Điệp Chi Chiến

Chương 5: Chương 5: Mê cục




Tổng đà Cuồng Sa hội phòng thủ nghiêm mật, trạm gác trùng trùng, mỗi một đạo phòng ngự đều có ám ngữ không giống nhau. Nói sai một chữ, bất luận kẻ nào cũng đều chết không có chỗ chôn, tuyệt không có thể tiến quân thuần tốc. Cuồng Sa thật sự không rõ, Tư Đồ Thiên Hùng bốn người rốt cục làm sao tránh được phòng thủ nghiêm mật trùng trùng điệp điệp mà tiến vào nơi đây?

Tư Đồ Thiên Hùng dè bỉu nói: “Người ở bên ngoài nhìn vào, Cuồng Sa hội có lẽ là đầm rồng hang hổ, nhưng trong mắt của lão phu chỉ là trùng nhỏ chim nhỏ, không đáng kể”.

Cuồng Sa không giận mà cười, ánh mắt sắc bén đảo qua bốn người Tư Đồ Thiên Hùng, trầm giọng nói: “Các ngươi có thể đến nơi đây, đích xác có thể được. Mà nói tới cũng chỉ có bốn người thôi ư?”

Tư Đồ Thiên Hùng lạnh lùng cười: “Bốn người, có lẽ đã nhiều rồi!”

Cuồng Sa đột nhiên mặt trầm ngâm, âm thanh bi thảm nói: “Các ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ muốn đi tìm cái chết ư?”

Tư Đồ Thiên Hùng gật đầu đáp: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con! Chúng ta không đi tìm cái chết, mà đi cúng điếu”.

Cuồng Sa hai mặt nổi lửa, quát: “Cúng điếu ai?”

Tư Đồ Thiên Hùng nói: “Ngươi!”

Cuồng Sa ngẩn người hồi lâu, đột nhiên ngẩng mặt lên trời phát ra tràng cuồng tiếu, dường như là đang cười về một chuyện buồn cười nhất trên đời.

Cả đại sảng trống rỗng, tràn ngập hơi thơ sóng gió sắp tới. Mỗi người đều có cảm giác đao kiếm sẵn sàng, khẩn trương, sát khí tới cực hạn, sát ý vô hình dường như tràn ngập cả không gian!

Tư Đồ Thiên Hùng đợi cho Cuồng Sa cười xong rồi ngừng, mới từ từ không bức bách mà nói: “Lão phu nếu đã đến đây cúng điếu, đương nhiên cũng không thể thất lễ, nếu không bằng hữu giang hồ sẽ nhạo báng”. Lão quay đầu rồi nói với Tư Đồ Kiếm: “Kiếm nhi, phần đại lễ ngươi đã chuẩn bị đây rồi? Lấy ra để xem Cuồng Sa hội chủ nhìn coi có hài lòng hay không?”

Cuồng Sa trợn mắt nhìn Tư Đồ Kiếm, đã thấy mỉm cười châm biếm, từ trong tay áo lấy ra một cái thiết phiến, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay trái của mình, không vội không vàng nói: “Thường ngôn nói, binh bất yếm trá, chúng ta hai đại bang phái đấu đá hai mươi năm qua không nghỉ, dùng hết trăm thủ đoạn, an bài gian tế để lấy tin tức của đối phương loại phương thức hữu hiệu nhất này tự nhiên là không thể thiếu. Tại hạ hiểu được, lấy tác phong và thủ đoạn của Hội chủ, quyết sẽ không chỉ an bài một gian tế lẻn vào bổn bang. Phi Phi cô nương bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ, tác dụng lớn chính thức sợ là Thiên Tự Nhất Hào rồi, chẳng biết, tại hạ nói có đúng không?”

Cuồng Sa sắc mặt đại biến, lạnh lùng nói: “Nếu không phải ta coi Độc Thủ là tâm phúc, các ngươi sợ rằng vĩnh viễn cũng không biết có người Thiên Tự Nhất Hào này”.

Tư Đồ kiến nói: “Thiên Tự Nhất Hào đích thật là một nhân vật lợi hại. Chúng ta âm thầm quan sát thật lâu, thủy chung cũng không tìm một nửa điểm bại lộ của hắn, cho đến năm ngày trước, ngươi cho Đường Hạc đem một cánh tay của phản đồ bổn bang, thì rốt cục mới phát hiện một ít đầu mối”.

