác tại sao lại có thể có tâm tư tài tình, tâm địa ác độc như ngươi”. Y trợn mắt nhìn Phi Phi, ngã người lên ghế, rồi thở dài: “Đều trách ta có mắt không tròng, mới có thể bị quỷ ám mà đi tin tưởng lời nói dối của ngươi”.

Phi Phi mỉm cười, không để ý y nữa, bước đi chân thành, tới bên cạnh Tư Đồ Thiên Hùng nói: “Bang chủ còn nhớ hay không, chúng ta lần đầu gặp mặt là vào lúc nào?”

Tư Đồ Thiên Hùng cười nói: “Đương nhiên nhớ kỹ, chúng ta lần đầu gặp mặt là vào bảy năm trước. Khi đó ngươi bất quá chỉ là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, võ công cũng đã không dưới Đoạn Đao rồi...”

Cuồng Sa đột nhiên phát ra một tiếng rống giận: “Phi Phi, ngươi xú biểu tử này, nguyên lai ngươi đã sớm quen biết Tư Đồ Thiên Hùng, nguyên lai các ngươi đã sớm thông đồng tính toán ta!”

Phi Phi sắc mặt vui vẻ như cũ không đổi, ngón tay chỉ vào Tư Đồ Kiếm, lại hỏi: “Hắn có phải là Tư Đồ Kiếm không? Tư Đồ Kiếm có phải là con của ngươi không?”

Tư Đồ Thiên Hùng gật đầu đáp: “Đúng, lão phu chỉ có duy nhất nam tử như vậy”.

Phi Phi hỏi tiếp: “Hắn là Đường chủ của Chu Tước đường?”

Tư Đồ Thiên Hùng lắc đầu: “Hắn không phải”.

Phi Phi nói: “Không là hắn, thì là ai?”

Tư Đồ Thiên Hùng trả lời: “Ngươi, ngươi mới là Đường chủ Chu Tước đường. Liễu Cơ vốn là một nữ nhân. Kiếm nhi làm như vậy, chỉ là bày ra một cái nghi trận. Mục đích của hắn là muốn che chở cho ngươi. Chỉ cần Cuồng Sa không hoài nghi ngươi, ngươi mới có thể thừa dịp không ai phòng bị mà đánh lén thành công. Chính là... lão phu không rõ ngươi tại sao không tính giết y để ngừa hậu hoạn?”

Phi Phi đội nhiên mặt lạnh mày nhíu, thanh âm tràn ngập sát ý: “Bởi vì ta không muốn y chết quá thống khoái. Nhất định phải để cho y nếm thử tư vị thất bại, thống khổ cửa nát nhà tan!”

Duẫn Thiên Cừu chợt hiểu ra: ‘Nguyên lai Phi Phi chính là Đường chủ Chu Tước đường thần bí. Nói vậy, nàng sớm biết cái kế hoạch này, cho nên mới vì ta nói dối’. Rồi lập tức thầm nghĩ tiếp: ‘Chẳng biết nàng có thâm cừu đại hận gì với Cuồng Sa, lại muốn hành hạ Cuồng Sa như thế?’

Cả kế hoạch thuận lời hoàn thành, Cuồng Sa đã trở thành kẻ thua, Cuồng Sa hội như tảng băng tan ra...

Trong lúc mọi ngươi đều cho rằng chuyện đã chấm dứt, đột nhiên một phát sinh ngoài ý liền thay đổi kết cục. Chỉ nghe Tư Đồ Thiên Hùng kêu lên một tiếng đau đớn, trừng mắt nhìn Phi Phi, kêu lên: “Ngươi.. ngươi làm gì?”

Tư Đồ Kiếm lập tức lên tiếng: “Ngươi dám xuống tay vơi phụ thân ta...”

Duẫn Thiên Cừu khuôn mặt cũng biến sắc, phi thân đi cứu, Phi Phi lớn tiếng nói: “Không được đến gần, nếu không chỉ cần ta thêm một ít lực, Tư Đồ Thiên Hùng dù không chết cũng biến thành phế nhân”.

