- Ngươi đã dùng được thuật?
Cao Cần biết Hắc Thần, thanh kiếm này là sản phẩm thất bại trước khi Thần Phạt ra đời. Bản thân nó không thể chứa đựng và chuyển hóa năng lượng, ngoài độ sắc bén và cứng rắn ra thì không hề tăng cường thêm sức mạnh nào khác cho người sử dụng. Đã hiểu bản chất của Hắc Thần, Cao Cần đương nhiên sẽ biết những tia sáng đen kia không phải năng lượng mà là thuật của Tô Vân Quốc, kỹ thuật chuyển hóa năng lực thành năng lượng thuần rồi sử dụng. Trước đó Đường Lưu Vũ còn chưa dùng được thứ này đã đánh ngang với Cao Cần, khó trách hiện tại hắn dám đấu với cả Thần Phạt.
Đường Lưu Vũ cười nhẹ đáp:
- Không chỉ thuật, tiếp theo ngươi sẽ được chứng kiến rất nhiều thứ khác còn thú vị hơn.
Đường Lưu Vũ vừa dứt lời liền nắm lấy Hắc Thần lao lên. Lần trước đấu với Cao Cần hắn chỉ toàn bị động phòng ngự, hiện tại phải đổi chiến thuật mới. Hơn nữa kiếm thuật Ảnh Vũ vốn thiên về tốc độ chứ không phải cường công, đứng từ xa dùng chiêu đối chiêu với Vệ Quốc cùng lắm là thắng được một hai lần, về lâu dài sẽ ở vào thế tất bại.
Đường Lưu Vũ áp sát, Cao Cần lập tức vung kiếm nghênh đón. Lần này Đường Lưu Vũ không lấy cứng đối cứng, thay vào đó sử dụng kiếm thuật đẩy nhanh tốc độ đến mức tối đa, tấn công vào những điểm sơ hở của kiếm thuật Vệ Quốc mà Ảnh Vũ đã dày công nghiên cứu nhiều năm.
Tốc độ của Đường Lưu Vũ siêu việt Cao Cần, nhanh đến mức phản xạ của vị đại tướng quân này chỉ miễn cưỡng theo kịp. Dù vậy, là kẻ từng thân chinh bách chiến, Cao Cần vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm đoán hướng tấn công cùng với uy lực kinh người của Thần Phạt để chống lại. Song phương gần như quấn thành một đoàn, hai thân ảnh liên tục thay đổi vị trí nhưng luôn bám sát lấy nhau. Không phải Cao Cần không muốn mà là Đường Lưu Vũ không cho hắn cơ hội giữ khoảng cách.
Đánh theo lối áp sát này, Đường Lưu Vũ rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Ảnh Vũ tự nhận mình đánh không lại Cao Cần sở hữu Thần Phạt. Mỗi lần va chạm, hắn cảm nhận được uy lực cực mạnh từ kiếm của Cao Cần. Thần Phạt không chỉ tăng cường uy lực đòn tấn công mà còn tạo ra những luồng kiếm phong sắc bén, tấn công đối thủ qua mỗi lần va chạm. Không chỉ như vậy, một thứ sức mạnh vô hình nó đó như đang xâm nhập, tích tụ qua mỗi đòn đánh, khi kích hoạt sẽ lập tức bạo phát. Thuộc tính này sẽ không xuất hiện trên một thanh vũ khí thông thường. Nó giống như chỉ số phần trăm trên Hồng Nhật và Lam Nhật, thứ lực lượng của pháp tắc cấu thành lên vũ trụ. Dù không có kỹ thuật cao siêu như các đế quốc hàng đầu, sau nhiều năm cố gắng không ngừng nghỉ, Tô Vân Quốc đã rèn ra được một thanh kiếm có sở hữu chỉ số như vậy. Đây đúng là thứ mà Đường Lưu Vũ không thể ngờ tới.
Đường Lưu Vũ có Hắc Thần cứng rắn ngăn cản kiếm phong, thân thể mạnh mẽ chống được lực lượng tích tụ. Dựa vào hai điểm này, hắn có thể khắc chế Thần Phạt, thứ mà Ảnh Vũ không làm được.
So chiêu cận chiến, Cao Cần rốt cuộc cũng không phải đối thủ của Đường Lưu Vũ. Chưa nói đến vấn đề sức bền, lực lượng của hắn không hơn, tốc độ cũng không bằng, ưu thế do Thần Phạt mang lại thì bị Hắc Thần và năng lực thân thể bất hoại của Đường Lưu Vũ khắc chế hoàn toàn. Đáng kinh ngạc hơn, kiếm thuật Vệ Quốc tưởng rằng thiên hạ vô địch của Tô Vân Quốc nay lại có phần bị áp đảo. Cao Cần biết Đường Lưu Vũ nhất định đã học được thứ này từ Ảnh Vũ. Nhưng tên đệ nhất sát thủ kia lấy đâu ra bộ kiếm thuật này? Chỉ cần vài lần so đấu, hắn có thể biết đây là một kiếm thuật được sáng tạo ra chuyên môn để đối phó với Vệ Quốc. Người bình thường gặp phải sẽ rất khó nhận ra được, bởi vì tốc độ quá nhanh, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra đã mất mạng. Vệ Quốc thiên về lực lượng còn thứ này thiên về tốc độ, trường phái khác biệt mới khắc chế được nhau. Bởi vì Vệ Quốc đã đạt đến đỉnh cao của lực lượng, đi cùng con đường căn bản không thể siêu việt được nó.
