Diệt Thanh Văn nghĩ một hồi rồi nói:
“Ta có cách này để tỷ hết ngượng ngùng, mấy người bạn trong lớp của ta cũng thường xuyên sử dụng cách này. Tỷ chẳng qua là quá ngượng ngùng thôi chứ làm gì có chuyện không thể với có thể, chuyện không thể đó là đi tìm Tuyết Tình tỷ không phải tỷ cũng làm rồi sao.”
Diệp Tuyết vui vẻ hỏi:
“Muội muốn giúp tỷ thật sao?”
Diệt Thanh Vân vỗ ngực tự tin nói:
“Tỷ cứ yên tâm dùng cách của ta, với lại thực sự thì ta quý tỷ hơn Phượng Nghi tỷ rất nhiều. Nếu chọn một người làm chị dâu của ta thì ưu tiên vẫn là tỷ.”
Diệp Tuyết lấy ra quang não của mình ra rồi nói:
“Tỷ chỉ cần tập luyện rồi xem lại chính mình là được, bây giờ dũng cảm lên cho ta xem. Chỉ có hai chúng ta thôi tỷ không cần phải quá lo lắng làm gì.”
Diệp Tuyết cố tỏ ra bình thường sau đó ấp úng nói:
“Diệt Thiên.....ta thích ngươi, vẫn chưa ổn ai lại ăn nói lắp bắp như thế.”
Nàng sau đó tập đi tập lại đến tận khi ăn nói vô cùng trôi chảy thì mới thôi, lúc nào ấn vào nút vốn dùng để mở lại ghi hình thì khuân mặt không thể ngạc nhiên hơn của Diệt Thiên hiện ra. Sợ hết hồn nàng vội vàng lấy quang não ném xuống mặt đất.
Diệt Thanh Vân cười hì hì nói:
“Thấy không đơn giản vô cùng, bây giờ thì cũng ta sang ăn cơm thôi. Huynh ấy bảo ta sang gọi tỷ sang ăn cơm mà nãy giờ cũng lâu rồi chúng ta phải đi thôi.”
Diệt Thiên tắt đi quang não vẻ mặt không hiểu nổi, Triệu Phượng Nghi thản nhiên cười nói:
“Thanh Vân thật là biết giúp đỡ anh trai của mình, nói cho huynh biết sáng này có cả nàng sang gặp Tuyết Tình tỷ nữa chứ không phải riêng gì ta đâu.”
Diệp Tuyết xẩu hổ không biết chui vào đâu, bây giờ thì Diệt Thiên chẳng biết lên vui hay lên buồn nữa. Được người thương thích lại là chuyện có thật trong truyền thuyết, nhìn vẻ mặt vui mừng hiện rõ của Diệt Thiên Triệu Phượng Nghi có hơi chạnh lòng nhưng nhanh chóng lấy lại cân bằng.
Chuyện trước đây hắn có thích Diệp Tuyết cũng không phải nàng mới biết, đã qua tìm Tuyết Tình thì đêm trước nàng cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều về những lúc như thế này.
Nàng mỉm cười véo má của Diệt Thiên rồi hỏi:
“Huynh cảm thấy thế nào vào lúc này?”
Diệt Thiên lắc lắc đầu lấy tay gõ vào trán của mình một cái rồi nói:
“Đau thật, không phải mơ nhưng sao mọi thứ ảo thế này nhỉ. Thôi bỏ qua đi, chúng ta cứ cư xử như bình thường là được, đừng để cho nàng xấu hổ.”
Một lúc sau Diệp Tuyết qua và cả bốn người cùng ngồi ăn cơm với nhau, Diệt Thiên, Triệu Phượng Nghi và Diệp Tuyết thì cầm như hến trong khi Diệt Thanh Vân thì cứ khúc khích mãi.
Xong bữa cơm Diệt Thiên ho khan rồi nói:
“Vừa nãy ta đã truyền một phần còn thiếu cho Phượng Nghi rồi, Diệp Tuyết ngươi muốn bù vào phần còn thiếu hay người muốn chúng ta xử lý luôn Ngạo Phong Kiếm Pháp.”
