*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu trả lời này khiến Trần Ngạn ngây ra, nhưng kẻ bị đả kích lớn nhất lại là Đường Lưu Vũ. Hiện tại hắn đã xác nhận tất cả đều là sắp xếp của Vương Khánh, bao gồm luôn cả kết quả trận đấu với Cao Cần. Bất kể Cao Cần thắng hay bại, Vương Khánh đều đã có sắp xếp riêng để đảm bảo mình chắc chắn sẽ là kẻ chiến thắng sau cùng. Đây đúng là phong thái của bậc quân vương, nhưng cũng là kiểu mà Đường Lưu Vũ cảm thấy chán ghét nhất. Dù sao trong vô hình bị người khác âm thầm tính kế cũng không dễ chịu chút nào.
Tình thế đã đổi chiều, nhóm sát thủ và quân lính đế quốc đang chiến đấu quyết liệt đột nhiên dừng tay. Nếu để ý kỹ sẽ phát hiện ngoài vài kẻ bị Vô Niệm giết chết ban đầu để lấy lòng tin của đám công tước thì không có ai mất mạng bởi trận chiến này nữa. Tất cả đều là sắp đặt của Vương Khánh, hi sinh vài quân lính đổi lấy tính mạng một tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu và một vị công tước, đáng giá.
Vương Khánh dường như cũng không muốn dài dòng thêm nữa. Dưới hiệu lệnh của hắn, cả quân lính vương quốc và tổ chức sát thủ đều đồng loạt lao đến tấn công. Do những quân lính ở đây đã biết trước kế hoạch nên Vương Khánh chỉ chọn những kẻ mà hắn tuyệt đối tin tưởng, số lượng không nhiều nhưng chất lượng là tuyệt đối. Kể cả khi đây chỉ là một phần nhỏ trong số lượng quân lính có mặt ở thủ đô thì vẫn lên đến cả ngàn người, cộng với tổ chức sát thủ thì hoàn toàn áp đảo nhóm của các vị công tước. Vương Khánh không cho phép sai lầm xảy ra, hắn muốn chiến thắng một cách tuyệt đối.
Đối phương có đến ba tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, còn lại đều là cấp độ năm, thương vong là khó tránh khỏi. Hiện tại Cao Cần đã kiệt sức, Vô Niệm trải qua trận chiến ở kho vũ khí, vừa rồi lại dùng sát chiêu giết chết hai người nên cũng tiêu hao rất lớn. Bên này Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu chỉ còn lại Vương Khánh là ở trạng thái hoàn hảo. Nhưng quốc vương tuổi tác đã cao, chiến đấu cường độ mạnh sẽ khiến tuổi thọ của hắn giảm sút.
Cao Cần tiếp nhận lại Thần Phạt từ tay Vương Khánh, cùng Vô Niệm đứng chắn trước mặt quốc vương. Hắn nhìn Vô Niệm nở nụ cười:
- Lão bằng hữu, chúng ta lại được sát cánh cùng chiến đấu.
Vô Niệm hờ hững đáp:
- Ta không phải bằng hữu của ngươi.
- Đáng tiếc…
Vương Khánh quay đầu nhìn hai huynh muội, nở một nụ cười hiền lành rồi đột nhiên nói với Đường Lưu Vũ:
- Ta biết mình không có tư cách yêu cầu ngươi giúp đỡ. Nhưng có thể thay ta bảo vệ hai người bọn hắn hay không?
Đường Lưu Vũ khẽ cau mày, lắc đầu đáp lại:
- Không được.
- Thật sự không được?
- Tối đa chỉ một mình Vương Nhã mà thôi.
- Vậy là được rồi.
Vương Khánh dường như khá hài lòng với kết quả này. Nụ cười hiền lành của hắn khiến Đường Lưu Vũ méo mặt, cảm giác như bản thân vừa bị đánh lừa thêm một lần nữa. Vương Khánh cố tình hô giá cao hơn mong muốn, để Đường Lưu Vũ hạ xuống vừa đúng ý đối phương. Đây là một thủ thuật chuyên dùng trong đàm phán, có trách thì trách Đường Lưu Vũ quá ngây thơ, sau cùng vẫn bị lão quốc vương cáo già này lừa gạt. Vương Hiệu tốt xấu thì cũng là Thức Tỉnh Giả cấp độ năm, thậm chí có thể tham chiến, đúng là không cần hắn bảo vệ.
Khó chịu thì khó chịu, Đường Lưu Vũ là kẻ rất biết giữ lời hứa. Hơn nữa ấn tượng của hắn với Vương Nhã vẫn rất tốt. Dù không có yêu cầu của Vương Khánh, hắn vẫn sẽ chủ động bảo vệ nàng. Đường Lưu Vũ không có hứng thú với trận chiến tranh quyền đoạt lợi này, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ lập tức rời đi. Những việc tiếp theo cũng sẽ không liên quan gì đến hắn.