Cuồng Sa cười lạnh: “Chẳng lẽ các ngươi đã tra được thân phận của hắn ư? Vậy hắn là ai?”

Tư Đồ Kiếm khẽ thở dài, từ tốn nói: “Người này chính là...” Thiết phiến xoay vòng, chỉ vào Vũ Vô Cực nói: “hắn”.

Vũ Vô Cực trên mặt đột nhiên hình như có một khối cơ nhục nhảy lên, hai mắt luôn luôn nửa mở nửa nhắm đột nhiên mở rộng, trầm giọng nói: “Ta?”

Tư Đồ Kiếm khuôn mặt tươi cười nói: “Ngươi cần khẩn trương, ‘hắn’ mà ta nói không là ngươi, mà là Đoạn Đao!”

“Ta là gian tế mà Cuồng Sa hội phái đến nằm vùng ư? Thiếu bang chủ, người có phải bị điên rồi hay không?” Đột nhiên Đoạn Đao điên cuồng hét lên: “Ta đối với Bang chủ trung tâm cảnh cảnh, tất cả cái việc làm đều rõ ràng rành mạch, tại sao có thể là người của Cuồng Sa hội cơ chứ?”

Tư Đồ Kiếm trầm trọng, lạng lùng nói: “Có phải là ngươi hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất so với bất cứ kẻ nào. Nếu không có chứng cứ chính xác, ta tại sao lại vu oan cho ngươi?”

Đoạn Đao ngạc nhiên hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì?”

Tư Đồ Kiếm nói: “Thân phận nằm vùng của Đường Hạc chỉ có phụ thân ta biết. Ngày đó ông muốn ngươi giết chết Đường Hạc, ngươi lại dùng trăm cách để ngăn cản, đây là chứng cớ tốt nhất”.

Trên trán Đoạn Đao mồ hôi cũng đổ xuống, cười lạnh nói: “Ngươi có thể chứng minh cái gì?”

Tư Đồ Kiếm nói: “Bởi vì ngươi cho rằng Đường Hạc là một trong bát đại cao thủ của Cuồng Sa hội, trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Cuồng Sa, cho nên ngươi quyết không để hắn chết”.

Đoạn Đao sững sờ hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Chỉ dựa vào điểm này, ngươi tự nhiên quả quyết ta là gian tế? Hoang đường, quả thật là một việc hoang đường lớn nhất thiên hạ!”

Tư Đồ Kiếm thản nhiên: “Ngươi cảm giác buồn cười, nhưng ta cho rằng vậy là đủ rồi”. Rồi gã quay lại nói với Vũ Vô Cực: “Vũ đường chủ, bây giờ ngươi đã biết Đoạn Đao là gian tế mà Cuồng Sa phái đến, làm như thế nào chắc không chờ ta dạy chứ?”

Mặt Vũ Vô Cực đột nhiên không có chút biến hóa, lại càng không có điểm do dự và chần chừ, tay phải vừa động, kiếm đã ra khỏi vỏ, hàn quang hiện lên, một kiếm vô thanh vô tức bất ngờ chém vào yết hầu của Đoạn Đao. Ai cũng đều biết, Vũ Vô Cực bình thường tuy không nói một chữ nào, nhưng là một người rất si mê kiếm thuật, chuyên cần luyện tập không gián đoạn, khiến cả cao thủ kiếm thuật như Duẫn Thiên Cừu rất hâm mộ, và được xưng là ‘đệ nhất khoái kiếm’. Giờ phút này một kiếm đâm ra, cũng không có một tiếng gió, kẻ khác khó lòng phòng bị, cũng quả nhiên là nhanh như điện, quỷ thần khó lường! Đoạn Đao không kịp phòng bị, đợi đến lúc phát hiện, thanh đao đã không kịp rút ra, chỉ đành múa thanh đao lẫn vỏ đao, liên tiếp không ngừng, lúc này mới khó khăn lắm hóa giải một kiếm bất ngờ, cũng đã cả kinh lâm vào trạng thái cực kỳ chật vật.

Một kích của Vũ Vô Cực không trúng, không đợi biến chiêu, cánh tay co lại búng ra, đệ nhị kiếm lại đâm ra. Kiếm đang tiến, y chợt thấy hậu tâm đau nhói, trong nháy mắt từ ngực truyền ra, dường như là một vật không sắc bén đâm vào cơ thể, xuyên thủng mà qua. “Đương đương” một tiếng, kiếm trong tay đã rơi xuống đất.

