*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Lưu Vũ xuống tay không do dự, người không hiểu nhất định sẽ cảm thấy hắn rất tàn nhẫn. Cao Cần nói thế nào cũng có ơn dạy dỗ, là người thầy dẫn đường cho hắn tiếp xúc với kiếm thuật, tên này lại…Còn người hiểu chuyện như Vương Khánh lại không nghỉ vậy. Ba đại chiêu của kiếm thuật Vệ Quốc có điểm yếu là tiêu hao lớn, cần khoảng dừng khôi phục là điều ai ai cũng biết, nhất là với người cũng sử dụng nó như hắn. Đã biết có điểm yếu đương nhiên sẽ chuẩn bị cách khắc phục. Tùy vào phong cách chiến đấu và năng lực của từng người, cách khắc phục sẽ khác nhau. Như Cao Cần từng lựa chọn đánh bay đối thủ lên trời rồi mới ra chiêu, vừa đảm bảo không phá hoại khu vực xung quanh, vừa cho bản thân không gian ứng phó. Còn trong trường hợp không đánh bay được? Vậy chỉ còn cách phòng thủ kéo dài hết khoảng thời gian hồi phục. Đừng thấy năng lực tạo trụ đá của Cao Cần chỉ dùng trong tấn công và khống chế, điểm mạnh nhất của nó chính là phòng ngự. Dù sao trước nay nếu chỉ xét trong ngũ hành, thổ vẫn là là nguyên tố có lực phòng ngự mạnh nhất.
Trọng kiếm chém xuống, hàng loạt cột đá bất ngờ từ dưới sàn mọc lên. Không dừng lại ở đó, giữa không trung cũng xuất hiện hàng chục cột đá đan xen vào nhau. Vẫn là kỹ năng này nhưng thay vì vây khốn Đường Lưu Vũ thì nó được dùng như một bức tường ngăn cản công kích. Hắc Thần chém phải những cột đá này, tốc độ tấn công liền chậm lại. Hắn không dùng nhuyễn kiếm như Ảnh Vũ, không thể dễ dàng cắt đứt chúng, thay vào đó trọng kiếm sẽ dựa vào lực lượng lớn đánh nát. Việc này khiến ưu thế tốc độ vốn có của kiếm thuật Vô Ảnh bị ảnh hưởng, dù sao nhuyễn kiếm mới là vũ khí thích hợp nhất với nó. Từng cột đá bị phá hủy, tốc độ rất nhanh nhưng vẫn thua kém Ảnh Vũ một bậc. Sau cùng khi Đường Lưu Vũ đến được trước mặt Cao Cần, vị đại tướng quân này cũng đã kịp khôi phục lại một phần, hai tay nâng cao Thần Phạt đợi sẵn.
Đường Lưu Vũ vừa phá vỡ cột đá cuối cùng, Cao Cần liền đâm thẳng Thần Phạt về phía trước. Kiếm này không có kỹ xảo đặc biệt, đơn thuần là tụ lực rồi đâm một nhát cực nhanh. Bị tấn công bất ngờ, Đường Lưu Vũ vẫn ứng phó lợi kịp. Hắn luyện kiếm với Ảnh Vũ trên núi tuyết, thứ phải luyện nhiều nhất là ứng phó đến mức hình thành phản xạ tự nhiên với các đòn tấn công bất ngờ như thế này. Hắc Thần đưa lên chắn ngang người, thân kiếm to vừa vặn đón đỡ toàn bộ nhát đâm đến từ Thần Phạt. Một vụ nổ lớn bạo phát đánh lui Đường Lưu Vũ về phía sau, những mảnh cột đá bắn tung tóe khắp nơi.
Cao Cần không quan tâm tình trạng của Đường Lưu Vũ thế nào. Hắn dùng hai tay nâng Thần Phạt đến ngang đầu, dòng chảy năng lượng trong cơ thể có sự biến động. Năng lực chuyển hóa thành năng lượng thuần bốc lên vô số điểm sáng. Trái ngược với Thiên Trảm là tích tụ năng lượng vào bản thân và trọng kiếm, Thăng Long sẽ giải phóng sức mạnh này ra bên ngoài cơ thể, sau đó dựa vào khả năng khống chế của bản thân và kiếm kỹ hóa nó thành một con rồng. Kỹ thuật này có độ khó cao hơn Thiên Trảm một bậc, tất nhiên tiêu hao cũng lớn hơn. Với tình trạng hiện tại của Cao Cần, e rằng sử dụng xong sẽ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, bất kể hắn có nắm giữ đại chiêu thứ ba hay không cũng chẳng thi triển nổi nữa.
Năng lượng bốc lên ngày càng nhiều, Cao Cần bắt đầu vung kiếm, động tác không nhanh nhưng rất vững chắc. Từng thế kiếm được năng lượng bốc ra ngoài trước đó ngưng tụ lại, lưu giữ hình ảnh. Đây là kiếm ảnh hình thành từ năng lượng, khác hẳn với kiếm ảnh sinh ra do tốc độ quá nhanh của Đường Lưu Vũ. Số lượng kiếm ảnh ngày càng nhiều, chúng được Cao Cần điều khiển để sắp xếp lại vị trí và góc độ, một con rồng lớn với cặp cánh dang rộng dần hình thành.
