CHƯƠNG 106 .
Trong khi Văn Nhân Lẫm chăm chú ngắm nhìn Luật và Tần Trạm thì hai người kia chỉ lạnh nhạt liếc thoáng qua hắn một cái, trong mắt hoàn toàn không có chút áy náy hay xin lỗi nào, bình thản tựa như đang nhìn một người qua đường vậy.
Luật, Tần Trạm cùng Balberith, chẳng có ai buồn lên tiếng tiếp đón đoàn người Văn Nhân Lẫm, mà những “Người chấp hành” lại lui ra từ sớm, nên cả đám bọn họ chỉ có thể đứng ở bên hồ, không tiến đến gần chỗ Luật được. Vì sao? Bởi ba người kia đang đứng ở giữa hồ nước đen.
Lúc này đoàn người Văn Nhân Lẫm rốt cuộc đã thấy tận mắt chân dung của hồ nước đen là như thế nào. Mặt nước đen ngòm sánh lại, tỏa ra khí tức khủng bố khiến lòng người sợ hãi, khác hẳn với cảm giác thân thiết và thần thánh của cự mộc ở cạnh bên nên nó tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của những người trông thấy.
.
Cuộc đàm phán tất nhiên không thể tiến hành trong tình trạng xấu hổ này, một nhóm đứng ở bên hồ, nhóm kia lại đứng ở giữa hồ, hơn nữa nhóm Văn Nhân Lẫm đang ở vào thế yếu, bọn họ không thể bảo nhóm Balberith qua chỗ họ được, bởi hành vi ấy thể hiện sự vô năng cùng bất lực. Bọn họ đã là bên yếu thế, nên cần phải giữ lại chút tôn nghiêm cho mình, tránh việc gặp thất bại thảm hại. Thế nhưng, phải làm thế nào mới qua được đó bây giờ? Các chuyên gia đành nhìn về phía Văn Nhân Lẫm, con người được xưng là cường giả đệ nhất của nhân loại trong thời điểm hiện tại.
Văn Nhân Lẫm vô cùng bình thản đón nhận ánh mắt cầu cứu của mọi người, vươn tay phát động lực lượng của mình, từng làn khói lạnh mờ mờ hiện lên dưới chân hắn, khiến độ ấm chung quanh giảm đi một chút. Phương pháp đi qua của hắn rất đơn giản, chỉ cần tạo một cây cầu bằng băng là được rồi. Thế nhưng, ngay lúc đó, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khi tầng băng này đến gần hồ nước, nó chẳng thể tiến thêm được nữa, bởi nó bị một lực lượng cực lớn nào đó chặn lại.
Đúng lúc này, một tiếng cười nhạo từ giữa hồ truyền đến, “Không cần phiền toán thế đâu, các ngươi cứ trực tiếp bước qua là được.” Đó là do Balberith thấy hành động của bọn họ nên lên tiếng nhắc nhở, chỉ là câu nói của hắn không phải mang theo thiện ý mà chứa đựng sự xem nhẹ cùng khinh thường. Chỉ có chút lực lượng nhỏ nhoi như vậy mà cũng đòi thi triển ở hồ này, quả thật là không biết tự lượng sức mình. Đúng là tự cao tự đại.
Đàm phán còn chưa bắt đầu, bên Văn Nhân Lẫm đã thua mất một điểm. Sau khi nghe thấy lời Balberith nói, mọi người vội vàng bỏ cảm giác thất bại trong lòng qua một bên, sau đó nhìn hồ nước trước mặt, rất đen, mặt hồ không hề gợn sóng, phẳng lặng như một tấm gương soi, nhưng sẽ không ai cảm thấy nó giống gương cả, bởi nó không giống như có thật thể, bọn họ thật sự có thể giẫm lên đó sao? Là những phàm nhân, bọn họ không hề tin tưởng bản thân mình có thể làm được mấy thứ cao siêu như đi trên mặt nước được.
