Cơ thể già yếu nhưng ý chí của Cao Cần thì không. Hắn bất chấp vết thương mà Đường Lưu Vũ vừa gây ra, hai tay nắm lấy chuôi Thần Phạt đưa về phía sau để tụ lực. Từng đốm sáng do năng lực chuyển hóa biến thành xuất hiện bên ngoài cơ thể. Đây là dấu hiệu khởi đầu của một kỹ năng quen thuộc mà Đường Lưu Vũ từng đích thân thể nghiệm, Thiên Trảm.
Vương Khánh ở đằng xa thấy một màn này lập tức gõ mạnh ba cái về phía lan can trước mặt. Một bàn điều khiển từ dưới đất mọc lên, bên trên là những phím bấm được khắc ký tự tượng hình khó hiểu. Hắn nhanh tay gõ xuống một tổ hợp phím rồi ấn vào cái nút màu đỏ, rào chắn từ trường thiết lập quanh sân huấn luyện lập tức được kích hoạt. Để đảm bảo hơn, hàng loạt cột trụ làm từ kim loại nguyên khối với đường kính lớn từ đưới đất mọc lên, hình thành thêm một hàng rào phòng ngự. Trước kia sân huấn luyện không có những thứ này, rõ ràng quốc vương đã tính tới trường hợp Đường Lưu Vũ sẽ mạnh hơn rồi quay lại tìm Cao Cần nên mới cho xây dựng nó trong thời gian bốn năm qua.
Trong thời gian Cao Cần tụ lực, Đường Lưu Vũ cũng đã lấy lại thăng bằng. Nhận ra Cao Cần đang chuẩn bị sử dụng Thiên Trảm, hắn lập tức đáp xuống mặt đất, tay phải nâng trọng kiếm Hắc Thần gác lên vai, dáng người hơi khom xuống, hai chân cong lại giống như đang lấy thế để lao lên. Nhưng Đường Lưu Vũ chỉ đứng yên tại chỗ, tay trái đưa ngược ra sau lưng chạm vào thân kiếm. Lực lượng chuyển hóa được tích tụ tràn ra, nhưng thay vì hóa thành từng điểm sáng như Cao Cần thì lại tập trung ở thân kiếm. Hắc Thần không thể hấp thu năng lượng hay các loại sức mạnh đặc thù khác, đây là điểm yếu chí mạng của nó. Nhưng thứ Đường Lưu Vũ đang làm không giống, thay vì để lực lượng chuyển hóa từ năng lực dư thừa truyền ra ngoài lãng phí như Cao Cần, hắn dùng nó bao phủ quanh thân kiếm để gia tăng sức mạnh. Theo Ảnh Vũ, đã có rất nhiều người nghĩ đến kỹ thuật này nhưng không thể làm được. Bởi vì chỉ riêng việc chuyển hóa năng lực rồi tích tụ một lượng lớn cùng lúc đã là rất khó, đừng nói đến khống chế phần dư thừa tràn ra bao quanh vật thể nào đó. Tất nhiên vẫn có thể dùng với cường độ nhỏ hơn, nhưng như vậy uy lực sẽ kém hơn các đại chiêu khá nhiều, còn chẳng bằng lãng phí như Cao Cần đang làm. Chỉ có một mình Đường Lưu Vũ làm được việc này, Ảnh Vũ gọi đây là thiên phú, còn nguyên nhân thật sự thế nào chỉ có bản thân hắn biết rõ mà thôi.
Cao Cần đang tập trung vào kỹ năng của mình, hoàn toàn không để ý đến những thứ xung quanh. Khi hắn mở mắt ra, toàn bộ sự tập trung lập tức dồn lên người Đường Lưu Vũ. Hai tay cao cần vung mạnh, Thần Phạt quét ngang một đường. Một luồng sáng màu lam pha lẫn ánh đỏ lập tức lướt qua. Khác với lần thi triển trước, tuy tốc độ của luồng sáng này vẫn cực nhanh nhưng không còn vô hình. Phản xạ của Đường Lưu Vũ đã tốt hơn, có thể phần nào theo kịp chuyển động của nó. Hắn nhìn thấy một luồng sáng rất dài màu lam nhạt, pha lẫn trong đó là vô số chấm đỏ do năng lượng tích tụ lại rồi nổ tung. Uy lực mỗi vụ nổ không quá lớn, tốc độ của luồng sáng kia lại nhanh nên người bình thường không cách nào nhận ra được. Có lẽ đây mới là hình thái mạnh nhất của Thiên Trảm khi thi triển bằng Thần Phạt, đúng là khác biệt khá nhiều so với nguyên bản không có vũ khí cường hóa.