Loại kiếm thuật này dùng nhuyễn kiếm như Ảnh Vũ mới phát huy được hết sức mạnh, nhưng Đường Lưu Vũ vẫn chọn trọng kiếm. Cái này đương nhiên cũng là đặc biệt chuẩn bị để đối phó với Thần Phạt của Cao Cần. Đường Lưu Vũ dám xông thẳng vào vương cung để thách đấu, quả nhiên đã có chỗ nắm chắc.
Tốc độ trận chiến lần này quá nhanh, chỉ có Vương Khánh là theo kịp. Vương Hiệu và Vương Nhã chỉ nhìn thấy hai cái bóng mờ, kèm theo đó là vô số những âm thanh chói tai do binh khí và chạm kèm theo chấn động không ngừng, lưu lại những vết nứt vỡ trên sân huấn luyện. Bọn hắn không biết ưu thế đang nghiêng về phía ai, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc, lông mày khẽ nhíu lại của Vương Khánh cũng có thể đoán được phần nào. Đường Lưu Vũ đang chiếm ưu thế? Hắn thật sự có khả năng đánh bại đại tướng quân Cao Cần với Thần Phạt? Hai người không dám tin, nhưng sự thật đang diễn ra trước lại mặt khiến bọn hắn không thể không tin.
Vương Nhã nửa muốn Đường Lưu Vũ thắng nửa lại không, do dự một hồi lâu rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi:
- Phụ hoàng, Cao tướng quân…
Vương Khánh biết nàng muốn hỏi gì, cũng không giấu giếm mà trả lời:
- Kiếm thuật Đường Lưu Vũ đang sử dụng được tạo ra để khắc chế Vệ Quốc. Trọng kiếm màu đen cùng thân thể bất hoại vừa vặn ngăn cản được Thần Phạt. Dựa vào hai yếu tố này, nếu Cao tướng quân không thể đánh bại đối thủ trong vòng mười phút nữa, ngày bại trận nhất định sẽ là hắn.
- Lẽ nào hắn thật sự…
- Vệ Quốc không chỉ có kiếm thuật thuần túy. Quan sát cho thật kỹ, tam đại kỹ năng khi dùng Thần Phạt thi triển sẽ có uy lực như thế nào.
Vương Khánh chỉ nói với Vương Hiệu nhưng dường như Cao Cần cũng nghe được lời của hắn. Hắn bất ngờ cưỡng ép tăng tốc, đột ngột đến mức Đường Lưu Vũ cũng phải ngạc nhiên. Hậu quả là Cao Cần trúng hai kiếm vào ngực và vai trái do tốc độ tăng nhanh mất kiểm soát, đổi lại Đường Lưu Vũ cũng mất đi nhịp tấn công, để vị đại tương quân này có cơ hội giữ khoảng cách. Khoảng cách này không lớn, ngay khi Đường Lưu Vũ định tận dụng lợi thế tốc độ để đeo bám thì Cao Cần đã kích hoạt năng lực tích tụ sức mạnh từ mỗi đòn tấn công của Thần Phạt.
Một vụ nổ lớn phát ra trên người Đường Lưu Vũ khiến hắn bị đánh bật về phía sau. Nếu ai quan sát kỹ sẽ phát hiện đây không phải một mà là rất nhiều vụ nổ nhỏ hơn bộc phát ở những vị trí khác nhau trong cùng một thời điểm. Nó khiến Đường Lưu Vũ mất kiểm soát, các kỹ năng giữ thăng bằng trên không cũng trở nên vô dụng, cứ như vậy bay theo một quỹ đạo kỳ dị về phía bức tường của sân huấn luyện.
Hai nhát chém trên người Cao Cần đã được áo giáp của hắn chặn đi phần lớn sát thương, dù vậy vẫn có một chút máu tươi chảy ra. Trừ một vài năng lực phòng ngự biến thái như thân thể bất hoại, phần lớn Thức Tỉnh Giả từ cấp độ sáu trở xuống vẫn khá hạn chế về mặt phòng ngự thuần. Bọn hắn cần tránh né đòn tấn công hoặc sử dụng năng lực lập rào chắn phòng ngự, có điều kiện hơn sẽ dùng đến chiến giáp cấp cao. Có thể thấy Cao Cần cũng không nằm ngoài nhóm này, khả năng phòng ngự thể chất hắn khá bình thường.