Với tư cách là người dẫn đầu, tác dụng của Văn Nhân Lẫm liền hiện rõ, đã thua một lần, bọn họ sao có thể thua tiếp thêm lần nữa, không dám qua có nghĩa là sợ hãi, hơn nữa hắn cũng không cho là Balberith sẽ dùng cách này trêu đùa bọn họ, đối phương đã để bọn họ tiến vào, như vậy có nghĩa là y đã chấp nhận đàm phán. Đáng tiếc a, Văn Nhân Lẫm đánh giá quá cao phẩm cách của Balberith, y quả thực có thể đùa bỡn bọn họ. Bất quá, có lẽ là do may mắn, vì Luật đang ở đây, Balberith chỉ có thể thu liễm một chút, không đến mức làm ra những chuyện Văn Nhân Lẫm không ngờ tới.
Cũng giống như Tần Trạm trước kia, Văn Nhân Lẫm cẩn thận bước một chân lên mặt hồ, rất mềm, nhưng lại không lún xuống dưới, sau đó mới bước thêm một chân, vững vàng đứng trên mặt hồ, sau khi thăm dò xong, hắn liền tự nhiên tiến về phía trước. Nhóm chuyên gia phía sau cũng bắt chước làm thế, bọn họ vô cùng ngạc nhiên về cấu tạo của hồ nước này, có người còn định lấy thử mẫu nước hồ, đem về nghiên cứu.
Thế nhưng khi tay hắn còn chưa chạm đến mặt hồ thì đã có một dòng khí giống như điện xẹt, hất tung tay hắn ra, bàn tay bị tê liệt khiến hắn phát ra một tiếng kêu kinh hãi. Sau đó những người khác đều bắt đầu hoảng hốt, Văn Nhân Lẫm lập tức bày ra tư thế chiến đấu, cảnh giác nhìn về phía Luật.
Luật vươn tay ra, tỏ vẻ chuyện vừa rồi là do hắn làm, thấy tư thế đề phòng của nhóm người Văn Nhân Lẫm, hắn lạnh nhạt thu tay lại, “Đây không phải là thứ các ngươi nên chạm vào, nếu muốn chạm thì tốt nhất nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị kéo xuống đó.” Hồ nước đen này chất chứa những tâm tính xấu xa độc ác của nhân loại, sẽ khiến cho những mưu toan xấu xí nơi đáy lòng nhân loại bùng phát, mà nếu tâm linh nhân loại bị hắc ám xâm nhập, cũng sẽ bị kéo xuống đáy hồ. Đây là cảnh cáo, cũng là lời nhắc nhở đầy thiện ý.
Văn Nhân Lẫm thu tư thế chiến đấu lại, đây từng là huynh trưởng cùng hảo hữu của hắn, thế nhưng trong đôi mắt lạnh như băng của hắn giờ không hề có chút cảm tình nào, bi ai, oán hận, ôn nhu, chất vấn đều không có, hắn cứ thế mà đi đến trước mặt Luật.
Nhìn thấy nhóm người Văn Nhân Lẫm đã đến nơi, Tần Trạm đang đứng sau lưng Luật khẽ phất tay, một cái bàn hội nghị cùng ghế liền hiện ra trước mặt mọi người, như vậy mới có không khí của một buổi đàm phán, tuy đã phản bội nhân loại, nhưng Tần Trạm vẫn cho những người này sự đãi ngộ cùng tôn trọng nên có.
“Mời ngồi.” Không thể trông cậy vào Balberith, mà Luật coi bộ cũng không để ý đến chuyện này, Tần Trạm đành phải lên tiếng.
Dù không phải là chu toàn, nhưng đây cũng xem như một khởi đầu tốt đẹp, nhóm chuyên gia theo lời Tần Trạm ngồi xuống. Họ đã bỏ qua sự sống chết của bản thân mình để đến đây, nên tất nhiên cũng biết được rất nhiều việc, kể cả chuyện Tần Trạm không hề bị tẩy não, mà là vì Văn Nhân Luật mới phản bội nhân loại. Bất quá, thái độ xem như hữu hảo của Tần Trạm lại khiến họ cảm thấy có chút hy vọng, bởi hình như Tần Trạm cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ với nhân loại.