Đại chiến nổ ra kịch liệt, Đường Lưu Vũ nhanh chóng mang Vương Nhã đến khu vực quan chiến. Quân lính vương quốc đã nhận được lệnh nên đều chủ động nhường đường cho bọn hắn. Vừa đến nơi, ánh mắt Vương Nhã lập tức hướng về đại chiến phía dưới, trên mặt hiện rõ sự lo lắng:
- Ngươi nói phụ hoàng sẽ không sao chứ?
Đường Lưu Vũ lắc đầu:
- Đối phương có đến ba tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu. Cao Cần và Ảnh Vũ đều đã gần kiệt sức, không giúp được gì nhiều. Dù quân lực áp đảo, Vương Khánh vẫn sẽ phải chịu trách nhiệm tấn công chính. Hơn nữa đối phương sẽ chủ động nhắm vào hắn. Ai thắng ai bại đã sớm rõ ràng, nhưng sống chết ra sao thì ta không nói trước được.
Vương Nhã chợt nắm lấy tay áo của hắn:
- Ngươi có thể giúp phụ hoàng hay không? Tuy ta không biết vì sao ngươi lại mạnh lên nhanh đến như vậy nhưng ta có thể cảm nhận được ngươi vẫn còn dư lực tái chiến. Có thể đánh bại Cao tướng quân, cho dù là phụ hoàng, nếu không có Thần Phạt cũng chưa chắc đã là đối thủ của ngươi.
Đường Lưu Vũ dở khóc dở cười:
- Có phải nhận thức vấn đề của ngươi bị sai lệch hay không? Vương Khánh hai lần muốn giết ta, vừa rồi còn định trực tiếp ra tay. Ngươi còn muốn ta cứu hắn?
- Không được sao?
- Nói nhảm, đương nhiên là không. Con người ta ân oán phân minh, ân có thể không trả nhưng thù nhất định phải báo. Vương Khánh còn chưa trực tiếp ra tay lần nào nên ta mới không tìm hắn tính sổ mà thôi.
Vương Nhã kéo nhăn che mặt và mặt nạ điện tử xuống, dùng đôi mắt long lanh to tròn nhìn hắn:
- Thật sự không được sao?
Khóe miệng Đường Lưu Vũ giật giật, cái này chính là mỹ nhân kế trong truyền thuyết sao? Vô dụng, con người hắn trước nay chỉ quan tâm đến tiền và cuộc sống tự do. Mỹ nữ sau cùng cũng chỉ để ngắm, có thì tốt mà không có cũng chẳng sao. Nghĩ là vậy, Đường Lưu Vũ cố tỏ vẻ bình tĩnh đáp:
- Ngươi đừng mong dùng sắc dụ. Ta hứa bảo vệ ngươi đã là rất…
- Thật sự không được?
Đường Lưu Vũ câm hẳn. Lần này Vương Nhã còn cố ý dụi đầu vào tay hắn. Nàng thật sự rất xinh đẹp, là kiểu đáng yêu khiến người khác muốn nâng niu, bảo vệ chứ không phải bình thản, hờ hững với mọi chuyện như Vân Lam. Đường Lưu Vũ không ham mê nữ sắc nhưng hắn lại rất sợ bị làm nũng. Nhớ năm đó Chu Hiểu Hiểu cũng từng dùng một chiêu này…
- Dừng, là ai dạy ngươi chiêu này?
- Tam hoàng huynh nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, còn dạy ta vài chiêu để đối phó.
- Ta không phải anh hùng.
- Nam nhân đều như nhau.
Đường Lưu Vũ thở dài:
- Ta từng hứa sẽ đáp ứng một yêu cầu bất kỳ của ngươi, lần này cứ tính vào đó đi.
Vương Nhã ngẩn ra, nếu hắn không nhắc nàng cũng đã quên đi chuyện này. Hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều, Vương Nhã vội vả gật đầu:
- Được.
Đường Lưu Vũ không nói thêm gì nữa, quay lại tập trung quan sát trận chiến. Lúc này tình thế đã có sự chuyển biến. Đám người của đại công tước biết kéo dài thì bản thân sẽ không còn cách trở mình nữa nên bắt đầu liều mạng công kích. Có vài kẻ bị giết chết nhưng cũng nhờ đó mà mở đường cho ba tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu vây công Vương Khánh. Cao Cần và Ảnh Vũ Vô Niệm muốn tiếp ứng nhưng bị một cái lồng kính ngăn lại, đây là năng lực của tam công tước, tạo một loại kính đặc biệt siêu cứng ngăn cách với ngoại giới. Hàng trăm quân lính tinh nhuệ bên ngoài, bao gồm cả Ảnh Vũ lẫn Cao Cần dồng lực tấn công vào lồng kính. Không chỉ như vậy, hệ thống vũ khí cũng được khởi dộng, từng quả tên lửa và súng năng lượng kích hoạt bắn xuống. Dù không có loại hình vũ khí tàn phá diện rộng thì sức công phá của những thứ này vẫn vô cùng đáng sợ.
Tam công tước thấy tình thế không ổn liền hô lớn:
- Nếu ngươi còn không dùng đến nó thì chúng ta đều phải chết.