Editor: Rain
Beta-er: Ngọc
Đây là một khung cảnh âm u huyền bí không có sự thay đổi của bốn mùa, nhưng cũng không phải là đêm dài đằng đẵng lạnh lẽo. Từ trước đến nay thứ tràn ngập trong không khí cũng không phải lạnh lẽo đến nỗi khiến hít thở không thông, mà là linh hồn bỏng cháy cực nóng làm cho việc hô hấp không khỏi chứa đựng vài phần khô nóng bất an. Nói đúng hơn thì nơi này không thể chứa dù chỉ một hơi lạnh nhỏ. Bởi vì nơi này luyện ngục len lỏi đầy tam muội nghiệp hỏa.
Nhưng mà, sinh tồn ở không gian này thì không phải người mà là thông linh - một loại sinh vật được gọi là ninja dùng máu khế ước tạo ra môi giới thi triển thuật triệu hoán không gian để chiến đấu; hoặc có thể gọi nó là một công cụ.
Rõ ràng chính là một nơi gần như giây phút nào cũng chiến đấu, giết chóc. Vậy mà lại muốn được gọi là cái hang hoang vắng gì đó.
Đúng là hữu danh vô thực mà!
Điệp* khịt mũi coi thường âm thầm hừ lạnh. Sau đó liền nhanh nhẹn bay về phía chỗ cao nhất của sơn cốc, lấy về cánh chim đen hồng. Nơi đã đi qua đều như được bao phủ trong một vầng sáng kì dị như bóng ma. Phía sau có thanh âm “ùng ục” sôi trào của dung nham. Vị trí nó dừng lại rõ ràng là bên cạnh một ngọn núi lửa chưa phun trào. Vì để sinh tồn nên đã rèn luyện thị lực cực tốt, thế mà lại bị sương mù che khuất tầm nhìn, không thấy được phía trước.
*Điệp: con bướm, một thông linh (chú thích của beta-er)
[Rất nóng à? Vì sao chỉ mình ta không cảm nhận được?]
Bắt đầu từ một khoảnh khắc có ý thức, cảm quan của nó liền không thể tiếp nhận được bất kỳ tin tức nào có thể truyền đạt về loại cảm giác “nóng“.
Nó quả thực không hợp với nơi này, có lẽ vốn dĩ nó cũng không thuộc về nơi này. Nhưng mà ông trời đã mở ra một trò đùa rất lớn dành cho nó. Cái ý niệm này chẳng biết từ khi nào đã ảnh hưởng sâu sắc đến nó, nó suy nghĩ trái phải, suy lui suy tới. Nếu không thuộc về nơi này thì một ngày nào đó phải rời khỏi nơi này, rời đi mãi mãi.
Nó cho rằng không trung phía trên miệng núi lửa có thể chính là lối ra. Bởi cho tới nay nơi đó được bảo vệ vô cùng nghiêm mật, còn có một lực lượng vô hình ngăn cản bất kỳ sinh vật nào có ý định rời đi từ nơi này. Mà Điệp mới vừa dùng châm vươn ra từ miệng mình uống cạn năng lượng sinh mệnh của tên thủ vệ cuối cùng. Cũng chính vào trong giây phút đó đã giải phóng vùng không gian bị phong bế này.
Phản ứng mãnh liệt đẩy nó ra xa mấy chục mét so với lối ra. Một trận choáng váng ập đến, nhưng nó vẫn cố nén đau nhức mà bay cực nhanh về phía lối ra đang dần thu nhỏ lại. Vào lúc thân ảnh đã lướt đi, nó liếc nhìn núi lửa sôi trào nóng cháy phía sau một cái rồi không quay đầu lại nữa.
Điệp vẫn luôn bay về phía trước, thậm chí nó cũng không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh. Ban ngày hay đêm tối đối với nó mà nói cũng không khác biệt lắm. Lúc lâu sau, rốt cuộc nó cũng không thể làm thân thể hoạt động thêm được nữa. Trước nay, nó đều dùng hết năng lượng cuối cùng trong thân thể rồi mới có thể tạm dừng. Có lẽ thật ra là bởi vì nửa đời trước đã từng buộc phải ngâm máu tươi, hay cũng chỉ là một loại chấp niệm.
Cho nên nó nghĩ sở dĩ nó có thể thắng trong việc chém giết không phải vì nó là kẻ mạnh nhất mà là mong muốn rời đi của nó quá mãnh liệt, với cả về mặt thể chất vốn dĩ nó đã đặc biệt chiếm ưu thế rồi.
