Diệt Thiên đi ra ngoài cửa đừng nhìn ra ngoài gương mặt suy tư, người kia cho hắn ta cảm giác rất quen thuộc cùng sự kính trọng từ trong thâm tâm phát ra.
Không ai tự nhiên đi nể một người mình chỉ nghe đến cái tên bao giờ, Diệt Thiên cứ có cảm giác như mình đã gặp người kia trăm ngàn lần rồi nhưng không nhớ tới thôi.
Lắc đầu để cho mình thôi suy nghĩ hắn ta tự an ủi:
“Người kia quá mức mạnh mẽ là phúc là họa chẳng biết được cũng chẳng thể tránh được.”
Một lúc sau hắn đi vào trong nhà tính hỏi gì thì điện thoại của hắn ta vang lên, mở màn hình quang não lên thì Tuyết Tình vẻ mặt hốt hoảng nói:
“Có chuyện rồi Diệt Thiên, tiểu Lan bị người ta để lại ấn ký lên tràn không biết có chuyện gì không? Người kia còn rất trẻ nhưng mạnh đến mức cha ta không thể động đậy được, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
Diệt Thiên nheo mày hỏi:
“Chuyện xảy ra từ bao giờ?”
Tuyết Tình khẽ giọng đáp:
“Mới từ tối hôm qua thôi.”
Diệt Thiên hít một hơi khí lạnh rồi nói:
“Ấn ký đó là chữ Băng do một thanh niên tạo ra đúng hay không?”
Tuyết Tình ngạc nhiên hỏi:
“Sao ngươi biết, người kia người kia ngươi có quen không?”
Diệt Thiên mỉm cười trấn an nàng:
“Đó là một vị tiền bối giúp đỡ thôi, ấn ký đó không có hại gì cả, Thanh Vân cũng nhân được ấn ký đó rồi nên tỷ không cần lo lắng. Thứ đó sẽ giúp tiểu Lan tăng tốc độ tu luyện rất nhiều nên con bé cũng dễ dàng hơn rất nhiều.”
Tuyết Tình thở phào một hơi rồi mỉm cười nói:
“Thế thì lúc nào phải cảm ơn vị tiền bối kia, thôi ngươi nghỉ đi tối nay cũng đừng sang bởi tỷ lại có việc bận. Nếu được thì để ngày mai đi sang còn nếu ngươi bận thì để bữa khác cũng không sao.”
Diệt Thiên nghĩ đến mình với nàng đã lâu không gặp thì khẽ giọng nói:
“Mai ta rảnh nhất định sẽ qua từ sớm.”
Kết thúc cuộc nói chuyện Tuyết Tình thở phào rồi gọi điện thông báo cho cha mẹ mình biết, Tuyết Vô Tình đang tràn đầy lo lắng nhận được điện báo thì lập tức nhận ngay:
“Thế nào rồi con gái.”
Tuyết Tình mỉm cười nói:
“Không sao cha, người kia là tiền bối có quen biết của Diệt Thiên cha chỉ cần chăm sóc tốt tiểu Lan được rồi. Con có chuyện phải làm chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Xong xuôi nàng lại mở quang não kết nối với bảo vệ:
“Phiền ngươi dẫn hai nàng vào đây giúp ta.”
Hít một hơi thật sâu nàng bước ra cổng chờ đợi, giây phút này có thể sẽ quyết định tương lai của nàng nên nhất định không được để xảy ra sai sót gì cả.
Tiếng chuông cửa vang lên nàng mở cửa ngay ra rồi mỉm cười chào hỏi:
“Rất hân hạnh được gặp hai vị muội muội.”
Hai tiếng sau Diệp Tuyết lẫn Triệu Phượng Nghi đi ra ngoài với vẻ mặt trầm tư, Ngọc Yên Nhi xuất hiện ngồi đối diện Tuyết Tình cười nói:
“Ngươi giỏi lắm không hổ là người giàu nhất cái hành tinh này, những chuyện còn lại bọn ta sẽ tác động thêm. Nếu không có gì ngoài dự kiến thì có lẽ một hai lần nữa thôi các nàng sẽ phải đưa kết quả cho chuyện này.”
