*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Lưu Vũ cho rằng kiếm thuật chỉ đơn giản là kỹ thuật dùng kiếm, giống như các kỹ năng chiến đấu mà hắn từng được học. Nhưng nếu nó có thể cường hóa cả kỹ năng thì không đơn giản như vậy nữa. Có rất nhiều loại kỹ năng khác nhau, kỹ thuật có thể bổ trợ cho chúng chứ không thể cường hóa, trừ khi là lực lượng pháp tắc vũ trụ. Nếu Vương Nhã không nói khoác, vậy trình độ kiếm thuật của Tô Vân Quốc nhất định đã đạt đến một tầm cao không tưởng. Bọn hắn bị hạn chế về công nghệ vũ khí, nhưng cũng nhờ hạn chế đó mà mở ra một con đường mới để chạm đến sức mạnh pháp tắc. Tất nhiên là vẫn chỉ dừng ở chút da lông bên ngoài, nếu không Tô Vân Quốc đã sớm được xếp vào hàng ngũ đế quốc chứ không còn là quốc gia cận trung cấp nữa rồi. Lợi hại như vậy, Đường Lưu Vũ nhất định phải học thử. Thứ này rất phù hợp với kẻ sở hữu năng lực nửa mùa, lúc dùng được lúc không như hắn.
- Ta muốn học kiếm thuật.
Vương Nhã gật đầu:
- Đưa ngươi đến đương nhiên là để ngươi học. Thân làm cận vệ của ta, nếu không biết kiếm thuật nhất định sẽ bị kẻ khác chê cười.
- Lão nhân này thật sự dạy được?
- Không được vô lễ với Cao tướng quân.
Đường Lưu Vũ nhún vai, từ chối tranh cãi thêm. Hắn vẫn có cảm giác lão nhân này cũng không lợi hại lắm. Có lẽ là sau khi vận dụng sức mạnh của bản thân và giao đấu với kẻ mạnh thật sự, tầm mắt của Đường Lưu Vũ đã được nâng cao lên. Lão nhân này có lẽ rất lợi hại nhưng còn chưa đến mức được hắn xem trọng. Có điều kiếm thuật thì vẫn phải học, Đường Lưu Vũ nên tỏ ra kính trọng đối phương hơn một chút.
Sau khi dặn dò Đường Lưu Vũ một cách kỹ lưỡng, Vương Nhã mới mang hắn quay trở lại trước mặt Cao Cần. Nàng cúi đầu hành lễ như với trưởng bối rồi nói:
- Hắn từ nơi khác đến, chưa hiểu lễ nghi, Cao tướng quân bỏ qua cho.
Cao Cần khẽ gật đầu, ra vẻ rộng lượng đáp:
- Ta có nghe quốc vương bệ hạ nhắc qua.
Đường Lưu Vũ hiếu kỳ nhìn vào thanh cự kiếm Cao Cần đang dùng để chống, nghi hoặc hỏi:
- Đây chính là Thần Phạt sao?
Cao Cần cười đáp:
- Đương nhiên không phải, chỉ là thứ bán thành phẩm mô phỏng từ Thần Phạt. Chúng ta đang luyện tập, không cần dùng đến thứ kia. Uy lực quá lớn, ta cũng không đảm bảo khống chế tốt được.
- A, vậy thật đáng tiếc.
Đường Lưu Vũ đang muốn xem thử giới hạn sức chịu đựng của mình nằm ở đâu. Cao Cần Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, thực lực đạt A+ cùng với Thần Phạt biết đâu có thể đả thương được Đường Lưu Vũ, hắn cũng sẽ nhờ đó để biết thân thể mình mạnh đến mức nào. Đương nhiên là càng mạnh càng tốt, nhưng nếu không chạm vào được giới hạn nhất định sẽ trở thành điểm yếu chí mạng. Trong đó rõ rệt nhất chính là tự tin thái quá. Ví dụ như từ đầu đến giờ không có bất kỳ thứ gì đả thương được Đường Lưu Vũ, tiềm thức của hắn sẽ có suy nghĩ thân thể của mình là bất bại. Sau đó trong vài hoàn cảnh đặc biệt, đầu óc không kịp xoay chuyển, hắn sẽ theo bản năng lao ra đỡ đòn công kích từ đại pháo năng lượng hoặc bom không khí cỡ lớn. Như vậy Đường Lưu Vũ liền xong đời, cho nên nhất định phải sớm biết được giới hạn bản thân, tránh trở thành hậu hoạn trong tương lai.
- Ngươi muốn đấu với Thiên Phạt?
- Nếu được thì rất tốt.
- Vậy để ta xem thử ngươi có tư cách này hay không.
