CHƯƠNG 107.
Nhìn thấy Tần Trạm thất thố như thế, các nhân viên ở trung tâm quan sát cũng như nhóm người Văn Nhân Lẫm đều biết, lời nói vừa rồi của Balberith hẳn sẽ có ý nghĩa sâu xa.
Sau đó, Tần Trạm lại đảo mắt nhìn Luật đang từ từ nhắm lại hai mắt. Hắn không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt Luật, khí tức của y cũng cực kỳ trầm tĩnh, nhưng hắn biết giờ phút này y đang cực kỳ bi thương. Tần Trạm nhẹ nhàng vươn tay kéo Luật vào lòng, dựa vào ngực hắn, lặng lẽ an ủi y.
“Xem ra, các ngươi dường như không hiểu ý nghĩa của việc ta động thủ a,” Balberith ác ý cười cười, “Khi ta động thủ, chính là thời khắc thế giới được cải tạo.” Đáng tiếc, nhân loại vẫn không hoàn toàn hiểu được hàm ý của Balberith, phải nói, nhân loại căn bản không biết thực lực của Balberith cao đến mức độ nào.
Văn Nhân Lẫm đưa mắt nhìn sang Tần Trạm cùng Luật như muốn hỏi, cho dù hiện giờ bọn họ đã đứng ở thế đối lập, nhưng ăn ý năm xưa vẫn còn.
“Thế giới được cải tạo, nghĩa là cấu tạo của toàn thế giới sẽ được xây dựng lại từ đầu. Dùng ngôn ngữ dễ hiểu hơn để giải thích, thì đó sẽ là một loạt các tai nạn xảy ra, các khối lục địa và kết cấu địa tầng sẽ hoàn toàn thay đổi, không còn bốn mùa như hiện tại, toàn bộ tinh cầu sẽ đảo lộn, những hiểu biết và hệ thống tri thức về các lĩnh vực vật lý, hóa học, môi trường, thiên văn mà nhân loại đã biết đều sẽ trở nên vô dụng. Nói đơn giản hơn nữa, thế giới được cải tạo, đồng nghĩa với hủy thiên diệt địa.” Tần Trạm có thể thấy cơ thể Luật căng cứng trong vòng tay mình, nhưng hắn không có khả năng an ủi y, bởi hắn cũng cảm thấy cực kỳ bi thương.
Các khối lục địa và kết cấu địa tầng thay đổi, một vài người đã bắt đầu hình dung ra cảnh tượng kinh khủng đó, núi lửa phun trào, mặt đất nứt vỡ, núi cao sụp lở, nhân loại dù có chạy trốn, cũng không thoát khỏi cái chết. Bốn mùa không còn, tinh cầu đảo ngược, tất cả hệ thống tri thức đều trở nên vô dụng, nó sẽ như thế nào? Bọn họ không thể tưởng tượng được.
“Với thực lực của Balberith, tuyệt đối sẽ không tác dụng ở chỉ một địa phương, nói cách khác, một khi hắn động thủ, tai nạn sẽ xuất hiện trên toàn thế giới.” Tần Trạm tiếp tục nói, ý là nhân loại không có cách nào trốn tránh được.
“Cũng không hẳn, ta dự định sẽ đùa giỡn khoảng ba ngày.” Nghe Tần Trạm nói thế, Balberith tiếp lời, ánh mắt lại nhìn về phía Luật.
Luật nghe xong liền mở mắt, trong đôi con ngươi xuất hiện một loạt các cảm xúc phức tạp khác nhau mà Tần Trạm đứng phía sau không thể nhìn thấy được.
“Các ngươi không có tư cách làm như vậy!” Một người kịch liệt phản bác lại Balberith, vốn đã ôm giác ngộ phải chết để lấy lại hòa bình, cho dù tính tình có trầm ổn đến mức nào cũng không thể nhịn được nữa.
“Tư cách?” Balberith nhìn sang các chuyên gia, cười lạnh, “Các ngươi a, vẫn không biết chính mình sai ở điểm nào, tại sao lại có kết quả như thế?”
Trong lúc Balberith nói chuyện với những người khác, Văn Nhân Lẫm lại đem tầm mắt nhìn về phía Tần Trạm cùng Luật.
“Các ngươi không có gì muốn nói sao?” Nghe thấy tin tức này mà các ngươi vẫn cứ thờ ơ như thế, chẳng lẽ các ngươi thật sự không định làm gì, cứ để mặc nhân loại diệt vong sao?
“Ta đã sớm lựa chọn.” Luật nhìn đệ đệ của hắn, ánh mắt vẫn kiên định, trong sáng, không có bất cứ cảm xúc lo lắng bất an nào. Hắn đã biết từ sớm, cũng đã lựa chọn rồi.
Văn Nhân Lẫm không hiểu, tại sao đã làm nhiều chuyện tàn khốc như thế, ánh mắt ca hắn còn có thể kiên định, trong sáng đến vậy, không có nửa phần âm u tàn khốc, bình thản trước mọi oán hận chỉ trích, tin tưởng những gì bản thân đã làm là đúng đắn.
