*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Lưu Vũ về phòng thay một bộ đồ mới, cũng không có ý định quay lại phòng tập. Hiện tại hắn có hứng thú khá lớn với thứ gọi là kiếm thuật, nhưng thứ này không phải loại kỹ năng có thể thuần thục trong một sớm một chiều. Hơn nữa lão nhân Cao Cần kia cũng đã kiệt sức, vẫn nên tôn trọng người cao tuổi, cho đối phương thời gian nghỉ ngơi hồi phục.
Nằm trên giường, trong đầu Đường Lưu Vũ bắt đầu tái hiện lại hình ảnh trận đấu khi nãy một cách chi tiết nhất. Nó không giống ký ức đơn thuần mà là một đoạn phim quay chậm ở nhiều góc độ khác nhau. Đường Lưu Vũ có thể dừng lại, tua nhanh hay chậm, quan sát từng chỉ tiết một cách kỹ càng. Hắn không biết đây có phải là một phần năng lực của mình vừa xuất hiện sau khi sử dụng sức mạnh kia hay không và cũng chẳng quan tâm. Có thể dùng liền dùng, chẳng cần biết nó bắt nguồn từ đâu.
Không cần kiếm, Đường Lưu Vũ từ dùng tay không diễn luyện lại động tác của Cao Cần. Hắn thực hiện liên tục trăm lần, ngàn lần…cuối cùng động tác đã hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn nhưng vẫn cảm thấy như thiếu đi thứ gì đó. Đặc biệt là chiêu cuối cùng kia, nó đơn giản là bùng nổ tốc độ, tung ra những nhát chém cực nhanh kèm với một đòn dùng tay và thân kiếm tạo thành chấn động. Đường Lưu Vũ miễn cưỡng có thể đáp ứng yêu cầu về tốc độ, động tác cũng tương tự nhưng phương diện kỹ thuật vẫn còn thiếu gì đó nên không cách nào đánh ra được một chiêu này. Đây là sự khác biệt của kẻ rèn luyện nhiều năm, nắm giữ tinh túy kiếm thuật như Cao Cần và người chỉ xem lại đoạn phim quay chậm để học mót như Đường Lưu Vũ.
Nhưng bất kể thế nào, Đường Lưu Vũ đều đã nắm giữ được bề ngoài của những kỹ năng này, muốn dùng để hù dọa vài kẻ trình độ kiếm thuật chưa đủ cũng không thành vấn đề. Chỉ trong vòng một ngày đã có thu hoạch, việc nắm giữ toàn bộ kiếm thuật của Tô Vân Quốc chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của riêng Đường Lưu Vũ. Trong ngày tiếp theo, khi việc tập luyện kiếm thuật chính thức bắt đầu, hắn mới nhận ra mọi thứ không đơn giản như mình tưởng tượng. Tô Vân Quốc đưa ra một lý luận riêng rằng bất kể năng lực mà Thức Tỉnh Giả sở hữu là gì thì đều có thể thông qua một phương pháp đặc biệt rút ra dưới dạng năng lượng thuần túy. Sử dụng năng lượng này để thi triển kiếm thuật, phối hợp với các thanh kiếm năng lượng do Tô Vân Quốc đặc chế để tạo ra những đặc tính công kích khác nhau. Đây mới là tinh túy kiếm thuật của Tô Vân Quốc, thứ khiến nó tạo ra sự khác biệt so với những loại kỹ thuật chiến đấu phổ thông của các quốc gia khác.
Nhìn từ góc độ này, mọi loại năng lực đều có nguồn gốc là năng lượng thuần khiết, thông qua cơ thể của Thức Tỉnh Giả chuyển hóa thành những sức mạnh khác nhau. Kiếm thuật Tô Vân Quốc nghiên cứu bản chất nguyên thủy của chúng rồi nhờ vào đó vận dụng thành các kỹ thuật dùng kiếm cao cấp. Nó gần giống với việc sáng tạo ra kỹ năng nhưng thay vì các kỹ năng có được khi thức tỉnh hay sản sinh trong chiến đấu thì là dạng đúc kết qua nhiều thế hệ, dùng sức mạnh từ năng lực để thi triển nhưng không phụ thuộc vào loại năng lực như kỹ năng thông thường.
Rốt cuộc Đường Lưu Vũ cũng biết mình đang thiếu thứ gì. Nhưng biết là một chuyện, tạm thời hắn không có cách để khắc phục nó. Từ sau trận chiến bên ngoài không gian kia, Đường Lưu Vũ đã nhiều lần thử vận dụng lại sức mạnh của bản thân nhưng không được. Thiếu đi thiết bị của Tô Đồng hỗ trợ, hắn không thể vào lại không gian trong ý thức, chạm tay vào viên đá kia để rút ra sức mạnh. Nói đơn giản, Đường Lưu Vũ vẫn chưa hoàn thành bước đầu tiên để làm chủ sức mạnh của bản thân. Có lẽ phải đợi đến khi gặp lại Tô Đồng hoặc tìm thấy nhà khoa học nào đó với những trang thiết bị tương tự mới có thể thử lại lần nữa.