Chuyện biến đến nước này, đều xuất ngoài dự đoán của mọi người, Đoạn Đao vốn muốn rút đao phản kích, trong nháy mắt, động tác của hắn tất cả đều dừng lại, khó có thể tin mà trừng trừng nhìn Tư Đồ Kiếm hai tay trống trơn.

Vũ Vô Cực từ từ cúi đầu, hai tròng mắt nhìn thấy cây thiết phiến xuyên thủng ngực, cảm giác đồng dạng không thể tin được. Y từ từ xoay người lại, đối mặt với Tư Đồ Kiếm thần sắc ung dung, nhàn hạ, khàn khàn nói: “Ngươi... ngươi có phải hay không.. giết lầm người...”

Tư Đồ Kiếm mỉm cười: “Không có lầm, người đáng chết vốn là ngươi, ngươi mới là gian tế Thiên Tự Nhất Hào của Cuồng Sa!”

Trên mặt Vũ Vô Cực và Cuồng Sa đồng loạt nhăn lại.

Tư Đồ Kiếm nói: “Đường Hạc là gian tế phụ thân ta an bài bên cạnh Cuồng Sa. Ngươi vốn không biết sự tình, ngày đó cũng không có lòng giết hắn, nhưng khi nghe phụ thân ta nói phải lưu lại người sống, lo lắng Đường Hạc sẽ bị nghiêm hình bức cung mà tiết lộ cơ mật, cho nên mới quyết định giết người diệt khẩu. Khi đó phụ thân ta cũng đã bắt đầu hoài nghi lai lịch của ngươi, cho nên sai người đi thu thập tư liệu của ngươi. Phát hiện ngoài ý muốn chính là trước khi ngươi đầu phục bổn bang, xuất thân, danh tính, sư môn, tất cả đều không giống như lời của ngươi. Nhưng mà nếu như vừa rồi ngươi không có gấp gáp, vội vả giết chết Đoạn Đao làm quỷ thế chết, ta cũng còn không dám xác định ngươi là Thiên Tự Nhất Hào”. Y thở dài, cười khổ, rồi nói: “Cho tới bây giờ ta mới hiểu được, bình thường ngươi không tiếp xúc thân mật với người khác bởi vì lo lắng lai lịch bị bại lộ. Từ việc chỉ nói không nhiều hơn một chữ là vi mình sẽ không nói bậy. Ngươi thật là một cao thủ nằm vùng trời sanh!”

Vũ Vô Cực sắc mặt trắng bệch, giọng run rẩy nói: “Nhưng... ngươi... võ công của ngươi....” Câu nói còn chưa dứt, một trận đau đớn toàn thân đột nhiên lan khắp, từng ngụm từng ngụm hơi thở yếu ớt, tánh mạng như đã đến thời khắc cuối cùng. Tư Đồ Kiếm mỉm cười: “Ngươi có phải đột nhiện phát hiện ra võ công của ta không giỏi không giống như lời đồn ư? Ngươi cũng sắp chết rồi, ta nói thật cho ngươi để ngươi chết được nhắm mắt. Có những người trời sanh là rất giỏi ẩn giấu, ngươi ẩn giấu thân phận và lai lịch, ta ẩn giấu thân phận và võ công”. Y dừng lại một chút, lại nói: “Bổn bang có Tứ đại đường chủ, trong đó Đường chủ Chu Tước đường được cho là thần bí, trừ phụ thân ta và chính hắn ra, ai cũng không biết hắn rốt cục là ai. Bây giờ ta không ngại nói cho ngươi, kỳ thật ta chính là Đường chủ Chu Tước đường. Các người bình thường thấy một công tử trác táng, nhưng đó là một thủ đoạn để che tai mắt của người khác. Chỉ có như vậy sẽ không khiến cho địch nhân hoài nghi ta, chú ý ta. Làm một việc gì cũng thuận tiện nhiều lắm”.

Vũ Vô Cực cười thảm: “Tốt..” Nói ra chữ này, cuối cùng không thể gắng gượng, ngang nhiên ngã xuống.