Nàng một tay ấn vào huyệt Khí Hải và một tay ấn vào huyện Chương Môn của Tư Đồ Thiên Hùng, sắc mặt lạnh lùng như sương. Huyệt Khí Hải là nơi khí trong cơ thể tụ tập về đó, một khi thụ chế, dù là tuyệt thế cao thủ cũng khó phát huy công lực. Huyệt Chương Môn cũng là tử huyệt của con người, nếu bị đánh trúng, cũng không thể sống nổi. Duẫn Thiên Cừu, Tư Đồ Kiếm, và Đoạn Đao đều là võ lâm cao thủ, rất hiểu rõ ràng lợi hại trong đó, ném chuột sợ vỡ bình, quả nhiên không dám có động tác nào.

Tư Đồ Thiên Hùng thần sắc hờ hững, khẽ thở dài: “Liễu Cơ, nhiều năm qua lão phu đối đãi với ngươi không tệ, ngươi vì sao làm như vậy?”

Phi Phi cười lạnh: “Vì cái ngày này, ta đã dự mưu rất nhiều năm rồi. Ngay từ đầu ta trong lòng đã có kế hoạch nên làm thế nào mới có thể một lưới bắt cả ngươi và Cuồng Sa”.

Tư Đồ Thiên Hùng và Cuồng Sa đồng thời cả kinh, hai miệng đồng thanh nói: “Ngươi nói cái gì?”

Phi Phi hỏi lại: “Các ngươi còn có nhớ Long Kiến Điền người này hay không?”

“Long Kiến Điền?” Tư Đồ Thiên Hùng và Cuồng Sa trên mặt đồng thời biến sắc, “Đại tướng quân thống ngự tam quân, Long Kiến Điền?”

Nghe được tên người này, thân hình Duẫn Thiên Cừu đột nhiên chấn động như điện giật, sắc mặt của có biến hóa rất lớn, trở nên kỳ lạ lẫn quái dị, trong mắt lại toát ra một vẻ đau thương nồng đậm.

Phi Phi nói: “Mười ba năm trước, hai đại bang phái các ngươi minh tranh ám đấu, chiến hỏa liên tục, khiến cho dân không thể sinh sống, khổ không từ nào tả được. Triều đình lo ngại các ngươi nhân cơ hội mà tạo phản, cố tình chiêu an lấy lòng dân, cho nên phái Long Kiến Điền, Long đại tướng quân, đến đây hiệp đàm. Các ngươi vốn không có y quy thuận triều đình, liền cố ý làm khó dễ, đưa ra yêu cầu vô lý muốn lấy năm mươi vạn lượng hoàng kim làm bồi thường, để cho triều đình thấy khó mà lui, có phải việc như vậy không?”

Cuồng Sa gật đầu: “Xác thật có việc này”.

Phi Phi nói tiếp: “Trong lúc hoàng kim trên đường tiến vào địa bàn của Cuồng Sa hội, bộ đội của Long đại tướng quân đột nhiên lọt vào phục kích của một nhóm người, toàn quân bị giết, năm mươi lượng hoàng kim bị cướp không còn. Triều đình lấy tội cướp tiền quy cho Long đại tướng và chém đầu thị chúng, tru di cửu tộc. Chuyện này chắc các ngươi cũng biết”.

Tư Đồ Thiên Hùng trong mắt toát ra một vẻ tôn kính, nói: “Long đại tướng quân thống lĩnh tam quân, rung trời chuyển đất, rong đuổi trên chiến trường, thân kinh trăm trận, chưa từng bị bại, anh hùng khí khái ra sao. Dù lão phu không có hảo cảm với triều đình, nhưng vẫn tôn kính ông phi thường”.

Cuồng Sa thì tái mặt nói: “Ngươi đột nhiên nhắc chuyện xưa làm gì?”