Tần Trạm lắc đầu, biểu thị không có lời nào để nói, bởi hắn không có cách nào ngăn cản những chuyện sắp xảy ra, cũng vì nó là chuyện tất yếu phải làm.
“Tại sao?” Văn Nhân Lẫm kích động đứng lên, bởi vì sự thờ ơ của Tần Trạm và Luật. Nhìn nhân loại diệt vong, các ngươi thật sự không ngăn cản, thật sự lãnh khốc đứng một bên mà nhìn sao? Một tia hy vọng nơi đáy lòng hắn kia lập tức sụp đổ, cảm giác ấm ức vì bị phản bội đè nén bấy lâu lập tức bùng phát, tại sao, rốt cuộc là tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này? Tại sao mọi chuyện không thể trở về như cũ?
“Bởi vì quyết định khiến nhân loại diệt vong chính là…” Nghe Văn Nhân Lẫm chất vấn, Balberith nói.
“Balberith.” Luật nói, át đi giọng của Balberith, ngữ khí cảnh cáo. Cho dù mọi chuyện đã đến nước này, hắn cũng không muốn khiến nhân loại tuyệt vọng. Hắn thà đợi mọi sự kéo dài đến tận lúc kết thúc mới phải phơi bày sự thật, còn hơn là biện minh bây giờ.
“Luật,” Balberith nhìn về phía Luật, nghiêm túc nói, “Nhân loại nên nhận thức được lỗi lầm của mình, sau đó sám hối, chứ không phải đợi đến phút cuối mới được biết, sau đó tuyệt vọng chết đi.”
“Ta có thể đoán được, nhân loại sẽ điên cuồng đến mức nào.” Như vậy, quyết định của hắn nào còn ý nghĩa gì, thà rằng cứ để hắn giữ chút hảo cảm với nhân loại cho đến phút cuối.
“Người có thể chịu được đến khi nhận thẩm phán mới đáng giá, không phải sao?” Balberith hỏi, thâm ý trong đó cũng chỉ mình Luật có thể hiểu được.
“Ta không có tư cách nói “không”, không phải sao?” Luật trầm mặc một hồi, sau đó đáp lại cũng bằng một câu hỏi. Hắn hiểu được thâm ý của Balberith, đương nhiên cũng nghe ra uy hiếp ẩn sau câu nói đó. Nếu hắn cự tuyệt, Balberith sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào, mà ý thức thế giới cũng tương tự.
“Đúng vậy.” Balberith thừa nhận.
“Để ta nói đi.” Luật thỏa hiệp. Là hắn muốn giấu giếm, như vậy để hắn phơi bày sự thật đi, để chính tay hắn mang lại tuyệt vọng cho nhân loại, giống như Balberith đã nói, nhân loại hẳn là nên sám hối tội lỗi của mình.
Luật vỗ vỗ bàn tay của Tần Trạm, ý bảo y buông ra. Tần Trạm chần chờ một chút rồi mới buông ra, Luật đứng dậy, đi đến dưới tàng cây, dựa vào thân cây, nghiêng người.
“Quyết định cải tạo thế giới, hủy diệt nhân loại, là tồn tại ở dưới chân các ngươi.” Luật úp úp mở mở nói. Hắn muốn cho nhân loại một ít thời gian để phân tích, để tiếp nhận một kết quả cực kỳ tàn khốc.
Tựa như Luật đã đoán trước, nhân loại sau khi nghe thế, tất cả đều tập trung suy nghĩ xem rốt cuộc ý Luật muốn nói là gì.
Những người đang có mặt ngay tại đó liền theo bản năng nhìn dưới chân, là một hồ nước đen sì, đây là tồn tại muốn hủy diệt nhân loại sao? Khí tức đáng sợ do nó phát ra, đích thực có cảm giác như một boss muốn hủy diệt thế giới.
Mà các chuyên gia ở trung tâm theo dõi đã bắt đầu thảo luận, Văn Nhân Luật nói “các ngươi”, hơn nữa đã mở công cụ liên lạc, cho nên y hẳn là nói với cả bọn họ nữa. Tồn tại dưới chân? Dưới chân là cái gì? Là đại địa. Đại địa đại biểu cái gì? Là tinh cầu. Sau đó, người có tư duy tương đối tốt lập tức nghĩ đến những tư liệu của hình khắc trên cửa, trong đó có một thứ đại biểu cho tinh cầu, cho thế giới.
“Cây thế giới”. Nhìn nhìn cự mộc trong camera, người nghĩ đến khả năng đó đột nhiên thấy khó thở, sắc mặt tái nhợt. Hắn tình nguyện bản thân nghĩ không ra. Điều đó không có khả năng, thế nhưng dị năng, loại lực lượng khó tin này cũng xuất hiện. Còn có, Văn Nhân Luật đã nói, một khi biết, họ chỉ có thể thấy tuyệt vọng. Ngoài khả năng này, còn có gì có thể khiến người ta tuyệt vọng hơn không?
“Này… Không thể… Có thể.” Có người gian nan mở miệng.