Nàng cố gắng cư xử bình thường hỏi:
“Có cả Thanh Vân ở đây thì ngươi đọc luôn cho con bé nghe bởi không biết nàng khi nào sẽ phải theo sư phụ tới Lam Thiên Tinh nữa.”
Diệt Thanh Vân đặt đũa xuống rồi nói:
“Thực ra sư phụ chỉ cho ta đi về tạm biệt huynh trưởng một ngày thôi còn thủ tục để đi về Lam Thiên Tinh ngài ấy đã giải quyết xong hết rồi.”
Diệt Thiên thấy nàng buồn ra mặt thì với tay xoa đầu nàng khẽ giọng nói:
“Muội không cần phải buồn, dù cho là anh em nhưng chúng ta sau này cũng phải rời xa nhau chẳng qua sớm hay muộn thôi.Muội cuối cùng cũng phải lấy chồng rồi có cuộc sống riêng còn ta cũng vậy nên hãy nhớ kỹ chúng ta phấn đấu vì cái gì.”
Diệt Thanh Vân mắt sáng lên nói:
“Ta nhất định sẽ siêu việt Băng Thần....”
“Tóc”
Diệt Thiên dùng một cái đũa gõ vào trán của nàng rồi cười mắng nói:
“Ngươi bị người kia hấp hồn rồi sao, phải nhớ tới cha mẹ trước chứ.”
Diệt Thanh Vân ngượng ngùng cúi mặt ăn cơm vẻ u buồn cũng biến đâu mất tiêu, nhìn nàng vui vẻ thì hắn đủ vui rồi chứ không cần gì nhiều. Kết thúc bữa cơm Diệt Thiên cùng ba nàng bỏ hết mọi thứ bên ngoài bắt đầu bế quan để tiếp thu Ngạo Phong Kiếm Pháp.
Sáng hôm sau
Ba cô nàng vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài còn Diệt Thiên cũng mệt hết cả người bởi các nàng rất hay hỏi lại những đoạn quên. May mắn thay sau một đêm thì các nàng đã hoàn toàn tiếp thu hết toàn bộ Ngạo Thiên Kiếm Pháp.
Diệt Thanh Vân nhìn đồng hồ rồi nói:
“Ta trễ giờ đi gặp sư phụ rồi, lần gặp mặt sau có lẽ phải đến bao giờ.”
Diệt Thiên đẩy nàng một mạch ra cửa miệng phàn nàn:
“Ta chăm muội mất nhiều công sức quá rồi, chia xa có hai năm thôi đừng có rề rà làm sư phụ giận thì mệt nữa. Đợi ta tới Lam Thiên Tinh mà tu vi muội vẫn tệ như bây giờ thì biết tay ta.”
Đóng cửa lại hắn ta nhìn vào Diệp Tuyết và Triệu Phượng Nghi rồi nghiêm túc nói:
“Chúng ta có lẽ cần nói chuyện thật nghiêm túc một lần, hai người hiểu ý ta chứ.”
Triệu Phượng Nghi vẻ mặt thản nhiên còn Diệp Tuyết có chút lo lắng, ngồi xuống Diệt Thiên bắt đầu trầm giọng nói:
“Hai nàng thích ta thì trước tiên phải học cách chấp nhận sự hiện diện của tiểu Lan, điều này chẳng khác gì các nàng đang có một đứa con cả.”
Hai nàng đều lên tiếng:
“Không vấn đề ( không sao).”
Diệt Thiên thở dài nói:
“Cái này thì phải xem nhưng còn vấn đề quan trọng nhất đó chính là đây không phải con người thực sự của ta. Với lại tương lai ai biết được ta sẽ thay đổi như thế nào, phải cho hai nàng biết trước khi gia đình ta gặp biến cố thì ta cũng quậy phá không thua ai đâu.