Phi Phi từng chữ rõ ràng: “Ta chính là nữ nhi của Long Kiến Điền. Ta đến để báo thù”.

Duẫn Thiên Cừu nghe vậy, hai mắt mở to, trên mặt lộ ra một vẻ phi thường kỳ lạ.

Tư Đồ Thiên Hùng nói: “Long đại tướng quân hàm oan mà chết, hung thủ chính là triều đình, ngươi có phải đã tìm sai đối tượng để trả thù hay không?”

Phi Phi đáp: “Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết. Cái chết của phụ thân ta, thật ra là do các ngươi tạo thành. Nếu các ngươi không có đưa ra điều kiện phải có năm mươi vạn lượng hoàng kim, tiên phụ như thế nào phải nhận lấy hạ tràng như vậy? Nếu hết thẩy là do các ngươi dựng lên, chẵng lẽ ta không nên tìm các ngươi báo thù ư? Hơn nữa, cướp đi hoàng kim không phải là ai khác, chính là một trong hai người các ngươi”. Nàng lạnh lùng nhìn Cuồng Sa mà cười, chậm rãi nói: “Năm đó ngươi phái người đi cướp hoàng kim, tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng trền đời này không có bức tường nào có thể chắn nổi gió”.

Cuồng Sa sắc mặt đại biến, phẫn nộ quát: “Ngươi nói bậy gì? Ta lúc nào cướp đi hoàng kim?”

Phi Phi nói: “Chính là ngươi, ngươi là người nói không giữ lời, thấy bảo vật nổi ý, ầm thầm cướp đi hoàng kim, hại chết phụ thân ta, hại ta thành cô nhi. Vì báo cừu, ta đầu nhập công môn làm bộ khoái, thề nhất định sẽ dùng pháp luật xử lý ngươi, phá tan hai đại ban phái, bình định thiên hạ. Cho nên ta giả bộ đầu nhập Cự Kình bang, lấy được tín nhiêm của Bang chủ, cũng hoàn thành trọng trách. Nhưng cái này vẫn chưa đủ, cho nên lấy thân phận của nữ nhi ngư dân, để cho ngươi đồng cảm, và lẻn vào Cuồng Sa hội”.

Cuồng Sa cười khổ: “Mục đích ta thu ngươi làm nghĩa nữ, vốn là muốn ngươi lẻn vào Cự Kình bang làm gian tế. Nguyên lai bị ngươi lợi dụng”.

Phi Phi gật đầu: “Không sai, hai đại bang phái, ta đều thâm nhập được, đối với hành động của các ngươi hiểu rõ như lòng bàn tay, cho nên cả kế hoạch mới có thể trong thời gian ngắn nhất thuận lời hoàn thành”.

Tư Đồ Thiên Hùng thời dài: “Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu. Lão phu hao hết tâm tứ mới nghĩ ra kế hoạch lần này, tưởng rằng có thể nhất cử đưa Cuồng Sa vào tử địa, lại không nghĩ rằng cũng vẫn đi sai một nước cờ. Người lão phu tín nhiệm nhất lại là một nằm vùng do triều đình phái tới. Binh bất nhận huyết, không tốn một chút sức lực nào mà bắt gọn bọn ta”. Lão trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười giảo hoạt, chậm rãi nói: “Bất quá, mặc dù lão phu rơi vào trong tay ngươi, nhưng nơi này có ba trăm sáu mươi tinh binh của bổn bang nghiêm mật phòng thủ, ngươi như thế nào có thể bình yên vô sự an toàn đi ra được đây?”

Phi Phi mỉm cười nhẹ, không tỏ vẻ gì, làm như đã tính trước mọi việc!

Tư Đồ Thiên Hùng quát lớn tiếng với mười tám hội chúng kia: “Các ngươi nghe rõ lời của lão phu. Chỉ cần ả nữ nhân này tay vừa động các ngươi liền bầm thây ả thành vạn mảnh”.