Người khác lập tức hỏi, rốt cuộc là có ý gì, nhưng những người đã nghĩ ra hoàn toàn không muốn nói, vẻ mặt tuyệt vọng, suy sụp. Bọn họ ở đây, là vì đàm phán để lấy lại hòa bình, bản thân bọn họ đều ôm kỳ vọng tốt đẹp, sau đó lại rớt xuống vực sâu tuyệt vọng. Rốt cục cũng có người bị sự thật bức điên, điên cuồng bật cười, sau đó rống ra đáp án, “Ha ha ha, muốn tiêu diệt nhân loại chính là thế giới, là thế giới mà chúng ta đang sống.”
Đây chính là đáp án khiến người ta tuyệt vọng.
Thông qua dụng cụ liên lạc, nhóm người Văn Nhân Lẫm cũng nghe được đáp án này. Bọn họ cũng như những người khác, đều không tin, nhưng rồi đều nhìn Luật, mong muốn có được đáp án.
“Ta là Tế Tư của thế giới, đại biểu cho ý chí của thế giới, chấp hành quyết định của thế giới, tiêu diệt nhân loại, cải tạo thế giới.” Luật gằn từng tiếng, thanh âm vang dội bên tai từng người, không chỉ những người ở hiện trường mà cả những người ở trung tâm quan sát và những người còn sống trên thế giới nữa.
“Gạt người!” Văn Nhân Lẫm không tin. Ở đây cũng chỉ có mình hắn còn có thể rống ra như vậy.
“Đây là ý thức của thế giới.” Luật quay đầu, nhìn về phía cự mộc, Văn Nhân Lẫm cũng không khỏi nhìn sang, ngay cả những người khác cũng nhìn theo.
Cành lá của cự mộc bắt đầu vang sào sạt, vang đến từng góc hẻo lánh của thế giới.
Thanh âm ấy không phải là bất cứ loại ngôn ngữ nào, nhưng nhân loại có thể nghe hiểu ý của nó, đó là đang nói cho nhân loại biết, nó là thế giới.
Rõ ràng cảm giác rất an tường, nhưng là nhân loại lại nhịn không được cảm thấy run rẩy.
Sau đó, mọi người nghe Luật nói, “Nhân loại đòi hỏi quá nhiều, đem thế giới bức đến gần như bị hủy diệt. Nếu không hủy diệt nhân loại, cải tạo thế giới, thì thế giới sẽ bị hủy diệt.” Trong đầu từng người xuất hiện rất nhiều hình ảnh, đó là nhân loại đang phá hủy thế giới, hãm hại các sinh linh khác.
“Chúng ta sẽ thay đổi.” Đây là thanh âm của Văn Nhân Lẫm, cũng đại biểu cho tiếng lòng của nhân loại.
“Đã muộn, ta đã cho cơ hội, nhưng các ngươi không lĩnh ngộ, nếu không gặp thống khổ, nhân loại vĩnh viễn sẽ không thay đổi, hiện giờ, thế giới sẽ không cho các ngươi bất kỳ cơ hội nào nữa.” Nói cho trắng ra, chính là không còn cách nào cứu vãn nữa.
“Nhân loại chưa bao giờ là chủ nhân của thế giới, là chính các ngươi tự khiến mình từ sủng nhi trở thành tồn tại bị vứt bỏ. Thế giới không chỉ dựng dục nhân loại, còn dựng dục những sinh linh khác. Thế giới không có khả năng vì nhân loại mà bỏ rơi những sinh linh khác, cũng không muốn vì sinh linh khác mà hủy diệt nhân loại. Trong mắt của thế giới, các ngươi đều giống nhau, cho nên thế giới chỉ có thể chịu đựng đau đớn, nhìn những sinh linh khác bị nhân loại giết hại, thừa nhận đau đớn do nhân loại mang đến. Thế nhưng, nhân loại căn bản không nhận ra bản thân đang sai lầm, vẫn tiếp tục dồn thế giới đến tuyệt cảnh. Vì vậy, thế giới mới hoàn toàn thất vọng, quyết ý hủy diệt nhân loại, đắp nặn lại một thế giới mới. Thế giới diệt vong là tất cả đều không còn, nhưng chỉ cần thế giới còn tồn tại, liền vẫn còn sinh mệnh sống sót.”
“Chúng ta có thể rời khỏi, chỉ cần cho chúng ta một chút thời gian.” Những chuyên gia ở trung tâm theo dõi nghĩ ra một biện pháp, và được Văn Nhân Lẫm nói ra.
“Không có tác dụng đâu.” Tần Trạm nói, biện pháp này hắn đã đề cập qua, “Có ý thức không chỉ có thế giới của chúng ta, những hành tinh khác cũng có.” Sau đó hắn nói cho nhân loại biết những gì trước kia Balberith đã nói. Đã gánh vác lấy nghiệt suýt hủy diệt thế giới, sẽ không còn hành tinh nào khác chấp nhận nhân loại. Bất luận đi đâu, nhân loại đều không có đường sống.
“Ba ngày cuối cùng, xin quý trọng đi.” Luật nói xong, vung tay lên, đưa đám người Văn Nhân Lẫm trở về căn cứ ở kinh đô.