Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 37: Chương 37: Tâm




Tuy không ôm hôn thế này trước đây nhưng Diệt Thiên rất uyển chuyển khiến cho Triệu Phượng Nghi cảm thấy khó chịu. Đôi bàn tay kia như có ma lực khiến cho nàng cả người mềm nhũn tuy hắn ta xâm chiếm, khi hai người còn đang nồng thắm thì bỗng một tiếng ho khan vang lên.

“E hèm”

Cả hai giật nảy mình vội tách nhau ra, Diệt Thanh Vân tay chống hông hỏi:

“Có chuyện gì thế này?”

Diệt Thiên nhún vai nói:

“Ta cũng đang muốn biết đây.”

Diệt Thanh Vân nhìn hai người rồi cố gắng bình tĩnh nói:

“Hai người hôn nhau trong khi huynh vẫn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.”

Triệu Phượng Nghi đi tới kéo tay của Diệt Thanh Vân sau đó cười nói:

“Huynh ấy cần suy nghĩ để ta giải thích cho muội nghe.”

Mười phút sau từ phòng khách vang lên tiếng la đầy bất ngờ của Diệt Thanh Vân, Triệu Phượng Nghi cười nói:

“Có gì mà muội phải bất ngờ, bây giờ nam nhân giỏi giang ngoài vợ thì thiếu gì tình nhân chỉ là họ giấu kỹ lên không biết thôi. Tất nhiên có một số người còn công khai nữa cơ, ta đây muốn theo đuổi huynh ấy thì phải chủ động chứ ngươi như Diệt Thiên muội nghĩ huynh ấy sẽ theo đuổi ta sao.

Trước kia huynh ấy thích Diệp Tuyết lâu như thế lại nhất định không chủ động theo đuổi thì còn lâu mới có chuyện đến phiên ta. Gặp Tuyết Tình tỷ coi như thống nhất với nhau, may mắn tỷ ấy cũng không cảm thấy có gì to tát cả.”

Diệt Thanh Vân đột nhiên nhớ tới cái gì đó hỏi lại:

“Thật sự các nam nhân thành công sẽ dễ dàng có nhiều nữ nhân hay sao?”

Triệu Phượng Nghi thản nhiên nói:

“Cái đó thì rõ ràng, nữ nhân xinh đẹp nhiều ngươi truy cầu nhưng lòng tham của chúng ta ít, Nhưng nam nhân thì vừa có tư tưởng chiếm hữu mạnh mẽ lại còn rất bác ái, chỉ cần được thì họ sẽ không thanh thật.

Đương nhiên cũng có những ngoại lệ giống như cha ta, nhưng ta nghe nói cha ta trước kia cũng từng để ý người khác. Có điều mẹ ta dùng vũ lực trấn áp thế nên cha ta sợ đến tận bây giờ còn Diệt Thiên thì tính cách....”

Nàng tính nói gì nhưng chép miệng một cái lại nói:

“Ta cũng chẳng biết miêu tả sao nữa nhưng không phải loại có thể khống chế, đôi khi nhìn thẳng mắt huynh ấy ta còn chẳng biết huynh ấy nghĩ gì. Với lại mẹ ta nói nam nhân sẽ càng ngày càng thay đổi trở nên cứng rắn ta muốn chinh phục sẽ càng khó hơn.”

Diệt Thanh Vân ỉu xìu chán nản nói:

“Thế thì Băng Thần huynh ấy cũng thế, có khi còn hơn thế. “

Bỗng mắt nàng sáng lên:

“Ta có lẽ lên học hỏi mẹ của tỷ, dùng tu vi cao hơn trấn áp huynh ấy rồi đuổi hết những nữ nhân khác đi.”

(“Chấp hai tay hai chân “: Đế Thiên Lan said)

Diệt Thiên tới đúng lúc em gái nhắc tới Băng Thần thì phì cười, ít nhất thì hắn biết Băng Thần đã sống ở một tỷ năm trước tu vi đã ở mức không tưởng. Em gái mình muốn trấn áp người kia khiến cho hắn ta có chút buồn cười.