Tần Trạm lại búng tay một cái, trước mặt mỗi người xuất hiện một cái cốc cùng một bình nước tinh khiết, hắn tất nhiên sẽ không ân cần đến độ bưng trà rót nước cho họ nên chỉ có thể phiền bọn họ tự mình phục vụ. Bất quá, trong mắt những người này, đãi ngộ này xem như tốt lắm rồi, ít nhất cũng đã cho bọn họ ngồi vào bàn đàm phán chứ không phải cứ để bọn họ đứng đờ ra đấy, còn chưa kịp nói gì, liền giết sạch sẽ.
Dù thế nhưng khung cảnh trước mặt vẫn có chút khác biệt, bởi đồ uống lẫn ly cốc trước mặt họ đều rất đơn giản, sơ sài, trong khi ở phía đối diện, Luật lại hưởng dụng đãi ngộ cách xa một trời một vực – trước mặt đặt một cái giá đỡ nhỏ nhắn đựng đầy các loại điểm tâm tinh xảo, phía sau lại có người cẩn thận chu đáo vì hắn châm trà rót nước. Bọn họ cũng xem như hiểu được, dù sao bọn họ đều biết tình cảm của Tần Trạm dành cho Luật là gì nên rất lý giải sự đãi ngộ khác biệt này. Không thấy ngay cả Balberith cũng phải chính mình động thủ cơm no áo ấm hay sao.
Hai bên đều bày ra tư thế của mình, đoàn người Văn Nhân Lẫm ngồi trên bàn hội nghị, người đông thế mạnh, Balberith cùng Luật ngồi ở một chiếc bàn tròn nhỏ, đối diện với bàn hội nghị, Tần Trạm đứng phía sau Luật, tuy ít nhưng khí thế thì vượt xa đám người Văn Nhân Lẫm không biết bao nhiêu lần.
“Balber…” Thấy đối phương không nói gì, nhóm chuyên gia bên này đành phải lên tiếng trước, bởi dù là chào hỏi hay nhàn thoại gì đó thì cũng cần phải có lời mở đầu.
“Ta rất ghét mấy lời nói nhảm, cũng không muốn phí thời gian nói nhảm với các ngươi.” Balberith vừa mở miệng đã không chút lưu tình, hoàn toàn không chừa cho người ta con đường sống nào, “Các ngươi cứ việc đem mấy thứ linh tinh kia ra, thiết bị thông tin cũng mở đi, cứ che che giấu giấu thế này đúng là nhàm chán.”
Cho dù biết thủ đoạn nhỏ của mình không lừa được đối phương, nhưng khi bị vạch trần trực tiếp như thế, vẫn khiến cho những người ở trung tâm theo dõi kinh hãi, mà nhóm chuyên gia lập tức muốn lên tiếng giải thích điều gì.
“Mở ra.” Văn Nhân Lẫm với tư cách dẫn đầu, trước khi các chuyên gia kịp đưa ra lời giải thích đã trực tiếp hạ lệnh. Hắn không cần phải phân tích hành vi của Balberith, chỉ cần có Tần Trạm ở đây, bọn họ có dùng thủ đoạn gì cũng không thể giấu giếm được y, bởi Tần Trạm dù sao cũng là một trong những nhân vật trung tâm trong bộ máy chính trị ngày trước, từng chỉ huy vô số trận chiến lớn nhỏ, vậy nên sao y có thể không biết những thủ đoạn cùng các phương thức thu thập tình báo kia. Từ khi vừa đến đây, hắn đã biết những thiết bị trên người bọn họ sẽ không qua được mắt của Tần Trạm.
Văn Nhân Lẫm đã ra lệnh, đều là tinh anh nên nhóm chuyên gia đều hiểu được những thủ đoạn nhỏ của mình không tránh được ánh mắt được đối phương, những kẻ kia chẳng qua là lười nói chứ không phải là không biết.
Các chuyên gia đành mở thiết bị thông tin của mình ra, sau khi truyền lại tình hình chính xác hiện tại xong liền bắt đầu cuộc đàm phán.