Cao Cần nhìn về phía Hoàng quản gia khẽ gật đầu. Vị quản gia trung niên hiểu ý, lập tức đi lại bảng điều khiển để khởi động sàn đấu. Vương Nhã cũng không có ý ngăn cản, thậm chí chủ động lui ra khỏi khu vực sàn đấu, nàng cũng cảm thấy Đường Lưu Vũ cần được dạy dỗ lại. Hắn là một viên ngọc thô, không trải qua chút đau khổ sẽ rất khó mài giũa thành trang sức quý giá.
Đường Lưu Vũ thì không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mãi cho đến khi hàng rào quang điện xuất hiện hắn mới biết lão nhân này muốn đấu với mình. Ăn hiếp người già…cái này không được tốt cho lắm. Tuy Đường Lưu Vũ không phải kẻ lễ phép kính trên nhường dưới nhưng vẫn giữ các quy tắc đạo đức cơ bản, tuyệt đối sẽ không làm hại trẻ con và người lớn tuổi trừ vài trường hợp đặc biệt.
- Ngươi muốn đấu với ta?
Cao Cần bình tĩnh gật đầu:
- Đến đi.
- Nhưng là…
- Ngươi tự lo cho chính mình thì tốt hơn.
Đường Lưu Vũ thầm thở dài, đối phương đã nói như vậy thì đừng trách hắn mạnh tay. Cho dù có là Thức Tỉnh Giả cấp độ chín cũng không thể chống lại tuổi già. Lão nhân này lớn tuổi như vậy, cho dù có là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, phân cấp A+ thì như thế nào?
Khi Đường Lưu Vũ còn đang suy nghĩ có nên nhường nhịn một chút hay không thì Cao Cần đã đột nhiên ra tay. Cự kiếm trên tay hắn quét ngang, một luồng năng lượng hình bán nguyệt dùng tốc độ cực nhanh bắn về phía trước.
- Biết không kéo dài được nên muốn kết thúc sớm sao?
Ý nghĩ này thoáng lướt qua trong đầu Đường Lưu Vũ. Hắn không hề có ý định tránh né, dù sao cũng không tránh kịp. Đối phương ra tay quá bất ngờ, Đường Lưu Vũ đã bỏ qua cơ hội tránh đòn tốt nhất. Dùng thân thể đón đỡ nhát chém năng lượng, Đường Lưu Vũ không quên đưa tay sang ngang. Đây là động tác triệu hồi vũ khí từ sàn đấu.
Nhận được lệnh, dưới sàn đấu lập tức trồi lên một chiếc hộp kim loại. Chiếc hộp mở ra, một thanh kiếm đấu tập tự động đưa ra, được Đường Lưu Vũ nắm lấy. Cùng lúc đó, nhát chém năng lượng đã đánh trúng cơ thể Đường Lưu Vũ khiến hắn bay ngược về phía sau. Uy lực của một đòn này còn mạnh hơn tên hộ vệ hôm qua một bậc, nhưng cụ thể mạnh bao nhiêu thì Đường Lưu Vũ cũng không ước tính được, dù sao vẫn chưa chạm đến giới hạn đả thương được hắn.
Cao Cần có vẻ như không quá bất ngờ trước chuyện này, khẽ gật đầu nói:
- Thân thể bất hoại đúng là rất lợi hại. Nhưng nếu ngươi chỉ là Thức Tỉnh Giả cấp độ bốn thì sự cứng rắn của nó dường như đã vượt quá mức độ bình thường rồi.
Đường Lưu Vũ nhún vai:
- Có lẽ chỉ số trưởng thành của ta của ta cao hơn người khác một bậc. Ngươi nên dùng đòn tấn công mạnh hơn, ta cũng chỉ có duy nhất một bộ y phục này.
Lúc này áo của Đường Lưu Vũ đã bị chém đứt ở phần ngực. Dù uy lực của nhát chém kia rất lớn nhưng lực phá hoại lại không lan ra như tên hộ vệ hôm qua, thay vào đó tập trung tại một đường thẳng hệt như dùng một thanh kiếm phổ thông chém qua. Việc tập trung năng lượng như thế này tránh được sự lãng phí, đồng thời đẩy uy lực của nhát chém lên mức cao nhất để cắt xuyên vật thể. Đường Lưu Vũ chưa từng gặp qua kỹ thuật nào có thể tác động đến cả năng lượng trong vũ khí như thế này, có lẽ đây chính là kiếm thuật mà Vương Nhã đã nhắc đến. Lão nhân có thể khống chế tốt đến như vậy chứng tỏ trình độ kiếm thuật rất cao siêu, cho nên Đường Lưu Vũ phải nhắc khéo để đối phương chú ý một chút. Có một cơ thể mạnh mẽ rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là y phục đang mặc thì không được như vậy. Đường Lưu Vũ không quên tưởng niệm chiến giáp đa năng của mình vài giây.
Cao Cần khẽ gật đầu:
- Ta sẽ chú ý.
Hắn vừa dứt lời, trọng kiếm trong tay đã bất ngờ vung mạnh sang ngang…