Trong lúc hỗn loạn, đại não của nó thường bởi vì vật trong tiềm thức mà sinh ra sự thanh tỉnh cực kỳ ngắn ngủi. Chính là vào mấy giây này mà Điệp thấy được sự lôi kéo đã định sẵn của vận mệnh, nó không cảm thấy xa lạ.
Lại nữa rồi.
Cái bóng trắng thỉnh thoảng xuất hiện trong mơ của nó không ngừng lặp lại việc đưa nó vào trong một cánh đồng tuyết mênh mông. Sau đó liền hợp thành một thể với màu trắng từ bốn phía rồi biến mất. Để lại thứ hương lạnh lẽo huyền ảo. Mãi không tiêu tan trong hơi thở.
Nhưng mà Điệp chưa bao giờ có cơ hội thấy rõ chính diện cái bóng trắng đó. Lần này, có ngoại lệ, nó cảm thấy có cái gì khác ở đồng tử của mình vô cùng chân thật, truyền thành hình ảnh không vứt đi được thông qua thần kinh thị giác.
Con sông màu lam, con người... mái tóc dài.
Điệp không biết có phải sinh vật có trí tuệ bao gồm thông linh đều có cảnh trong mơ hay không, nhưng chỉ cần là giấc mộng hư ảo thì đều sẽ có lúc tỉnh lại. Giấc mộng của nó cũng luôn dừng lại tại đây. Nó cho rằng lần này có thể sẽ dài hơn một chút thế mà lại bị một âm thanh vang lớn mạnh mẽ đánh thức.
“Tiểu đệ! Tiểu đệ! Đừng như vậy, bình tĩnh một chút!”
Thanh âm thô ồm ồm vội vàng như thể mang theo khí đánh vào tai nó. Điệp quả thật muốn tiến lên hút cạn khô toàn bộ thanh nguyên tinh khí đó, đứng dậy được một giây, đầu óc nó mới nhanh nhạy nghĩ: Thanh âm này, từ tính thâm hậu, thật ra cũng rất dễ nghe.
Ánh mắt nhạy bén tra xét bốn phía một lượt, ở phía dưới chỗ nó nghỉ ngơi...
Có người!
Nhờ có hoàn cảnh sinh hoạt trước đây ảnh hưởng nên nó biết rõ thanh âm đến từ đâu. Tuy biết không phải đến từ nơi đó nhưng nó vẫn không tự chủ được mà hướng tầm mắt lên trên phía màu đỏ tươi, dù tia sáng chói mắt cũng không thể che lấp được cái màu đó.
Từ trước đến nay Điệp vẫn luôn chán ghét thứ khiến thị giác thấy chói mắt. Ý niệm xoay xung quanh sinh mệnh nghiêm trọng đến độ ăn sâu bén rễ trong lòng nó, đoàn lửa lớn bất diệt quanh năm kia, dung nham chuyển động ngu xuẩn kia, còn có những thứ vấy ra máu tươi đó, đều hoàn toàn không hợp bát tự của nó!
Tuy nhiên, vào giây phút này, nó không thể không thừa nhận rằng màu đỏ thuần khiết trước mắt này cực kỳ hấp dẫn.
Mười ngón chân mảnh dài vào trong lửa đỏ bỏng cháy, tựa như liều mạng muốn giảm bớt cảm xúc, áp lực nào đó vậy. Tiếng kêu lo âu của người bên cạnh từ đầu đến cuối đều mang theo một sự mềm mại, nhẹ nhàng như tóc vàng bị gió bỗng nhiên nổi lên thổi bay, đang không ngừng điều hòa, pha loãng bởi những thứ quanh mình.
Nhưng loại điều hòa, pha loãng này lại cẩn thận như vậy. Như thể đang rơi xuống vực sâu, thả mình đi trên băng mỏng, vừa muốn tới gần lại vừa do dự, giống như sợ động tác mang ý trấn an này ngược lại sẽ gây ra thương tổn kích thích đến người kia.
“Thủ Cúc, ngươi không sao chứ? Ta...” Một người khoác y phục màu đen rơi vào tầm mắt, mới nói được một nửa đã bị người khác đột nhiên đẩy ra khiến bản thân không thể nói tiếp.
“Nhiệm vụ hoàn thành, trở về đi.”
Ngữ khí lạnh lẽo tựa hồ muốn đóng băng không khí, không hề cho người kia cơ hội trả lời, nhưng cũng không phải vô cùng tự tin. Không ngờ vẫn có thể để cho người nhìn qua khe hở thấy được một điểm khác biệt. Trong mắt Điệp, khi nữ tử tóc vàng đi qua người đối diện mình kia, cái dừng lại ngắn ngủi cùng ánh nhìn chăm chú kia đã khiến nó nảy ra suy nghĩ.
