*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Nhã gật đầu:
- Có một trăm kiểu dáng thời trang khác nhau được tích hợp tại nút chuyển đổi trên ngực trái. Lát nữa ta sẽ chuyển phần mềm quản lý chuyên dụng qua điện thoại của ngươi để dễ dàng sử dụng hơn.
Một trăm không nhiều nhưng cũng xem như đủ dùng. Đường Lưu Vũ khá hài lòng với bộ chiến giáp mới này nên cũng không có thêm ý kiến gì nữa. Trời dần về tối, khi Đường Lưu Vũ nhận được tin nhắn từ Vương Nhã thì lập tức đi thẳng đến cổng cung điện, nơi đang có một cỗ xe bay sang trọng đợi sẵn.
Vương Nhã đã ngồi sẵn trong xe với một bộ váy trắng đính đầy ngọc quý, lúc này khí chất của một công chúa quý tốc mới hiện ra theo cách rõ ràng nhất. Nàng nhìn Đường Lưu Vũ, không nói tiếng nào mà chỉ ngoắc ngón tay ý bảo hắn ngồi lên. Chiếc xe này có lối thiết kế khá giống xe mà Đường Lưu Vũ thường dùng tại căn cứ, tài xế ở một phần cách biệt, phía sau là một không gian riêng khá rộng với đầy đủ tiện nghi. Không tính tài xế, trong xe đã ngồi sẵn ba người, ngoài Vương Nhã và Cao Cần còn có một thanh niên khá điển trai, mặc một bộ lễ phục một trắng bắt mắt. Hắn ngồi bên cạnh Vương Nhã, im lặng nghe nàng nói chuyện, lão tướng quân Cao Cần khép hờ đôi mắt, thỉnh thoảng lại khẽ gật đầu một cái phụ họa.
Khi Đường Lưu Vũ bước lên, thanh niên nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị nhưng vẫn gật đầu nhẹ một cái xem như chào hỏi. Vương Nhã cũng tốt bụng giới thiệu:
- Đây là Trần Kỳ, con cả của tam công tước, lần này theo phụ thân hắn đến thủ đô diện khiến phụ hoàng.
Đường Lưu Vũ nghe xong cũng chỉ khẽ cúi chào một cái, vẻ mặt không có gì thay đổi. Hắn sinh ra tại một đất nước dân chủ, tuy hơi nghèo nhưng vẫn được dạy tư tưởng về nhân quyền và bình đẳng, vẫn chưa thích nghi với việc phân chia giai cấp dựa vào xuất thân tại Tô Vân Quốc. Vì vậy quý tử của tam công tước trong mắt Đường Lưu Vũ chẳng có gì đặc biệt, nhiều nhất chỉ là hơi đẹp trai, vẫn kém Cố Dạ hay Tư Cẩn Ngôn.
Trần Kỳ có hơi khó chịu trước hành động mà hắn cảm thấy là vô lễ của Đường Lưu Vũ. Dù vậy với xuất thân quý tộc, hắn chỉ khẽ cau mày chứ không để lộ quá nhiều rồi chợt cười nói:
- Ngươi là cận vệ mà Vương Nhã vừa tuyển chọn? Ta là Trần Kỳ, rất vui được làm quen.
Đường Lưu Vũ khẽ gật đầu đáp:
- Ta là Đường Lưu Vũ.
Hắn nói xong cũng không quá để ý đến Trần Kỳ mà quay sang nhìn Vương Nhã:
- Ngươi không mang theo những tên hộ vệ khác?
Vương Nhã lắc đầu:
- Lần này chúng ta dự tiệc tại vương cung, nơi đó không thủ quân lính bảo vệ. Một mình ngươi là đủ rồi.
- A.
Lão tướng quân Cao Cần chợt xen vào:
- Kiếm kỹ cơ bản ngươi đã nắm giữ rất tốt, nhưng thuật thì vẫn chưa chạm đến được. Cần phải cố gắng nhiều hơn.
Đường Lưu Vũ cười gượng, vấn đề này hắn cũng bó tay, chưa tìm được cách giải quyết. Gần đây Đường Lưu Vũ sinh hoạt rất điều độ, ăn uống đầy đủ nghỉ ngơi hợp lý, hi vọng rằng trong một giấc mơ nào đó có thể tiến vào trong vùng không gian ý thức kia nhưng không được. Ngoài biện pháp này ra, hắn căn bản không có cách nào sử dụng thuật mà Cao Cần vừa nhắc đến dù đã hiểu khá rõ nguyên lý hoạt động của nó.
- Ta sẽ cố gắng.
Cao Cần khẽ gật đầu. Hắn cũng biết yêu cầu của mình hơi quá cao, nhưng Cao Cần trông chờ ở Đường Lưu Vũ nhiều hơn như vậy. Tiếp xúc một thời gian, Cao Cần cũng biết tên này không phải vô lễ mà là do văn hóa khác biệt nên hắn có phần bài xích với các lễ nghi của Tô Vân Quốc. Đôi khi Đường Lưu Vũ không chú ý sẽ bài xích quá mức, khiến người khác nhầm tưởng rằng hắn đang chán ghét mình. Cao Cần cảm thấy Đường Lưu Vũ không tệ lắm, dù không bồi dưỡng thành người thừa kế Thần Phạt được thì vẫn có cơ hội phong hiệp sĩ, nhận tước vị bước vào hàng ngũ quý tộc. Kẻ có tuổi gần đất xa trời như hắn thích nhất là bồi dưỡng nhân tài, nhìn những kẻ do mình dạy dỗ trưởng thành, đạt được thành tựu liền cảm thấy mãn nguyện.