Tư Đồ Kiếm chính là cái tên thần bí kia, Đường chủ Chu Tước đường có tên giả là Liễu Cơ ư? Tin tức chấn động lòng người không chỉ như là sét đánh trên trời, trong lòng mỗi người cũng nổ tung. Quả thật so với Vũ Vô Cực, Thiên Tự Nhất Hào, càng khiến cho kẻ khác khiếp sợ!

Cuồng Sa ánh mắt phẫn nộ đầu quay nhìn Duẫn Thiên Cừu với vẻ mặt hoài nghi, ý tứ đó là nói: “Ngươi không phải nói Tư Đồ Kiếm bất học vô thuật, võ công đơn giản bình thường, mười phần là một cái tiểu nhân vô sỉ ư? Ngươi tự nhiên cũng nhìn không ra”.

Duẫn Thiên Cừu cười khổ lắc đầu, nhấp vai, cũng rất bất đắc dĩ.

Tư Đồ Kiếm nhìn Cuồng Sa, vẻ mặt hớn hở, lo lắng nói: “Phần đại lễ Thiên Tự Nhất Hào này, Hội chủ có cảm thấy vừa lòng hay không?”

Cuồng Sa sắc mặt tái xanh, giận dữ chỉ cười, lớn tiếng nói: “Tốt, tốt! Tư Đồ Kiếm, nguyên lai ngươi là cao thủ giấu diếm cao thâm, nguyên lai ngươi chính là Đường chủ Chu Tước đường giảo hoạt thần bí kia. Đúng là ta đã coi nhẹ ngươi!” Y đột nhiên ngẩng mặt lên cười dài, rồi nháy mắt cho tam đại cao thủ, uy nghiêm nói: “Người đến đều là khách, các ngươi chiêu đãi khách nhân chúng ta cho tốt”. Nói chưa dứt lời, tam đại cao thủ đã đồng loạt ra tay, một đao, một cây Cửu Tiết tiên, một đôi Lưu Tinh chùy, ba loại vũ khí đồng lời xuất, hướng về phía Tư Đồ Kiếm mà giáng xuống. Chỉ nghe một tiếng hổ hống, Đoạn Đao múa đao xông lên, chặn ‘Sát nhân bất lưu thủ’ lại tạo thành một trận chiến.

Tư Đồ Kiếm tay không lấy một đối hai, cũng không rơi vào thế hạ phong, cùng Thánh Thủ và Xảo Thủ ngươi tới ta đi càng đấu càng khó phân hơn kém, nhưng muốn thủ thắng cũng là khó ngàn điều. Dây dưa chỉ chốc lát, chợt nghe Duẫn Thiên Cừu lớn tiếng nói: “Tư Đồ Kiếm, ngươi quả nhiên cũng lừa gạt ta!” Tay phải của hắn bị đứt, cho dùng kiếm thuật cao siêu đến đâu cũng đã phí công, nhưng công phu khinh thân cũng không vì thế mà bị ảnh thưởng, liền gia nhập trận chiến.

Chiến huống càng ngày càng hỗn loạn, đột nhiên, nghe Xảo Thủ phẫn nộ quát: “Duẫn Thiên Cừu, ngươi...” Lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, cả người đều bay lên không trung, rơi xuống dưới chân Cuồng Sa.

Cuồng Sa bất ngờ thất sắc, quát: “Chuyện gì xảy ra?” Lời còn chưa dứt, Thánh Thủ cũng phát ra tiếng hét thảm, bị Tư Đồ Kiếm dùng tay đánh vào đại động mạch bên vai phải, lập tức mất mạng.

Tư Đồ Kiếm xoay người lại, từng bước xông đến phía sau ‘Sát nhân bất lưu thủ’, vẫn theo như cũ, một chưởng đánh vào đại động mạch bên phải của hắn. ‘Sát nhân bất lưu thủ’ và Đoạn Đao hai người tương đối chẳng phân biệt hơn thua, một kích của Tư Đồ Kiếm xuất ra trong lúc không để ý, lúc pháp hiện đã không kịp tránh né, kêu thảm một tiếng, lúc này cũng ngã lăn.