Triệu Phượng Nghi nhìn Diệt Thanh Vân thái độ thì khó hiểu hỏi:

“Nàng ấy làm sao thế?”

Diệt Thiên cười nói:

“Kệ nàng ấy đi, trước tiên ta muốn biết muội bây giờ muốn như thế nào.”

Triệu Phượng Nghi thản nhiên nói:

“Sáng nay ta đã gặp Tuyết Tình tỷ và tỷ ấy chẳng có ý kiến gì cả, bây giờ ta chỉ cần làm cho huynh thích ta là được.”

Diệt Thiên gật đầu cảm giác khá hợp lý:

“Nghe có vẻ hợp lý nhưng ta nghĩ trước khi ta thích muội thì chúng ta không nên như vừa nãy bởi nỡ sau này muội không thích ta nữa thì sao. Khi đó bị ta chiếm tiện nghi nhiều quá thì muội coi như lỗ nặng rồi còn gì.”

Nàng bĩu môi nói:

“Ta thích như thế còn huynh thì trừ khi nào huynh hết tốt như bây giờ thì ta mới hết thích huynh, từ ngày gặp nhau ta chỉ thấy điểm tốt chưa thấy cái gì xấu cả. Huynh về sau không định ngày một tệ hại hơn để đuổi ta đấy chứ?”

Diệt Thiên cười khổ dơ tay đầu hàng:

“Tất nhiên là không rồi, chẳng thế hiểu được muội nghĩ gì trong đầu nữa. Một tiểu tử nghèo chẳng có gì như ta muội lại thích hay tại ta cứu mạng muội.”

Nàng lắc đầu ánh mắt chân thành nói:

“Cứu mạng muội từ bé đến lớn thì có rất nhiều người làm nhưng chỉ có huynh mới dám quát cho ta tỉnh táo lại, hành động của huynh tuy có vẻ thô bạo nhưng ta lại cảm thấy huynh rất dịu dàng.

Huynh khi ấy to giọng cũng chỉ vì muốn cứu cả hai chúng ta, đặc biệt khi cả hai chúng ta đều tu vi rất yếu nhưng huynh cũng không bỏ ta lại.”

Diệt Thiên nghe xong cũng thấy rất cảm động, chuyện tốt mình làm ai không muốn được nghe ca ngợi một cách chân thành, hắn nắm tay nàng khẽ nói:

“Hôm đó ta cũng cảm thấy mình rất ngốc nhưng tiếp xúc thì thấy muội là một cô gái tốt ta ngày hôm đó liều mạng không uổng phí. Chỉ tiếc là cô nàng kia lại cho ta một cước làm ta chút nữa thì toi mạng.”

Triệu Phượng Nghi nghe hắn ta nhắc tới Nam Thiên Yến thì cười nói:

“Tỷ ấy vẫn hay theo ta nhưng vẫn xẩu hổ bởi đánh nhầm huynh thế nên không dám lộ mặt. “

Hai người cười nói làm cho đang đau khổ tình ái đầu đời Diệt Thanh Vân cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Nhưng những lời nói qua lại giữa Diệt Thiên và Triệu Phượng Nghi không hề vô ích, nó giúp hắn ta hiểu rằng cô gái nhỏ này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Sau một hồi lắng nghe và suy sét thì hắn ta mới nói:

“Huynh đã hiểu những gì muội nghĩ cũng như những gì muội dự định, tất cả đều không có gì quá đáng cả thế nên nếu có thể ta sẽ chiều muội hết. Có điều ta vẫn phải hỏi lại rằng muội có chắc chắn làm dì của con gái ta, đối với huynh thực sự quan trọng nhất vẫn là tiểu Lan.”

Triệu Phượng Nghi gật đầu dựa vào ngực hắn ta rất hưởng thụ, trước kia làm bạn gái của Văn Khoa hai người chẳng hề được như thế này. Cảm giác khi đi chung với hắn như đang ở cũng chiến hữu vậy, còn Diệt Thiên cho nàng cảm giác hạnh phúc mà chẳng cần vui chơi gì cả.

Diệt Thanh Vân dơ ngón tay cái lên vẻ mặt tràn ngập khâm phục, tuy biết anh trai vừa giỏi vừa đẹp trai nhưng không nghĩ giá trị của hắn ta cao thế.

