Đại công tước cũng không dám do dự. Chỉ cần thoát khỏi nơi này, bọn hắn có thể lập tức triệu tập quân đội đang đóng giữ bên ngoài thành phố. Đến lúc đó ai thắng ai thua còn chưa biết được. Hiện tại không muốn liều cũng phải liều.
Đại công tước cất lên tiếng rống, y phục bên ngoài vỡ nát, để lộ bộ chiến giáp màu nâu đất với những đường cắt năng lượng đỏ rực như dung nham. Năng lượng rực đỏ chứng tỏ đại công tước đang vận dụng sức mạnh của nó đến mức tối đa. Đây là chiến giáp đại công tước đặt hàng tại một đế quốc lớn chế tạo riêng để phù hợp với năng lực của mình. Loại chiến giáp lượng thân định chế này cực kỳ hiếm có, giá trị cũng viễn siêu các vật phẩm thông thường. Trong cả tám vị công tước, cũng chỉ có dưới ba người dám bỏ ra món tiền khổng lồ kia để đặt hàng từ đế quốc. Trong đó đương nhiên có đại công tước, kẻ nắm giữ lãnh địa giàu có bậc nhất Tô Vân Quốc.
Chiến giáp kích hoạt sức mạnh, từng luồng năng lượng màu đỏ tỏa ra dung hợp lại sau lưng đại công tước, hình thành lên một con ma thần cao gần ba mét. Ma thần chỉ có một cánh tay, đầu đeo một chiếc vương miện nứt nẻ, lôi hỏa vờn quanh cơ thể. Trên người ma thần cắm những thanh binh khí dài, từ đao kiếm cho đến thương, xích. Nó cất lên một tiếng gầm đau đớn, khống chế đại công tước lao thẳng về phía Vương Khánh.
Nhìn thấy một màn này, Vương Nhã cũng phải sợ hãi hô lớn:
- Là tuyệt kỹ Lôi Hỏa Tà Thần của đại công tước.
Đường Lưu Vũ khẽ cau mày. Hắn có nghe Ảnh Vũ Vô Niệm nhắc qua về năng lực của tám vị công tước, trong đó chiến lực cá nhân mạnh nhất chính là đại công tước. Vị công tước này nắm giữ lãnh địa giàu có nhất, quân đội hùng mạnh, thực lực bản thân lại cao. Khuyết điểm duy nhất của hắn là vận khí không tốt, sinh ra khi quốc vương Vương Khánh lên ngôi chưa lâu, đến cơ hội tranh đoạt vương vị cũng không có.
Từ đó đến nay cả hai chưa từng có cơ hội giao chiến. Một là vì thân phận, hai là do Vương Khánh hầu như không bao giờ tham gia chiến đấu, có ra trận lập uy cũng chỉ xử lý vài tên phản tặc phổ thông. Quốc vương không có nghĩa vụ chiến đấu, còn đại công tước lại luôn thể hiện sức mạnh vượt trội khiến rất nhiều người tò mò không biết ai trong hai người bọn hắn mới là kẻ mạnh hơn.
Về năng lực, giống như Vương Khánh, đại công tước cũng thức tỉnh đến hai năng lực khác nhau. Một là cường hóa tốc độ bằng lôi năng, không nhanh như quang năng nhưng có hiệu ứng đi kèm như phóng ra tia điện trên đường di chuyển. Năng lực thứ hai hỏa thể, dùng năng lượng hệ hỏa cường hóa thân thể. Năng lực này giúp người sở hữu tăng sức mạnh bộc phát hệ hỏa, dùng hỏa diễm tạo áo giáp, tăng năng lực kháng hỏa…cách sử dụng đa dạng tùy theo cấp độ và kỹ năng đi kèm. Đại công tước còn phát triển chúng lên một bậc, phối hợp hai loại năng lực với nhau để tạo ra các kỹ năng tấn công cùng lúc. Thứ từng đánh lui Vô Niệm chính là một trong số đó.
Thứ đại công tước đang dùng để tấn công Vương Khánh chính là tuyệt kỹ của hắn, Lôi Hỏa Tà Thần. Bản chất của tuyệt kỹ này là dùng năng lực ngưng tụ ra một ma thần với sức mạnh cực lớn, đồng thời tiêu hao chỉ số năng lượng liên tục theo thời gian. Đại công tước dùng chiến giáp đặc chế bù đắp một phần năng lượng tiêu hao này để kéo dài thời gian duy trì. Hắn biết Vương Khánh không phải loại đối thủ mà mình có thể đánh bại nhanh chóng.