Trần Kỳ thấy lão tướng Cao Cần xem trọng Đường Lưu Vũ liền xen vào:
- Cao tướng quân, tạo nghệ kiếm thuật của ngươi có thể sánh ngang với quốc vương bệ hạ, không tiếp tục ở trong quân đội huấn luyện tướng lĩnh nữa thì thật đáng tiếc.
Hắn đang ám chỉ một cách khéo léo rằng Cao Cần tài giỏi như vậy lại đi dạy dỗ cho Đường Lưu Vũ thì thật quá lãng phí. Nếu Cao Cần chỉ nhận nhiệm vụ chỉ dạy cho cửu công chúa thì còn có thể hiểu được, đằng này lại thêm một tên cận vệ không biết từ đâu nhảy ra học ké. Nếu để đám quý tộc ngày ngày đến cầu học nghệ bị Cao Cần từ chối tiếp đón biết được nhất định sẽ ganh tị không thôi.
Lão tướng từng trải như Cao Cần sao có thể không nghe ra ẩn ý này, hắn chậm rãi đáp:
- Ta đã lớn tuổi, tinh lực có hạn, cần phải sử dụng đúng chỗ.
Ý tứ chính là không muốn lãng phí thời gian và sức lực cho những kẻ không đáng. Đây là một cách từ chối khéo Trần Kỳ, bởi vì tên này cũng là một tướng lĩnh quân đội, vốn thuộc nhóm đối tượng mà trước kia thường được Cao Cần chỉ dạy. Tiếc rằng khi hắn bắt đầu học kiếm thuật thì vị tướng quân này đã lui về ở ẩn, chỉ túc trực bên cạnh quốc vương chứ không tham gia hỗ trợ quân đội của các lãnh địa nữa.
Vương Nhã nghe ra được vài phần còn Đường Lưu Vũ thì hoàn toàn mù mờ. Hắn chỉ hiểu ý trên mặt chữ, không biết hai người muốn ám chỉ điều gì. Qua một thời gian rèn luyện, Đường Lưu Vũ biết Cao Cần thật sự rất lợi hại, chỉ dạy một mình hắn và Vương Nhã đúng là có chút lãng phí tài năng. Có điều việc này chẳng liên quan gì đến mình, hắn cũng không thừa hơi nói giúp Trần Kỳ.
- Thật đáng tiếc.
Trần Kỳ cảm thán một câu rồi im lặng, qua một lúc lại tiếp tục quay sang trò chuyện với Vương Nhã. Hai người nói chuyện rất thân thiết, thỉnh thoảng còn cười nói vui vẻ. Đường Lưu Vũ nhìn ra được có gì đó không đúng, quan hệ của hai tên này…
Hai người trò chuyện mãi cho đến khi cỗ xe hạ xuống tại bãi đỗ xe sân sau vương cung. Trần Kỳ chủ động bước xuống trước, mở cửa rồi đưa tay đỡ lấy Vương Nhã. Hai người sánh vai đi vào, Cao Cần và Đường Lưu Vũ bước theo phía sau. Giữ khoảng cách tầm ba mét, Đường Lưu Vũ nhỏ giọng hỏi Cao Cần:
- Bọn hắn dường như…
Cao Cần nhẹ nhàng gật đầu:
- Khi cửu công chúa còn nhỏ, tam công tước từng đưa Trần Kỳ đến vương cung học tập một thời gian. Khi đó quan hệ giữa hai người rất thân thiết. Tam công tước không có hứng thú với quyền lực nên mối quan hệ này vẫn được giữ vững cho đến tận ngày nay. Nếu không có gì bất ngờ, cửu công chúa hẳn sẽ được gả cho Trần Kỳ để đổi lấy sự ủng hộ của tam công tước. Tất nhiên tiền đề là nàng cũng đồng ý, dù sao quốc vương bệ hạ vẫn yêu quý vị nữ nhi này nhất.
Đường Lưu Vũ gật gù:
- Ta cứ cảm thấy không khí giữa bọn hắn có gì đó rất lạ, thì ra là vậy…
- Tiểu tử ngươi còn phải học nhiều. Sau này được ban tước vị thì những tiểu tiết này phải nhanh nhạy. Đoán biết ý kẻ đối diện, nhận định tình hình cũng là một trong…
Đường Lưu Vũ phất tay cắt ngang:
- Vẫn là thôi đi. Ta không có hứng thú với những thứ này, cố gắng vài năm kiếm chút tiền mua nhà sống cuộc sống điền viên thì tốt hơn.
Cao Cần bất đắc dĩ thở dài:
- Kẻ có tài năng lại không có chí tiến thủ, sự tồn tại của ngươi là nỗi bất hạnh với vô số người đang ngày ngày nỗ lực quên mình ngoài kia.