Một lúc sau Diệp Tuyết ngồi sang một bên ngượng chín cả mặt, Diệt Thiên cười hì hì còn nàng chỉ biết nhéo lấy eo của hắn cho đỡ tức, nàng vừa nãy bị Triệu Phượng Nghi nhìn từ đầu đến đuôi xẩu hổ chết đi được.
Diệt Thiên nhìn Triệu Phượng Nghi nghiêm túc nói:
“Nàng kêu cô nàng bữa trước đánh ta ra đi, ta không muốn ở cạnh nàng nhưng luôn có cảm giác bị theo dõi thật sự rất khó chịu.”
Hắn ta vừa dứt lời thì một âm thanh vang lên:
“Không cần nàng gọi ta có thể tự đi ra.”
Từ trong một khoảng tối trong hành lang một nữ nhân bước ra, nàng đến gần hắn cúi người vẻ mặt nghiêm túc:
“Cám ơn ngươi đã giúp ta bảo vệ an nguy của Phượng Nghi, đồng thời thành thật xin lỗi vì đã tấn công ngươi.”
Diệt Thiên mỉm cười rất hào sảng nói:
“Cái này thì không có vấn đề gì cả, ngươi chưa giết ta là may rồi, trong tình huống đó ta nghĩ ai cũng sẽ làm như thế thôi, dù sao an nguy của thân chủ vẫn là quan trọng nhất với một cận vệ mà.”
Nam Thiên Yến cười nói:
“Ít người có thể rộng lượng được như ngươi nhất là khi đã bị thương nặng như thế.”
Diệt Thiên xua tay cười nói:
“ Ngươi không cần suy nghĩ nhiều bởi thương tích đó ngày hôm sau đã hết rồi.”
Nam Thiên Yến nói như đùa:
“Hồi phục cao như thế thì huyết mạch không phải dạng bình thường, cước đó của ta thì dù tu vi có là Vũ Sư thì cũng phải mất tới hai tuần để lành lặn lại như thường.”
Diệt Thiên nhún vai cười nói:
“Nói chung đó là chuyện tốt rồi, hiểu lầm đã giải quyết từ mai ngươi nếu cần ở bên cạnh Phượng Nghi thì không cần phải lén lút như thế nữa.”
Nàng ngạc nhiên nói:
“Ngươi không thấy ta hiện diện thì sẽ làm phiền các ngươi sao?”
Diệt Thiên lắc đầu nghiêm túc:
“Ngươi nghĩ một người luôn đứng trước mặt cùng một người ở gần nhưng ngươi không bao giờ biết người đó ở đâu cảm giác nào sẽ phiền toái hơn.”
Nam Thiên Yến nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hắn ta thì bật người, nàng khẽ gật đầu nói:
“Thôi được rồi ta sẽ không núp trong bóng tối nữa, nhìn mấy người các ngươi ăn uống nói chuyện còn ta núp cũng chán lắm, nhưng có lẽ ta sẽ gần như ở cạnh nàng liên tục trong khoảng thời gian này.
Triệu Chính thị trưởng đang tiến hành vây quét những tổ chức ngầm của thành phố, được bảo vệ rất kỹ thị trưởng sẽ an toàn nhưng điều đó đồng nghĩa với đám người kia sẽ nhắm đến các mục tiêu khác như Phượng Nghi chẳng hạn.”
Diệt Thiên ít coi tin tức lên không biết, hắn hiểu tình cảnh của Triệu Phượng Nghi lên rất thông cảm:
“Không có gì bất tiện cả, dù sao cũng vì an nguy của nàng lẫn chúng ta, hi vọng chuyện kia mau kết thúc để Phượng Nghi có thể sinh hoạt như bình thường, chứ cứ tưởng tượng đến một đám người bỗng tấn công vào nhà mình chẳng ai yên tâm được cả.”
“Ầm”
Phía trước nhà của Diệt Thiên hoàn toàn đổ nát sau tiếng nổ vừa rồi, Nam Thiên Yến hét lên:
“Nhanh chạy đi căn nhà này sắp đổ rồi.”
Cả ba đã trải qua sinh tử nguy hiểm không ít lần nên phản ứng cũng rất nhanh, đứng trên bãi đổ nát nhìn về nóc nhà của Diệp Tuyết thì thấy một nam nhân trung niên đứng bên trên.
Trên người của hắn ta trang bị rất nhiều loại vũ khí, trong đó một đầu súng còn đang bốc khói nhắm thẳng vào nhà của Diệt Thiên, rít một hơi Diệt Thiên quay sang mấy cô nàng nói:
“Lỗi của ta, sáng nay đánh răng kỹ lắm rồi sao mồm vẫn thối thế nhỉ.”
Nhìn về đống phế tích Diệt Thiên không biết nói gì cho phải, bao nhiêu tích xúc đều đã tan biến thành mây khói, Triệu Phượng Nghi tất nhiên không quan tâm đến căn nhà bởi nàng biết tình hình lúc này không tốt đẹp cho lắm.