“Ta có thể bị làm sao được!” Nữ hài được gọi là Thủ Cúc không biết lấy ra từ đâu một cái quạt. Sau khi gõ một cái lên đầu người trước mắt, nhanh chóng thu lại cái quạt, đeo lên lưng, lo lắng nhìn thoáng qua phía trước. Nụ cười yếu ớt đầy bi thương lập tức trở lên vui vẻ lại: “Đi thôi!”
Con người đều thích che giấu như vậy sao? Điệp thầm nghĩ, bên tai là một trận oán giận.
“Có người đối xử với đệ đệ ruột như ngươi sao? Đúng rồi, vừa nãy ngươi giống như...”
Rõ ràng vừa nãy nữ hài đã vô tình nói ra xưng hô không giống như ngày thường đối với nam tử mặc hồng y kia.
Đều cùng là đệ đệ, hắn là biết rõ nên mới không nhắc tới, điều này thật ra có chút khó nói.
“Giống như cái gì, đi mau lên!”
Ba người lần lượt đi xa, Điệp không tự chủ được cũng đi theo. Đương nhiên nó cũng cảm thán một chút về trình độ bị phá hủy ở xung quanh. Nhìn thế nào thì phía trước nơi này cũng là một rừng cây, tình trạng hiện tại hoàn toàn có thể coi như phế tích, cũng không quá khác so với khung cảnh sau khi nó dùng toàn lực chiến đấu.
Nhưng vừa nãy bản thân vậy mà lại ngủ say đến mức hoàn toàn không biết gì cả, quả nhiên là do trước đó đã quá mệt mỏi.
Điệp không biết thời gian tiếp theo sẽ trải qua thế nào, chỉ đi theo bước chân ba người đó. Tuy nói là ba người nhưng trên thực tế chỉ là quan hệ “2+1”, hơn nữa còn rất rõ ràng.
Đi qua cánh rừng rậm rạp, vượt qua một con sông, khi ngang qua một mảnh hoa bỉ ngạn màu xanh ngọc, bọn họ không hề lên đường, dừng lại trong tòa kiến trúc đại điện này. Dường như là đang giao phó nhiệm vụ, hóa ra đây là cái được gọi là nhiệm vụ, nhiệm vụ của thế giới ninja.
Dần dần, Điệp nhận ra tên “1” kia từ đầu đến cuối đều không hề thấy buồn ngủ. Mỗi khi vào đêm đều sẽ tìm nơi trên không trung chắc chắn không chịu bất kỳ ai làm phiền. Một chỗ linh thiêng thuần khiết ở phía đông hay chỗ cao phía tây, mà địa điểm này thường đều là một chỗ rất cao nằm ngoài phạm vi mười dặm. Thật ra điểm này của người đó cũng có chút tương tự với nó.
Nhưng mà điều khiến Điệp chú ý ở hắn là luôn đề phòng cảnh giác cùng thái độ lạnh lùng hờ hững. Tuy nhiên điều này dần nhạt đi và thay vào đó là sự cô đơn tràn ngập cả đôi mắt màu ngọc bích, nhẹ mà nhạt, cực kỳ rõ ràng nhưng lại bị chủ nhân của nó khéo léo che dấu bằng lãnh đạm cứng cỏi ngày thường.
Điều giúp cho Điệp xác định không phải bản thân đang “tự mình đa tình” chính là lần nào cũng có thể nhìn thấy vài con đom đóm hoặc bướm Dạ Quang đậu trên vai hắn, mà người có sát khí trên thân thì bươm bướm chắc chắn sẽ không đến gần.
Nhưng từ đầu đến cuối Điệp đều quan sát từ đằng xa, quan sát nhiều đến độ trong lòng bắt đầu nảy nở một thứ gì đó khiến nó muốn dừng lại quãng thời gian tĩnh lặng này, lại hận không thể tới gần hắn thêm chút nữa. Cũng chỉ có thể trách là gặp hắn trong cái hoàn cảnh vi diệu như thế, nhìn thấy hắn thận trọng lạnh nhạt và cô đơn giữa cái lãnh đạm ấy.
Trong những cái có thể hấp dẫn u hương của bướm nhất, nó suy nghĩ có phải mình lại muốn lặp lại giấc mơ kia không, chỉ là không biết chào đón nó rất có thể chính là đêm đen dài đằng đẵng.