Ma thần điều khiển đại công tước lao lên, nó dùng một tay rút vũ khí đang cắm trên người ra, lấy lôi hỏa vờn quanh chém xuống. Vương Khánh không hề tỏ ra sợ hãi, thân ảnh đột nhiên tách ra làm hai người hoàn chỉnh giống hệt nhau, kể cả vũ khí. Hai vị quốc vương đồng thời thi triển kiếm thuật Vệ Quốc từ hai hướng khác nhau, dù không phải ba đại tuyệt kỹ thì uy lực vẫn rất đáng sợ. Đây là năng lực thứ hai của quốc vương, Song Thân, cho phép hắn tách ra làm hai người. Cả hai đều là bản thể chứ không phải phân thân. Qua nhiều lần thức tỉnh, sức mạnh của mỗi bản thể đều tương đương với chín mươi phần trăm nguyên bản ban đầu. Dù mỗi bản thể kém hơn một chút nhưng nếu sử dụng kiếm thuật Vệ Quốc phối hợp với nhau sẽ đạt được hiệu quả vượt trội.
Sức mạnh của đại công tước lớn hơn nhưng Vương Khánh lại có sự linh hoạt. Hắn dùng Vương Kiếm, đây là trường kiếm phổ thông chứ không phải trọng kiếm như Cao Cần. Vũ khí này không phát huy hết được uy lực của kiếm thuậtVệ Quốc nhưng lại phù hợp với cách chiến đấu phối hợp hai bản thể của Vương Khánh.
Đường Lưu Vũ nhận ra tất cả những chi tiết này nên rất bình tĩnh đáp:
- Không vội, chưa chắc hắn đã cần ta giúp đỡ.
Vương Nhã thì không nghĩ như vậy:
- Phụ hoàng đã lớn tuổi, không chịu nổi những trận chiến cường độ cao như thế này.
- Yên tâm, ta đã hứa sẽ giữ mạng cho hắn thì nhất định sẽ làm được. Nhưng chỉ là giữ mạng, vài vết thương là chuyện khó tránh khỏi.
- Ngươi…
Vương Nhã muốn mắng người nhưng không phải phải mắng như thế nào. Rõ ràng Đường Lưu Vũ vẫn rất bất mãn khi phải cứu người từng muốn giết mình. Hắn sẽ cứu Vương Khánh nhưng chỉ ra tay khi thật sự cần thiết, vài vết thương khiến tuổi thọ giảm sút không phải thứ đáng để Đường Lưu Vũ quan tâm.
Sau cùng Vương Nhã chỉ biết siết chặt nắm tay, hung hăng nhìn Đường Lưu Vũ một cái rồi tiếp tục quan sát trận chiến. Không có gì bất ngờ, dù đại công tước sử dụng tuyệt kỹ cũng khó lòng đánh bại Vương Khánh trong thời gian ngắn. Ngược lại,đại quân bên ngoài hợp lại dưới sự chỉ huy của Cao Cần cùng nhóm sát thủ của Vô Niệm rất nhanh đã công phá được kính chắn do tam công tước tạo ra. Pháo kích vô tình, rào chắn vừa bị hủy, hai vị công tước cùng vài người kế nhiệm lập tức bị tên lửa và súng năng lượng tấn công dồn ép vào một góc. Đều là Thức Tỉnh Giả cấp độ năm, bọn hắn đều không sánh được với Mạch Thượng. Theo Đường Lưu Vũ dự đoán, chỉ số sức mạnh của những tên này chỉ trên dưới mười ngàn một chút, năng lực cũng không có gì nổi trội, còn sống đến giờ đã là rất may mắn rồi.
Hai vị công tước và vài người thừa kế bị vũ khí chia cắt, quân lính và nhóm sát thủ lập tức bao vây tấn công bọn hắn. Cao Cần và Ảnh Vũ chủ động dẫn theo vài người lao đến cứu nguy cho Vương Khánh thì bị tam công tước và thất công tước, hai tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu còn lại ngăn cản. Cao Cần và Vô Niệm đều đã kiệt sức, phải phối hợp với thuộc hạ để chiến đấu. Dù vẫn áp đảo nhờ vào số lượng đông đúc nhưng rất khó giải quyết hai tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu này trong thời gian ngắn. Đó là chưa kể đám công tước còn lại cũng đang ở gần đó tìm cách viện trợ cho đại công tước. Cũng không phải bọn hắn tốt bụng gì, nhưng ai cũng hiểu được rằng chỉ khi đại công tước đánh bại Vương Khánh thì bọn hắn mới có cơ hội thoát thân.
Không phụ sự kỳ vọng này, đại công tước thành công dồn ép Vương Khánh đến góc tường. Không gian hẹp khiến sự linh hoạt của Vương Khánh bị hạn chế, hơn nữa tuổi tác khiến chuyển động của vị quốc vương này ngày càng xuất hiện nhiều sơ hở, trên người cũng dần có thêm nhiều vết cháy cho lôi hỏa tạo ra hơn. Lúc này Vương Nhã đã không nhịn được nữa:
- Đường Lưu Vũ, ngươi còn muốn đợi?