“Chúng ta muốn chấm dứt những tai họa này, vì thế chúng ta có thể trả giá bằng bất cứ thứ gì.” Vì đối phương không muốn nghe nói nhảm nên bọn họ trực tiếp tiến vào chủ đề.
“Bất luận một cái giá nào?” Balberith khiêu mi, tỏ vẻ nghi vấn.
“Đúng thế, dù cái giá ấy có lớn đến thế nào. Chúng ta nguyện ý tôn ngài làm vua của cả trái đất này.” Dân chủ cùng tự do vào thời điểm này đã chẳng đáng một đồng, thứ mọi người khẩn cầu, bất quá là có thể an lành sống sót mà thôi.
Balberith nở nụ cười, Luật ở một bên nhắm mắt lại, khẽ thở dài, nhân loại căn bản không hiểu được mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu, Tần Trạm vẫn một mực im lặng, hắn cũng như Luật, biết điều mà nhân loại nói chẳng bao giờ thực hiện được.
“Ta đã là Vương rồi.” Balberith ăn ngay nói thật, hắn là Vương, chẳng cần biết nhân loại có ủng hộ hay không.
Bất quá vào tai của nhân loại, lời này tự động biến thành, Balberith muốn dùng vũ lực để đoạt lấy tất cả.
“Balberith bệ hạ, nếu như chúng ta chủ động đầu hàng sẽ tiết kiệm rất nhiều thứ cho ngài, hơn nữa trên thế giới này hiện nay, hòa bình là cách tốt nhất để chữa trị mọi vết thương, sự thống trị của ngài sẽ càng thêm vững mạnh.” Các chuyên gia tiếp tục dùng lý trí cùng thưởng thức của nhân loại để khuyên bảo Balberith.
“Các ngươi đã nhầm lẫn một chuyện.” Balberith lắc lắc ngón tay, nói với các chuyên gia, “Ta không có chút hứng thú gì với quyền lực của nhân loại, ta Balberith, Hủy diệt chi Quân, mục đích mà ta sinh ra là để hủy diệt nhân loại.” Đây là chân tướng mà nhân loại không hề hay biết.
Mà lời nói thật của Balberith khiến cho mọi người đều kinh hãi.
“Ta cho các ngươi vào đây là để báo cho các ngươi một chuyện, ta muốn xuất thủ.” Kỳ thật lời này cũng không khiến những người trước mặt kinh ngạc nhiều lắm, bọn họ chỉ không hiểu, việc Balberith ra tay cùng không ra tay có gì khác nhau mà thôi.
Mà Balberith ra tay đại biểu cho chuyện gì, Tần Trạm và Luật đều biết rõ ràng.
Luật nhắm mắt lại, giấu đi sự bi thương cùng sáng tỏ, quả nhiên là thế a. Tính toán thời gian, cũng không xê xích gì nhiều, bất luận hắn cố gắng đến mức nào thì ngày này cuối cùng cũng sẽ đến.
Tần Trạm đang cầm chén trà của Luật vừa nghe thế liền run tay, khiến chén trà mất thăng bằng, rơi xuống bàn, may mà nước trà trong đó còn không nhiều lắm, sau khi thấm ướt khăn trải bàn, cũng không chảy tràn ra ngoài, độ ấm cũng không cao, nên dù có dính vào người Luật cũng sẽ không khiến y bị phỏng. Có điều, bây giờ hắn đã không còn tâm trí để để ý chuyện đó, chỉ có thể mở to mắt nhìn Balberith, cái tin mà hắn vừa nghe thấy có nghĩa là nhân loại sẽ bị diệt vong, bảo hắn không sợ hãi sao được.
Hủy diệt chi quân – Balberith, chấp chưởng quyền thẩm lý và phán quyết, một khi hắn động thủ, cũng có nghĩa là lúc thẩm phán cuối cùng tiến đến, không có mở màn, không có nhạc dạo, mà là chương cuối cùng, chương kết thúc của nhân loại.
END 106.