Là kiếm cuối cùng nên Cao Cần đã quyết tâm dốc toàn bộ sức tàn. Thần Phạt vẫn tiếp tục di chuyển khi đầu rồng và cánh đã thành hình. Từng chi tiết xuất hiện rõ nét hơn, phần thân sau, thậm chí đuôi cũng lần lượt xuất hiện. Vương Khánh nhìn thấy một màn này, quay sáng phát hiện Vương Hiệu đang trừng mắt vì kinh ngạc còn Vương Nhã vẫn ngây ngô không hiểu gì thì thở dài nói:
- Với tuổi tác của Cao tướng quân, hắn đã sớm không thi triển nổi Thăng Long một cách hoàn thiện nữa. Lần này hắn liều mạng thi triển nó theo cách hoàn thiện nhất, ngươi có hiểu điều này có ý nghĩa gì hay không?
Vương Nhã đương nhiên không biết, Vương Hiệu hiểu câu hỏi này là để mình giúp muội muội giải đáp nên lập tức trả lời:
- Ban đầu Cao tướng quân xem Đường Lưu Vũ là đối thủ xứng tầm. Còn hiện tại hắn cảm thấy Đường Lưu Vũ mạnh hơn mình, không liều mạng sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Vương Khánh khẽ gật đầu, không đáp lại mà cất giọng cảm thán:
- Có lẽ ta đã sai…
Vương Hiệu không hiểu lắm:
- Chẳng phải Đường Lưu Vũ càng mạnh, những vị công tước kia càng không có lý do từ chối sao?
- Mạnh là tốt, nhưng quá mạnh thì không. Tiềm năng của hắn lớn đến không tưởng, chúng ta vốn không thể khống chế được. Giữ một kẻ như vậy bên cạnh, cả đời ngươi sẽ phải lo lắng bất an. Không biết đến một ngày nào đó sẽ bị hắn đâm sau lưng. Đây là điều tối kỵ với bậc quân vương.
- Vậy ta phải làm như thế nào?
- Loại bỏ hắn càng sớm càng tốt, trước khi vượt ngoài tầm khống chế.
- Nhưng đến Cao tướng quân cũng không nắm chắc đánh thắng được Đường Lưu Vũ…Phụ hoàng, ngươi muốn đích thân ra tay?
Vương Khánh không trả lời câu hỏi này, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía trận chiến đang diễn ra dưới kia. Bộ dạng này của hắn khiến Vương Nhã cảm thấy bất an. Kể cả khi chuẩn bị ngồi vào bàn đàm phán với tám vị công tước, Vương Khánh cũng chưa từng để lộ ra biểu cảm như thế này. Hắn sẽ không thật sự muốn…
Bất kể những người phía trên suy nghĩ hay dự định gì, trận chiến phía dưới vẫn tiếp diễn. Cường độ của nó được đẩy lên cao đến mức không có bất kỳ ai dám can dự. Cả những vị công tước ngồi trong phòng trà, thông qua thiết bị ghi hình từ xa quan chiến đều phải kinh ngạc. Bọn hắn biết Đường Lưu Vũ rất mạnh, có tiềm năng phát triển to lớn, nhưng đến mức này thì…
Thăng Long của Cao Cần đã hoàn toàn thành hình, Đường Lưu Vũ cũng đã chuẩn bị xong. Hắn dùng tay phải nắm lấy chuôi kiếm, tay trai lướt nhẹ trên thân kiếm. Một luồng sáng màu đen bốc lên trên thân Hắc Thần, tạo cảm giác như thanh kiếm này đang bốc lửa. Ngọn lửa này nhanh chóng lan ra, bao phủ luôn cả cơ thể Đường Lưu Vũ. Khi Cao Cần cất lên một tiếng rống lớn, Thăng Long lập tức lao thẳng về phía trước. Cùng lúc đó, thân ảnh của Đường Lưu Vũ cũng biến mất.
Chỉ thấy Thăng Long lao đi trong vô định, uốn lượn trong sân huấn luyện. Bên ngoài cơ thể nó liên tục phát ra những vụ nổ, bộc phát những luồng sáng đen như lửa nhưng cũng biến mất rất nhanh. Nó cứ di chuyển như vậy một hồi lâu cho đến khi phóng thẳng lên cao rồi đột ngột quay đầu đầm xuống mặt đất. Đến tận lúc này, những người quang chiến mới thấy được hình ảnh Đường Lưu Vũ đang được bao phủ bởi vầng sáng đen, nắm lấy Hắc Thần từ dưới mặt đất bay thẳng lên, mũi kiếm chỉa về phía đầu rồng.
Song phương vừa va chạm lập tức phát sinh đại bạo tạc, kiếm phong bắn ra xung quang tàn phá khắp nơi…