Nam Thiên Yến nhíu mày gằn giọng:
“Đám người kia không nghĩ lại dám chơi lớn đến mức mời cả Phong Thiên Lam để giết chúng ta, bỏ mặt nạ của ngươi xuống đi không qua mắt được ta đâu.”
Nam nhân trung niên kia cười to nhưng giọng cười đó tất nhiên không phải của nam nhân, biến ảo trong chớp mắt nam nhân kia hiện nguyên hình là một cô gái xinh đẹp, nàng nhìn Nam Thiên Yến cười nói:
“Thôi nào đều là bạn học với nhau sao lại phải căng thẳng như thế, nhưng sao học viện lại cho ngươi nhiệm vụ đi bảo vệ một đưa con của thị trưởng quèn thế kia, quả nhiên là họ thiên vị ngươi quá mức.”
Nam Thiên Yến cười khinh bỉ nói:
“Ta nói cho ngươi biết nàng bị thương thì sư phụ cũng không gánh nổi tính mạng của hai ta đâu, nhiệm vụ của ngươi trong hiệp hội sát thủ có những gì ta không biết nhưng ta thật sự khuyên ngươi bỏ đi để làm người.”
Phong Thiên Lam ngồi xuống buông thõng chân xuống thản nhiên hỏi:
“Cho ta một cái tên.”
Nam Thiên Yến hừ một tiếng rồi nói:
“Ta không dám nói tên chỉ nói có thể cho ngươi bốn chữ “ Thái Thượng Trưởng Lão “ bằng đó để ngươi lui bước chưa.”
Vẻ mặt tươi cười bất cần đời của Phong Thiên Lam hoàn toàn biến mất, nàng tức giận chửi thề:
“Bà mẹ nó chứ, để ta liên lạc với sư phụ.”
Diệt Thiên bắt đầu hiểu ra chuyện gì đáng diễn ra liền hỏi:
“Người quen sao, thế nhà của ta thì giải quyết như thế nào.”
Phong Thiên Lam nhìn hắn bĩu môi nói:
“Bể rồi thì xây nhà mới thôi chứ có gì phải căng, ta chưa giết ngươi là may rồi đó nhóc con, bây giờ im lặng để ta nói chuyện.”
“Nhóc con?”
Diệt Thiên hít một hơi thật sâu lẩm nhẩm:
“Tới phá nhà của mình xong còn gọi mình là nhóc con, bắt mình câm miệng để nàng nói chuyện, thứ lô gic ăn cướp gì thế này.”
Phong Thiên Lam tất nhiên nghe thấy nàng cũng đương nhiên không thích cái danh ăn cướp được so sáng với mình, như một con gió nàng chẳng biết làm sao đã xuất hiện trước mặt của Diệt Thiên mũi kiếm tiến rất gần.
Đang lúc Nam Thiên Yến muốn cản thì từ trong quang não một âm thanh vang lên:
“Dừng lại cho ta.”
Phong Thiên Lam lập tức rút kiếm nhí nhảnh nói:
“Chào sư phụ.”
Một giọng của nữ nhân mang theo phiền chán hỏi:
“Ngươi lại có chuyện gì sao?”
Phong Thiên Lam chỉ Nam Thiên Yến rồi nói:
“Ta với sư muội đụng hàng, tổ chức sát thủ muốn ta giết mục tiêu nàng bảo vệ.”
Nữ nhân kia giật mình hỏi:
“Phượng Nghi con bé không sao chứ?”
Phong Thiên Lam không cần hỏi cũng biết hóa ra có quen biết liền khẽ giọng đáp:
“Nàng không sao chỉ hơi kinh sợ một chút.”
Nữ nhân kia hình ảnh hiện lên nhìn lướt qua một lần mấy người Diệt Thiên sau đó lông mày sâu sắc nhíu lại, nàng chỉ về Diệt Thiên rồi nói:
“Ngươi từ mai hủy bỏ kiểm tra hiện tại chuyển sang bảo vệ tiểu tử kia, khi nào Thiên Yến kết thúc nhiệm vụ thì coi như của ngươi cũng xong.”
Nói xong không cần quan tâm mấy người nữa mà ngắt kết nối, Diệt Thiên nhìn Phong Thiên Lam lắc đầu vẻ mặt kiên định:
“Ta không cần bảo vệ.”
Phong Thiên Lam đi tới khoác vai hắn ta cười đầy thân thiện nói:
“Có chút hiểu lầm thôi làm gì phải căng thẳng thế.”
Diệt Thiên nhíu mày nói:
“Ta thực sự không cần mà.”
Phong Thiên Lam chẳng chút quan tâm nói:
“Sư phụ ta nói ngươi cần bảo vệ thì ngươi thực sự cần bảo vệ không nói nhiều.”