Tam đại cao thủ trong nháy mắt bị địch nhân tiêu diệt, Cuồng Sa nhất thời trở nên cô lập bất lực. Y nhìn Xảo Thủ ngã dưới chân, ngực phải của Xảo Thủ bị đâm sâu, phương hướng vết thương hướng vào bên trong, kiểu chết giống như đúc với của Quỷ Thủ, đều là một kích thiết quyền lực vạn quân trí mạng. Ở trong tích tắc này, Cuồng Sa rốt cục cũng hiểu rõ Thiết Thủ vì sao không có cơ hội giải thích, cũng không tránh né lẫn đánh trả mà thản nhiên nhận lấy cái chết, tại sao lúc sắp chết ánh mắt của gã kỳ lạ, cổ quái như thế, nguyên lai gã không thẹn với lòng chết cũng không sợ. Mà hung thủ chính thức là Duẫn Thiên Cừu bị mọi người cho là phế nhân.

“Nguyên lai là ngươi!” Cuồng Sa nhất thời hét to như sấm, giống như mãnh hổ hùng sư mất lý trí, chỉ căm tức Duẫn Thiên Cừu, “Duẫn Thiên Cừu, ngươi... ngươi phản đồ đáng chết này, ngươi trước tiên phản Cự Kình bang, giờ lại phản bội ta”.

Duẫn Thiên Cừu tay chắp lại mà đứng yên, thần sắc ung dung, lắc đầu: “Ta không phải là phản đồ. Ta cho tới bây giờ chưa có phản bội ai”. Hắn từ từ đi tới trước Tư Đồ Thiên Hùng, khom người chào, nói: “Bang chủ, việc ngài giao cho, Thiên Cừu may mắn không làm nhục mệnh rốt cục đã hoàn thành!”

Tư Đồ Thiên Hùng mỉm cười vỗ vai hắn, thở dài: “Vì lão phu, ngươi đã nhận hết trăm ủy khuất nhẫn nhục phục trọng, còn đáng tiếc hy sinh một tay. Nói cho rõ, lão phu thật thấy thẹn đối với ngươi”.

Duẫn Thiên Cừu nói: “Một tay đổi lấy sự thắng lợi, Thiên Cừu cho rằng rất đáng giá. Chỉ cần có thể giải tán Cuồng Sa hội, cho dù nỗ lực đại giới lớn hơn, Thiên Cừu cũng tuyệt đối đi làm”. Từng câu từng chữ thật thật thiết thiết truyền vào tai Cuồng Sa. Nghe được hết thảy, hắn tức giận, phẫn nộ không thể át chết, cuối cùng hiểu rõ tất cả thủy chung đều là một cái bẫy của một âm mưu.

Nguyên lai, Cự Kình bang và Cuồng Sa hội hai đại bang phái đối địch nhiều năm, chiến sự không ngừng, Tư Đồ Thiên Hùng càng ngày càng già, thầm cảm thấy lực bất tòng tâm, lo lắng sau khi mình trăm năm xuống lỗ, cơ nghiệp chính mình khổ tâm xây dựng hơn mười năm bị Cuồng Sa nhất cử thâu tóm. Quyết định làm liều một phen, cố ý phát tán tin đồn, khiến người trong giang hồ tưởng Duẫn Thiên Cừu phản bội Cự Kình bang. Cuồng Sa vì yêu tài mới có lòng, dứt khoát thu Duẫn Thiên Cừu vào trướng. Sau đó Tư Đồ Kiếm cố ý đem tin tức năm mươi vạn lượng hoàng kim để lộ ra. Cuồng Sa đối với việc này rất tin tưởng không nghi ngờ, y theo kế sách của Duẫn Thiên Cừu bày ra, kết quả bị sập bẫy của đối phương, hao binh tổn tướng nguyên khí đại thương. Cuối cùng Tư Đồ Thiên Hùng thừa thắng truy kích xâm nhập hang hổ. Vì vậy liền có đủ loại phát sinh vừa rồi. Cả một âm mưu được thiết kế chu đáo, không hề sơ hở, nhưng nếu không phải Cuồng Sa bảo thủ cố chấp, kiêu ngạo tự phụ, hoặc là lòng tham ít đi một chút, kết quả không thể bị thảm bại như ngày hôm nay.

Cuồng Sa mặc dù nghĩ thông suốt tình tiết trong đó rồi, nhưng có một việc y vẫn còn không thể hiểu rõ, cho nên y hỏi Tư Đồ Thiên Hùng: “Ngươi như thế nào biết ta nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu ta có thể trầm tĩnh, kế hoạch của ngươi không phải đã thất bại hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.