Cùng lúc Cao Cần vung kiếm, Đường Lưu Vũ cũng lập tức ra tay. Hắn không khóa chặt đối thủ, thay vào đó mở rộng tầm nhìn, quan sát cả Cao Cần, trọng kiếm Thần Phạt cũng như công kích đối phương vừa đánh ra. Đường Lưu Vũ dùng lực đạp mạnh vào mặt đất tạo ra một tiếng nổ lớn, cả người lóe lên, hóa thành một vệt đen lao thẳng về phía trước. Hắc Thần trong tay dùng tư thế từ trên cao chém thẳng xuống. Trong một khoảnh khắc, Cao Cần dường như bị hoa mắt, hắn nhìn thấy có đến hàng trăm bóng đen với cùng một tư thế đang chém về phía mình.
Đừng từ trên cao, chỉ có Vương Khánh theo kịp tốc độ trận chiến, trên mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Là người bên ngoài, hắn có thời gian quan sát và phân tích tình hình nên lập tức nhận ra nguyên lý chiêu thức của Đường Lưu Vũ. Đơn giản là tụ lực vào chân, giả vờ lao thẳng lên nhưng lập tức chuyển hướng qua lại hai bên. Cùng lúc đó, Đường Lưu Vũ liên tục vung kiếm, có cảm giác như hàng trăm người cùng tấn công nhưng thật ra là vung kiếm hàng trăm lần trong lúc bật ngang. Kiếm thuật của Đường Lưu Vũ vốn là loại chuyên về tốc độ, chuyển hóa năng lực cường hóa dến cực hạn sẽ làm được việc này.
Nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu thì Vương Khánh đã không ngạc nhiên. Thứ Đường Lưu Vũ đang nhắm vào không phải Cao Cần mà là Thiên Trảm. Mỗi nhát chém của hắn đều đánh đúng nơi có ít điểm màu đỏ đang nổ tung nhất. Những điểm đỏ này nhìn qua chỉ là những vụ nổ cực nhỏ, nhưng nếu chạm vào vật thể sẽ phát ra uy lực vô cùng khủng bố. Cao Cần từng dùng một chiêu này quét ngang cả ngàn quân lính, khiến cả một nhóm phản tặc lớn đầu hàng vô điều kiện. Chọn nơi có ít điểm đỏ nhất để cắt ngang là lựa chọn ai cũng nghĩ ra được. Nhưng phạm vi tấn công của Thiên Trảm quá lớn, chia hai, thậm chí chia mười cũng không cản được nó. Tốc độ siêu nhanh của Vô Ảnh cho phép Đường Lưu Vũ làm được việc này, nhưng cách hắn nhắm chuẩn vào tất cả các vị trí như vậy thì Vương Khánh không tin nổi. Phải có mắt quan sát mà phản xạ sắc bén đến mức nào mới làm nổi việc này? Thân thể bất hoại có cả công năng cường hóa giác quan sao? Tuyệt đối không thể. Lẽ nào thật sự đúng như suy đoán của Vương Khánh vào lần đầu gặp mặt, năng lực của Đường Lưu Vũ không đơn giản chỉ là thân thể bất hoại?
Không có ai thay Vương Khánh trả lời câu hỏi này. Chỉ thấy dưới tốc độ phản công cực nhanh của Đường Lưu Vũ, Thiên Trảm đã bị chia thành hàng trăm phần rồi đồng loạt phát nổ ngay trên đường bay. Bị chia nhỏ khiến uy lực của nó giảm mạnh, nhưng bù lại vẫn tạo ra vô số kiếm phong tàn phá xung quanh. Đây cũng là năng lực do Thần Phạt gia trì thêm chứ không phải của bản thân Thiên Trảm.
Có điều không phải tự nhiên mà Ảnh Vũ chọn Đường Lưu Vũ, gọi năng lực của hắn cùng Hắc Thần là sự khắc chế của Thần Phạt. Với thân thể cứng rắn cùng trọng kiếm mạnh mẽ, Đường Lưu Vũ dứt khoát bỏ qua phòng ngự, mặc cho kiếm phong chém lên người, dùng Hắc Thần đánh nát toàn bộ những luồng kiếm phong cản đường để lao thẳng đến trước mặt Cao Cần.
Thi triển đại chiêu xong sẽ cần một thời gian để hồi sức. Khi còn trẻ, Cao Cần có thể rút ngắn quá trình này xuống không đến một giây để tiếp tục chiến đấu. Nhưng hiện tại thì không được, hắn cần thời gian nghỉ ngơi dài hơn để phân bố luồng sức mạnh dư thừa do mình tập trung lại để thi triển Thiên Trảm, cũng như bù đắp phần tiêu hao thể lực. Quá trình này dù rút ngắn hết mức bằng các kỹ thuật hồi khí quân đội thì vẫn cần đến ba giây. Ba giây trong một trận chiến tốc độ cao, đặc biệt với một kẻ thiên về tốc độ như Đường Lưu Vũ chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc cho người khác chém giết.
Khi giây đầu tiên trôi qua, Đường Lưu Vũ đã đứng trước mặt Cao Cần, Hắc Thần trên tay không chút lưu tình chém thẳng xuống…