Editor: Quân
Beta-er: Ngọc
Tuy rằng khi vào bộ đội chính quy đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với đủ loại khó khăn, nhưng với tất cả những khó khăn thực tế phía trước, bản thân cũng không thể nào biết rõ những khó khăn kia vất vả đến chừng nào.
Sợ hãi, nghi kỵ, xa cách, ghen ghét.
Cảm giác đó Gaara không phải chưa từng trải qua, nhưng cũng biết khi vết thương cũ chưa kịp lành miệng đã phải chịu thêm tầng tầng lớp lớp vết thương mới bên trên sẽ đau đớn cỡ nào. Hắn bây giờ có thể điềm tĩnh lạnh nhạt đối mặt, nhưng lại đánh giá thấp phản ứng dây chuyền do tình hình lúc xưa gây ra. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn đem tất cả nỗi lòng ém xuống, thành công che giấu.
Vào lúc chém giết địch thì dứt khoát lưu loát, khi gặp hiểm nguy lại bình tĩnh ổn trọng. Nếu không tính nhiệm vụ đột xuất phải làm lần này, hắn chưa từng thất bại lần nào.
Nhiệm vụ của hắn cũng chẳng có gì quá khó khăn, nói trắng ra chỉ là người liên lạc. Chỗ giáp với Thổ Quốc có một đồn biên phòng mất liên lạc với thôn Sa Ẩn được một khoảng thời gian, từ biên giới phái người đến gần hơn trực tiếp huy động bộ đội, tuy vậy từ đấy xuất phát cũng phải mất ba ngày mới đến nơi.
Vấn đề ở chỗ thư nhiệm vụ yêu cầu trong một ngày phải có tin tức hồi báo, nếu như có dị biến cũng phải có phòng bị thật sớm.
Chẳng biết nhiệm vụ lần này có phải nhầm vào hắn hay không, Gaara có chút không rõ ràng. Nhưng dựa vào tốc độ xuất hành của đội ngũ, tất nhiên là dùng sa vân nhanh nhất của bản thân, có thể ngày đêm kiêm hành, đây là sự thật mọi người đều biết. Vấn đề hiện tại là trong đội chỉ có hai gã ninja do thám hy sinh ở nhiệm vụ trước, nên căn bản, công việc liên lạc lần này không thể làm.
“Tôi đi.”
Gaara đơn giản ngắn gọn, hắn lường trước việc mọi người sẽ không ai dị nghị gì, cho nên cũng không cần xem sắc mặt của ai liền xoay người nhảy lên đám mây cát nhờ cát trong hồ lô mà ngưng tụ thành.
Cánh tay ngọc khoanh ở trước mặt Gaara có chút hơi run rẩy, bị một lực bướng bỉnh khắc chế.
“Chờ một chút!”
Âm thanh từ trong cổ họng tuôn ra không phải là lớn, nhưng tại không gian cực kì yên tĩnh này lại khiến người ta có ảo giác điếc tai. Yên tĩnh một hồi lâu, người đó mới cất giọng trở lại, so với lần gọi phía trước, lần này nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi. Chỉ riêng rõ ràng vẫn là rõ ràng: “Lần này đi mất tận ba ngày, không tính không ăn không ngủ, cũng đã mất hai ngày, như thế này quá miễn cưỡng...”
“Miễn cưỡng như thế, nhưng nơi này còn có người thứ hai có thể không ăn không uống không ngủ sao?”
Một ninja cát cảm thấy việc không liên quan đến mình cũng chẳng thèm quan tâm, “cũng không ngủ” ba từ này được cố ý nhấn mạnh, ấn đường của Gaara phút chốc hiện lên nếp nhăn, những vụn nhỏ của sa vân xao động, nhưng hắn vẫn an tĩnh đứng ở chỗ cao cách mọi người một thước.
“Mày...”
Nguyên bản xoắn góc áo, không ai biết hắn ta an trí một cái tay khác, theo một quyền của hắn siết chặt lấy kẻ đó. Khuôn mặt nhỏ vừa rồi vì tức giận mà trông giống như quả táo, sau khi bình ổn hơi thở bản thân lại, kẻ đó mới thấy đôi mắt lạnh lẽo của Gaara.
“Tôi nói sai rồi sao?” Câu chất vấn đơn giản nhất.
Tên ninja cát kia từ khi Gaara tạo đội hình đến giờ chỉ luôn nói chuyện nhảm, hoàn toàn không để ý đến phương thức hóa giải, thầm nghĩ vũ khí mạnh nhất trong truyền thuyết cũng không có đáng sợ như vậy. Mà Gaara cũng biết, nếu bản thân trực tiếp ra tay với loại người này thì những người xung quanh cũng sẽ bắt đầu chuyển biến thái độ. Nhưng hắn thì không để ý cụ thể loại chuyển biến thái độ này là như thế nào.