Vì nguyên nhân trên, quá trình học chiêu thức của Đường Lưu Vũ diễn ra rất thuận lợi nhưng kỹ thuật khống chế năng lực thì chẳng có chút tiến triển nào. Việc này tạm thời không có gì đáng ngờ, thậm chí Đường Lưu Vũ còn được lão tướng Cao Cần khen ngợi là có ngộ tính tốt. Người bình thường muốn nắm giữ thuần thục kiếm chiêu đều cần ít nhất vài ngày, thậm chí hàng tháng, hắn lại chỉ cần vài giờ, kể cả các kiếm chiêu phức tạp nhất. Còn vận dụng năng lực chuyển hóa ngược lại năng lượng thuần khiết là thứ không thể thực hiện được trong một thời gian ngắn. Nếu Đường Lưu Vũ thành công trong vài ngày ngắn ngủi thì mới là bất thường.
Một tuần bình yên trôi qua. Đường Lưu Vũ cũng đã chính thức vào biên chế. Vương Nhã rất hào phóng, trả lương cho hắn ngay từ đầu tháng. Nàng giúp hắn làm một thân phận mới cũng như tài khoản ngân hàng, chín ngàn Tô Vân Thạch còn lại cũng đã nằm sẵn bên trong.
Có chút tiền trong người, lòng tin của Đường Lưu Vũ một lần nữa quay trở lại. Sửa chữa chiến giáp và đồng hồ thì thôi, mua vài đồ vật thú vị thì vẫn được. Ngay khi hắn đang lên kế hoạch cuối tuần đi dạo phố thì nhận được mệnh lệnh từ Vương Nhã:
- Tối nay cùng ta đi dự yến tiệc trong hoàng cung.
- Tiệc?
- Phải, đại hoàng huynh đã đạt được gì đó trong chuyến đi lần trước. Hắn vừa tung tin ra, một vị công tước đã đích thân đến thủ đô hỏi thăm, bữa tiệc này là để chào đón hắn. Vị công tước này vẫn luôn ở vị thế trung lập nhưng nay lại đột nhiên có động tĩnh, phụ hoàng và đại ca nhất định sẽ tìm mọi cách để lôi kéo hắn đứng về phe của mình.
Đường Lưu Vũ do dự:
- Có phải sẽ tập trung rất nhiều quý tộc hay không?
- Vị công tước này không thích nào nhiệt, ngoài hoàng tộc bọn ta thì chỉ có vài vị từ bá tước trở lên đang có mặt tại thành phố được mời đến dự tiệc.
- Ta có thể không tham gia hay không? Ta bị dị ứng với chỗ đông người.
Lời này tất nhiên là nói dối, cái Đường Lưu Vũ dị ứng chính là đám lễ nghi phép tắc phiền phức kia. Cúi chào một hai người đã mệt, đằng này đi đến nơi tập trung một đám quý tộc, phải chào hết người này đến người khác, ăn nói lễ phép kính cẩn đúng là rất mệt mỏi. Đáng tiếc, Vương Nhã rất dứt khoát đáp:
- Khi ta rời khỏi cung điện, ngươi phải liên tục ở bên cạnh bảo vệ, không được rời xa quá mười mét. Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ ta chứ không phải đi dự tiệc.
Đường Lưu Vũ thở dài, gật đầu đáp:
- Được rồi, ta trở về chuẩn bị. Khi nào khởi hành chỉ cần báo một tiếng.
- Đợi một lát.
Vương Nhã gọi lại một câu rồi đánh mắt cho một vị hầu gái. Người này rời đi mất vài phút, sau đó quay lại với một chiếc xe đẩy, bên trên là một bộ y phục được thiết kế theo phong cách hiệp sĩ của Tô Vân Quốc.
- Đây là chiến giáp mà ngươi yêu cầu, được làm từ công nghệ hạt nano mà Tô Vân Quốc đang nghiên cứu phát triển. Lực phòng ngự của nó chỉ ở mức tương đối nhưng có thể khôi phục khi bị phá hủy. Bọn ta vẫn chưa xử lý được vấn đề dự trữ năng lượng, ngươi cần phải nạp đầy mỗi tuần một lần, sẽ tiêu hao nhanh hơn nếu dùng trong chiến đấu.
Chỉ nghe sơ qua cũng thấy thứ này kém xa chiến giáp mà Đường Lưu Vũ từng sử dụng. Nhưng Đường Lưu Vũ cũng không đòi hỏi gì hơn, yêu cầu duy nhất của hắn đã được đáp ứng. Chợt nhớ ra một vấn đề khác, Đường Lưu Vũ liền hỏi thẳng:
- Thứ này có thể thay đổi hình dạng theo ý thích được hay không?