Được một lúc thì Diệt Thiên quay qua Thanh Vân khẽ giọng nói:

“Muội qua gọi Diếp Tuyết sang ăn cơm đi, đồ ăn khi nãy ta đã chuẩn bị xong rồi.”

Hắn đẩy đang ôm cứng ngắc Triệu Phượng Nghi ra cười khổ nói:

“Muội không thấy ngại hay sao vậy?”

Cô nàng mặc kệ nói:

“Em gái huynh sau này sẽ là em vợ của ta cần gì phải ngại.”

Hắn lắc đầu nói:

“Ta đi hâm lại đồ ăn còn muội có thể đi theo để nghe ta truyền thụ vũ kỹ, hôm trước muội đang đọc dở cái nào nói ta nghe.”

Phải như thế nàng ta mới chịu buông ra, Diệt Thiên không ngờ cô bé hay ngượng ngùng khi lại bạo dạn đến mức này.

Diệt Thanh Vân đi sang nhà của Diệp Tuyết thì thấy nàng ta nằm trên ghế sô pha tay gác lên trán, thấy thế nàng vội vàng đi tới nói:

“Diệp Tuyết tỷ ngươi biết khi nãy có chuyện gì xảy ra không?”

Diệp Tuyết quay qua khẽ giọng hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Diệt Thanh Vân ngồi xuống cạnh nàng ta rồi nói:

“Phượng Nghi tỷ tỷ vừa mới tỏ tình với đại ca của ta lại còn ôm hôn nhau nữa, khủng khiếp nhất là nàng ấy có nói rằng đã sang nói chuyện với Tuyết Tình tỷ và cả hai vẫn hòa bình.”

Nàng nói rất kinh dị nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Tuyết nàng ngạc nhiên hỏi:

“Tỷ không thấy bất ngờ sao?”

Diệp Tuyết thở dài nói:

“Sao ta phải bất ngờ khi sáng nay ta cũng tới nhà của Tuyết Tình tỷ, ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ, ta không thể nào giống như Phượng Nghi được.”

Nghe câu đầu tiên thì nàng hơi bất ngờ khi Triệu Phượng Nghi dẫn người theo nhưng câu đằng sau thì không đúng lắm.Nàng cẩn thận hỏi lại:

“Ý tỷ là sao?”

Diệp Tuyết lại thở dài nói:

“Ngươi nghĩ ta chỉ đi theo nàng ta thôi sao, thực ra ta cũng cùng mục đích với nàng ta nên mới tới đó.”

Diệt Thanh Vân há hốc mồm không tin vào lỗ tai của mình, nàng bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng. Nàng cố gắng bình tĩnh hỏi:

“Tại sao tỷ thích huynh ấy?”

Diệp Tuyết nhớ lại rồi nói:

“Khi nguy hiểm hắn sẵn sàng đứng ra che chở còn bình thường thì hắn tốt làm sao ngươi được hắn chăm sóc bao nhiêu năm chắc rõ hơn ai hết. Quan trọng nhất là hắn ta đủ chân thành với chúng ta, ở cạnh hắn ta rất dễ chịu và cảm giác rất an toàn.”

Diệt Thanh Vân khó hiểu nói:

“Từ khi nào tán gái lại dễ thế nhỉ?”

Diệp Tuyết lắc đầu cười nói:

“Ta đã gặp rất nhiều người nam nhân nhưng bọn họ dù cố tỏ ra tốt bụng và hoàn hảo thì luôn có chút gì đó gượng ép nhưng hắn ta thì không. Hắn ta thích ta thì ta không thích nhưng vì ngươi hắn sẵn sàng bỏ đi thứ tình cảm kia gần như triệt để.”

Nghiêng đầu nhìn về ly trà đã lạnh ngắt nàng dùng giọng đùa cợt hỏi:

“Muội thấy mọi thứ có giống một trò đùa không khi thứ đáng nhẽ là của ta, thôi không cần nói nữa.........”

Một chuyến đi, một mục đích nhưng mang lại cho hai người con gái tâm trạng hoàn toàn trái ngược nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.