Mười tám tên hội chúng đồng loạt kêu lên: “Được!” Trong lúc lên tiếng, đội ngũ nghiêm chỉnh sắp hàng đột nhiên chia là ba đội, bao vây Duẫn Thiên Cừu, Tư Đồ Kiếm, Đoạn Đao vào giữa. Đao, thương, kiếm, mười tám thanh vũ khí gác trên người, trên cổ, và tứ chi, ba người nhất thời không thể động đậy! Tư Đồ Thiên Hùng sắc mặt đại biến, nổi giận: “Chẳng lẽ các ngươi cũng tạo phản ư? Còn không mau thu thập tên kia!”

Một hán tử thân thình hơi gầy nhưng một thân tinh luyện đột nhiên xé bỏ xiêm y trên người, lộ ra một thân trang phục của bộ khoái, cười nói: “Ai nói chúng ta là người của Cự Kình bang? Nói thật cho các ngươi biết, ba trăm sáu mươi tinh binh kia của các ngươi sớm đã bị tống vào ngục. Hiện giờ ở đây, người cũng không phải là bộ khoái, mà là binh lính anh dũng thiện chiến đã từng trên sa trường. Cự Kình bang đã hết rồi!”

Tư Đồ Kiếm nghe xong trợn mắt há mòm, á khẩu không nói gì được. Duẫn Thiên Cừu không nói lời nào, ánh mắt chỉ có nhìn Phi Phi, trùng hợp Phi Phi cũng nhìn hắn. Ánh mắt long lanh, hình như có ngàn câu vạn chữ, như muốn nói ra....

Tư Đồ Thiên Hùng tức giật đến râu tóc đều dựng đứng, ngẩng mặt lên trời, thở dài: “Ngươi dĩ nhiên cũng âm thầm động thủ động cước, tất cả đệ tử của bổn bang đều bắt hết phải không? Thôi thôi, việc đã đến nước này, còn có lời gì nữa đây? Ngươi không bằng bây giờ cấp cho lão phu một đao, để lão phu chết một cách thống khoái!”

Phi Phi lắc đầu: “Ta không có quyền giết ngươi. Chức trách của bộ khoái là phụng mệnh làm việc, bắt kẻ phạm pháp giao cho quan phủ xử lý”. Tay nàng nhanh như điện xẹt trong mưa gió, điểm vào hơn mười huyệt đạo trên người Tư Đồ Thiên Hùng, phất tay nói: “Giải tất cả bọn họ về”. Rồi liếc nhìn Duẫn Thiên Cừu một cái, lại nói: “Thả người này ra. Ta có vài lời muốn nói với hắn!”

Bộ khoái kia chần chờ: “Duẫn Thiên Cừu là cánh tay phải của Tư Đồ Thiên Hùng, thả hắn sợ là thả hổ về rừng...”

Phi Phi lắc đầu ngắt lời: “Không đâu, trong lòng hắn hiện giờ có rất nhiều nghi vần cần ta giải đáp cho hắn. Trước việc này, hắn tuyệt đối sẽ không có sự phản kháng nào”.

Tư Đồ Kiếm liền sinh nghi ngờ, cười lạnh: “Duẫn Thiên Cừu, ngươi từ lúc nào bắt đầu cấu kết với ả nữ nhân này là việc xấu vậy?”

Duẫn Thiên Cừu sắc mặt khẽ biến, nhưng không giải thích. Phi Phi cũng không tức giận, mỉm cười, nói: “Quan hệ giữa hắn và ta cũng không giống như tưởng tượng của ngươi. Ta chỉ bất quá biết tên của hắn vốn không phải là Duẫn Thiên Cừu mà thôi!”

Tư Đồ Kiếm giật mình hỏi: “Hắn rốt cục là ai?”

Phi Phi cũng không trả lời, ra lệnh cho bộ khoái áp giải hắn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.