Cuộc sống bây giờ cũng ít áp lực hơn trước thế nên ta sẽ quay lại con người trước kia của ta chứ sống như thế này thực sự rất bức bối. Ta sợ đến khi đó hai người lại vỡ mộng rồi không thể chấp nhận được.”
Hắn bắt đầu chậm rãi kể về con người xưa kia của mình, chốt lại hắn ta khẽ nói:
“Hai nàng biết tại sao tới nơi đây ta tại sao lại chọn làm trai bao không, đơn giản vị nữ nhân cũng là một trong những sở thích của ta. Chỉ có điều mọi chuyện không như ta tưởng tượng cho tới khi gặp được Tuyết Tình tỷ.”
Diệp Tuyết cười khúc khích nói:
“Ngay xưa ngươi vui thật, ta chỉ hỏi một câu thôi ngươi phải trả lời thật lòng rồi chúng ta sẽ suy nghĩ thật kỹ lại tình cảm này.”
Diệt Thiên gật gù thở ra một hơi rồi nói:
“Được rồi nàng hỏi đi.”
Diệp Tuyết mỉm cười nhìn thẳng mắt hắn rồi nói:
“Huynh ra ngoài sẽ là con người khác nhưng nếu chúng ta làm nữ nhân của huynh thì mọi thứ khi ở bên cạnh chúng ta vẫn sẽ tốt chứ?”
Diệt Thiên cười một tiếng rồi nói:
“Ta nhiên ở cạnh thân nhân thì Diệt Thiên ta vẫn sẽ mãi như thế này nhưng.....”
Diệp Tuyết nhìn qua Triệu Phượng Nghi cười hỏi:
“Muội thấy như thế đủ chưa?”
Triệu Phượng Nghi cười nói:
“Ra ngoài huynh cứ quậy phá tưng bừng cũng được, như thế càng đỡ nữ nhân để ý đến huynh.”
Nàng có vẻ không hài lòng nói:
“Từ đầu đến giờ huynh toàn nói theo chiều hướng muốn tránh xa chúng ta hay huynh ghét chúng ta.”
Diệt Thiên vội vàng phủ nhận:
“Ta không ghét gì hai người nhưng ta chỉ sợ hai người suy nghĩ không kỹ tương lai sẽ hối hận, cả hai đều rất tốt với ta nên ta không nỡ hại hai người.”
Vốn rất xấu hổ Diệp Tuyết đứng lên lại cạnh hắn nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói:
“Ngươi sao cứ phải lo lắng nhiều thứ như thế hay ngươi sợ một ngày sẽ đối xử không tốt với chúng ta.Khi nãy người bảo rất thích nữ nhân lên mới chọn lựa công việc kia bây giờ ta lại sợ ngươi là giới tính thứ ba cũng nên.”
Diệt Thiên phì cười nói:
“Ngươi đọc đâu trên mạng cái kiểu khiêu khích như thế chứ.”
Hắn ôm lấy Diệp Tuyết vào lòng cười nói:
“Hôm nay thử xem có giống những gì ta tưởng tượng trước kia hay không?”
Nàng còn đang trợn tròn mắt thì Diệt Thiên đã chứng tỏ cho nàng thấy hắn ta có phải đàn ông hay không. Lần trước chỉ chạm nhẹ nhưng lần này là một nụ hôn cuồng nhiệt làm cho nàng hoàn toàn choáng váng không thể phản kháng.
Bàn tay luồn vào vạt áo nắm lấy cái thứ đã khiến hắn ta phải nuốt không biết bao nhiêu nước bọt. Nhìn thấy Diệp Tuyết bị chiếm tiện nghi Triệu Phượng Nghi mới nhớ tới lúc mình cùng hắn thì cũng như thế.
Nghĩ đi nghĩ lại thì nếu hai nàng bị hắn ta thuyết phục thì chẳng phái bị chiếm tiện nghi nhưng không lấy lại được cái gì. Nàng bĩu môi quay đi chỗ khác để xem hắn ta có thể làm được tơi đâu.