Diệt Nhân

Chương 93: Chương 93: Kỹ Năng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhát chém này cực nhanh, thậm chí Đường Lưu Vũ còn không kịp hiểu Cao Cần đang dùng loại công kích gì thì đã bị đánh trúng. Lần này Cao Cần đã giữ lời, nhát chém này nhắm vào vùng cổ và mặt, không sợ phá hư y phục của hắn. Trúng một đòn tấn công trực diện khiến Đường Lưu Vũ ngã về phía sau, đầu đập mạnh lên mặt sàn. Qua vài giây, Đường Lưu Vũ chậm rãi đứng dậy, đưa tay xoa mặt rồi lắc đầu nói:

- Vẫn chưa đủ.

Cao Cần gật đầu:

- Xem ra công kích tầm xa vô dụng với ngươi. Đến đây đi.

Nếu Cao Cần chỉ dùng công kích tầm xa đẩy lui mình, Đường Lưu Vũ đúng là hết cách tiếp cận, chỉ có thể đợi đối phương kiệt sức. Hiện tại Cao Cần yêu cầu đánh cận chiến, Đường Lưu Vũ cầu còn không được. Hắn không kích hoạt được năng lực, cũng chưa biết cách sử dụng vũ khí của Tô Vân Quốc để phóng năng lượng công kích tầm xa. Hiện tại Đường Lưu Vũ chỉ có thân thể mạnh mẽ, sức lực hơn người, cho nên cận chiến mới là thế mạnh của hắn.

Đường Lưu Vũ nắm lấy trường kiếm lao vút lên. Hắn dựa vào sức mạnh kinh người dùng một tay nâng cao thanh kiếm rồi chém thẳng xuống. Cao Cần tỏ ra rất bình tĩnh. Hắn là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, lực lượng vẫn cao hơn Đường Lưu Vũ một bậc. Có chăng là tốc độ, phản xạ và sức bền đã suy giảm theo tuổi tác, nhưng cũng không đến mức bị người trẻ tuổi trước mặt áp đảo.

Cao Cần nâng kiếm, chỉ bằng một cái chạm nhẹ đã hóa giải được toàn bộ lực lượng của Đường Lưu Vũ. Hắn xoay kiếm thành hình vòng tròn, một lực phản chấn bắn ngược ra khiến Đường Lưu Vũ bay về phía sau một đoạn. Lực phản chấn này không quá mạnh, yếu hơn hai kiếm ban đầu của lão nhân nhưng Đường Lưu Vũ kinh ngạc phát hiện ra nó tương đương với sức mạnh mà mình vừa sử dụng trong một kiếm kia.

- Đây chính là kiếm thuật?

Cao Cần khẽ cười:

- Đừng quá ngạc nhiên, đây chỉ mới là khởi đầu.

- Vậy sao? Ta rất chờ mong.

Dường như đã thấy được một thứ gì đó rất thú vị, Đường Lưu Vũ tiếp tục nắm lấy trường kiếm xông lên. Hắn đẩy tốc độ của bản thân đến mức tối đa nhưng lực lượng lại chỉ dùng chưa đến ba phần. Đường Lưu Vũ liên tục vung kiếm, mỗi nhát chém đều không quá mạnh nhưng cực nhanh, đồng thời do vẫn còn dư lực nên có thể tùy ý thu chiêu nếu phát hiện Cao Cần dùng kiếm để đỡ. Phương thức công kích này quả nhiên đã làm khó được Cao Cần. Ban đầu lão nhân này vẫn đón đỡ rất đơn giản. Nhưng theo thời gian trôi qua, sức bền dần suy giảm cộng với sự mệt mỏi do tuổi tác, hắn bắt đầu xuất hiện nhiều sơ hở hơn. Cuối cùng Đường Lưu Vũ nắm bắt được một trong số đó, trường kiếm dùng tư thế quét ngang từ dưới chém lên, hất bay Cao Cần lên cao.

Hắn dùng chân đạp mạnh xuống đất, cả người lao lên không trung như một quả đạn pháo đuổi theo rồi dùng toàn lực chém mạnh xuống. Dù đã mất thế, Cao Cần vẫn rất bình tĩnh, cự kiếm làm ra một chuỗi động tác kỳ dị. Đường Lưu Vũ chỉ kịp nhìn thấy hàng loại tia sáng rất nhỏ hiện ra rồi biến mất. Y phục trên người hắn bị chém rách ở nhiều chỗ, sau đó là một luồng sóng chấn động cực mạnh đánh Đường Lưu Vũ bay thẳng về phía rào chắn quang điện.

Xoay một vòng rồi đáp đất bình yên vô sự, Đường Lưu Vũ thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía quản gia họ Hoàng đang đứng phía sau bảng điều khiển:

- Dừng lại đi.

Hoàng quản gia khẽ gật đầu, đang định tắt hàng rào quang điện thì Vương Nhã đã vội lên tiếng:

- Các ngươi còn chưa phân thắng bại.

Đường Lưu Vũ lắc đầu:

- Không có ý nghĩa. Hắn còn chưa dùng đến năng lực, chỉ dựa vào lực lượng thân thể cùng kiếm thuật thuần túy. Bấy nhiêu còn chưa đủ đả thương được ta.