Mục tiêu của hắn là không bao giờ bị ánh mắt người đời ảnh hưởng. Nhưng có lúc, mọi chuyện lại vượt quá kế hoạch.
“Mang theo tôi.”
Quá phận cố chấp làm Gaara có chút kinh ngạc, sườn mặt tuyết y thiếu nữ toàn bộ quay lại, đôi mắt đầy sương không tránh né nhìn hắn, nghiêm túc nói.
Gaara cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống này là như thế nào. Đây căn bản là người ngoài kế hoạch mà hắn cứu lúc trước, mà cái gọi là “cứu” đối với hắn cũng chỉ là thuận tay đem địch nhân giết chết dưới đao Tu La mà thôi.
Còn đối với nàng, hắn giúp nàng ngăn công kích trí mạng vào thời khắc mấu chốt.
“Không cần, thêm người chỉ tổ phiền phức.”
Nói đến phương thức chiến đấu, nàng thiên bên ảo thuật, đối với liên lạc không có trợ giúp thiết thực nào cả, điểm này, Gaara cũng rõ ràng.
“...Tôi không phải là phiền phức!” Tuyết y thiếu nữ hét lên, mũi chân điểm một chút, phi thân ra trước tiên, để lại Gaara còn ngơ ngác, phản ứng sau khi hồi là liền nhảy lên sa vân đi tìm.
Gaara không muốn thừa nhận hắn phải đuổi theo người ta, hắn chẳng phải hoàn thành nhiệm vụ là đủ sao. Hắn khoanh tay mang sa vân đuổi theo, loại truy đuổi chậm rãi như thế này chẳng mấy chốc hắn đến gần, Gaara giảm thấp tốc độ. Đến khi thiếu nữ đó đã mệt đến mức thở hổn hển ở trong phạm vi nhìn thấy, âm thanh bất mãn truyền đến.
“Này! Dừng lại một chút đã... Tôi...”
Gaara nghĩ việc nàng ta oán giận là do không theo kịp tốc độ, cũng không lựa chọn im lặng, mở miệng nói: “Cô thử nói nhiều thêm một chút đi, tôi sẽ...”
“Tôi...có cách tìm hiểu tình huống phía trước.” Mồ hôi trên má nàng đã tụ thành một tầng mỏng, nàng vất vả lắm mới nói được hết câu.
Gaara miễn cưỡng dừng lại, hắn không có khả năng ăn nói tốt, nhưng lại có ánh mắt tốt đến dị thường. Phong cảnh luôn thụt lùi ở hai bên đột nhiên dừng lại.
Hai người cuối cùng đều đứng lại. Thiếu nữ chạm vào khuyên tai hình bướm của mình một chút, một con bướm đen cánh hồng như vừa phá kén bay ra, ở trong không trung bay lượn mấy vòng, bay đến đâu lưu lại nơi ấy vầng sáng kỳ dị.
“Nó có thể giúp chúng ta xem tình huống phía trước. Con bướm này sẽ đem tình huống lưu lại, phòng bất trắc cho chúng ta. Hơn nữa ta còn biết một đường tắt, có thể giúp chúng ta tới đó nhanh chóng.” Vị thiếu nữ giải thích, nhưng để ý thì ánh mắt nàng không ở trên người hắn. Hắn cảm thấy thật sự không tầm thường, dù gì thuật thông linh này cũng là bí thuật của nàng ta, không phải ai cũng có được. Thậm chí vào thời khắc sinh tử cũng không thấy nàng sử dụng. Nhưng vừa rồi khi con bướm này xuất hiện, hắn bất giác lại có cảm giác quen thuộc.
“Lần đó... tôi cảm ơn!”
Vị thiếu nữ đột nhiên nói cảm ơn đánh gãy mạch suy nghĩ của Gaara, hắn lặng lẽ hừ một cái.
“Hôm đó cảm ơn ngươi đã cứu ta, đến bây giờ mới cảm ơn, thật là có lỗi quá.”
“Không sao.”
“...Vậy à? Vậy thì tốt! Ta tên là Tuyết Thiên Luyến, ngươi có thể gọi ta là tiểu Luyến. Về sau... còn cần giúp đỡ nhiều hơn.”
Nếu nàng không giống Naruto lòng dạ thật sự đơn thuần thì chính là lòng dạ sâu không lường được. Đến Gaara còn không phát hiện ra sơ hở, nhìn mái tóc của nàng bị gió làm cho tung bay, Ngô Ái La mong nàng thuộc trường hợp thứ nhất.
Mà con bướm trong bông tai của nàng ta, hình như gọi là Điệp Ảnh. Đôi cánh hồng đen, rốt cuộc hắn đã từng gặp qua ở đâu?