Đường Lưu Vũ nói đến đây rồi quay lại nhìn Cao Cần:

- Khi nào ngươi muốn sử dụng năng lực và mang thanh kiếm Thần Phạt kia đến đây, chúng ta sẽ nghiêm túc đấu lại một trận.

Lão nhân Cao Cần thở dốc vài hơi, lắc đầu đáp:

- Đó là thần kiếm bảo vệ quốc vương, chỉ dùng để đối phó phản tặc.

- Vậy sao?

Đường Lưu Vũ đáp lại một câu thản nhiên, gương mặt như đang có điều suy ngẫm. Đợi Hoàng quản gia tắt rào chắn quang điện, hắn nhanh chóng bước chân về phía cửa phòng. Vương Nhã theo quán tính vội gọi với theo:

- Ngươi muốn đi đâu? Buổi huấn luyện còn chưa bắt đầu.

Đường Lưu Vũ cười đáp:

- Đương nhiên là thay một bộ đồ mới. Phải rồi, ngươi có thể cung cấp cho ta một bộ chiến giáp hay không? Không cần sở hữu năng lực phòng ngự mạnh mẽ, chỉ yêu cầu nó có thể tự khôi phục sau khi hư hại là được. Buổi huấn luyện hôm nay dừng tại đây đi, lão nhân kia cũng đã kiệt sức rồi.

Hắn nói xong những lời này liền rời khỏi phòng tập luyện. Vương Nhã còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Cao Cần ngồi bệt xuống mặt đất, dùng một tay chống trên chuôi cự kiếm rồi không ngừng thở dốc. Qua hơn mười phút, hắn mời điều chỉnh lại hơi thở rồi bất đắc dĩ nói:

- Tuổi tác đã cao, không còn theo kịp phong cách chiến đấu của người trẻ tuổi.

Vương Nhã vội vàng chạy lại:

- Cao tướng quân, ngươi không sao chứ?

Cao Cần lắc đầu:

- Tiểu tử đó còn chưa đủ sức đả thương ta. Nhưng năng lực của hắn đúng là rất mạnh, nếu còn tiếp tục đánh e rằng ta mới là kẻ thất bại vì sức bền không theo kịp.

- Là do tướng quân không dùng đến năng lực.

- Ngươi cũng biết là ta không thể tùy tiện sử dụng được. Năm đó…ta sử dụng năng lực càng nhiều, sinh mệnh lực sẽ càng rút ngắn nhanh hơn. Lão phu không sợ chết, nhưng ta chỉ có thể chết khi chắc chắn quốc vương bệ hạ được an toàn. Hiện tại còn chưa được.

Vương Nhã cũng thở dài. Nàng biết nỗi lòng của Cao Cần nhưng lại không thể giúp được gì, chỉ còn cách nói tránh sang chuyện khác:

- Ngươi cảm thấy Đường Lưu Vũ thế nào?

Cao Cần cười đáp:

- Có tiềm năng rất lớn. Hắn chưa từng học qua kiếm thuật nhưng kỹ năng chiến đấu rất phong phú, kinh nghiệm thực chiến cũng không tệ. Chỉ trong một thời gian ngắn đã nắm được nhược điểm về tốc độ, phản xạ và sức bền của ta để đưa ra phương pháp khắc chế. Nếu được luyện tập một cách bài bản, tương lai biết đâu có thể thay ta ngồi vào vị trí này để bảo vệ quốc vương đời tiếp theo.

Không chỉ Vương Nhã, cả Hoàng quản gia đứng bên cạnh cũng phải kinh ngạc xen vào:

- Hiếm khi nào thấy Cao tướng quân đánh giá một người trẻ tuổi cao như vậy.

Cao Cần chợt thở dài:

- Đáng tiếc…

- Đáng tiếc?

- Hắn không phải người của Tô Vân Quốc, sớm muộn cũng sẽ rời đi. Cũng không có tư cách học kiếm thuật Vệ Quốc đơn truyền cho mỗi đời chủ nhân của Thần Phạt.

Hoàng quản gia gật đầu:

- Thật sự đáng tiếc. Nhân tài như vậy lại không sinh ra tại Tô Vân Quốc. Nhưng quốc gia chúng ta cũng không thiếu nhân tài. Ta thấy Vệ Kiến trong đội hộ vệ rất khá.

- Cũng không tệ. Có điều tâm tính của hắn vẫn còn non trẻ, không khống chế được cảm xúc lại có chút kiêu ngạo. Năng lực tuy mạnh nhưng chưa vận dụng thành thục, đồng thời năng lực kia cũng không thích hợp với Thần Phạt. Ta có thể bồi dưỡng hắn thành hiệp sĩ, phong tước quý tộc, nhưng không đáp ứng yêu cầu trở thành người thừa kế tiếp theo của thần kiếm vệ quốc.

Hoàng quản gia cất giọng than thở:

- Tìm kiếm truyền nhân sao mà khó…

Vương Nhã im lặng nghe hai người lớn tuổi thảo luận, ánh mắt như đang có điều suy nghĩ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.