Tuyết Tình nhấp một ngụm trà rồi hỏi:
“Ta chỉ sợ các nàng bỏ cuộc thôi bởi các nàng còn quá nhỏ để có thể đối mặt với một tương lai tràn ngập những buồn bực phải kìm nén như thế, dù sao con người ai cũng có sự ích kỷ của riêng mình.”
Ngọc Yên Nhi ngồi xuống ghế cạnh Tuyết Tình rồi nghiêm túc nói:
“Để ta nói cho ngươi biết thực ra hai nàng khi còn nhỏ rất thân nhau nhưng lớn lớn lên thì mỗi người một thế giới. Ta nghĩ có khi hai con bé sẽ nói chuyện với nhau để đưa ra kết quả trước khi chúng nó về đến nhà.
Hơn hai mươi thì vẫn còn rất non trẻ nhưng phải xem chúng là ai, ta không nuôi con mình rất tốt nhưng ta đảm bảo nó cực kỳ quyết đoán. Nàng sẽ đưa ra quyết định và gánh chịu toàn bộ những
biến số sinh ra từ quyết định của mình. “
Nhìn vẻ mặt tự tin của Ngọc Yên Nhi thì Tuyết Tình lại rút ra thêm một bài học trong việc dạy con, việc đưa ra phán đoán nhanh đôi khi quyết định một việc rất nhiều. Để trở thành người giàu nhất hành tinh thì nàng đương nhiên có khả năng phán đoán rất nhanh.
Có điều để học được bài học thì nàng đã phải bỏ ra bao nhiêu máu và nước mắt để đổi lại, đôi khi chậm một bước thì sẽ hối tiếc cả một đời.
Lúc này trên xe ô tô Diệt Tuyết và Triệu Phượng Nghi lại im lặng đến đáng sợ, đột nhiên Diệp Tuyết dừng lại đỗ xe ngay bên đường. Nàng gục mặt vào ta lái vẻ mệt mỏi, Triệu Phượng Nghi khoanh tay lại nghiêm túc nói:
“Chúng ta nói rõ rõ tại đây luôn đi, tỷ quyết định như thế nào?”
Diệp Tuyết khẽ đáp:
“Ta không biết nữa còn muội làm sao?”
Triệu Phượng Nghi nheo mày nói:
“Bắt hắn rời khỏi nữ nhân đã sinh con cho mình là một tội ác, giữa một kẻ đa tình và một kẻ vô tình thì ta chọn người đa tình. Ta cũng không muốn tìm nữa bởi nam nhân tốt nếu có thì cũng chưa chắc đến lượt ta.
Quan trọng nhất theo ta thấy đó là ông trời cho chúng ta gặp được huynh ấy nhất định phải có lý do gì đó. Nếu đã có duyên như thế thì chẳng có lý do gì không cho chính mình một cơ hôi cả, tỷ cho xe tự động về đến nhà đi rồi suy nghĩ tiếp.”
Không còn cách nào khác Diệp Tuyết đành phải đưa Triệu Phượng Nghi về nhà của mình, đến cổng nàng khẽ nói:
“Ngươi lấy xe của ta rồi về nhà đi, lúc nào đi tập luyện mang xe đến là được.”
Triệu Phượng Nghi nhún vai cười nói:
“Không cần đâu ta sang nhà của huynh ấy luôn, em gái của huynh ấy về rồi thì nó cũng nên gặp người chị dâu này chứ. Ta đã đưa ra quyết định thì phải thực hiện nó ngay lập tức.”
Diệp Tuyết nheo mắt nhìn nàng hỏi:
“Cho ta lý do?”
Triệu Phượng Nghi thản nhiên nói:
“Ta không muốn cho mình cơ hội để hối hận.”
Diệp Tuyết nhìn Triệu Phượng Nghi cực kỳ cục súc thì chẳng biết nói gì cho phải, nói nàng làm được không thì rõ ràng là không. Nàng quay đầu đi thẳng vào trong nhà trong khi Triệu Phượng Nghi đi thẳng qua nhà của Diệt Thiên.
Tiếng gõ cửa vang lên Diệt Thiên đi ra mở cửa thì thấy Triệu Phượng Nghi đứng ở ngoài, hắn ta cười hỏi:
“Muội đi sang để hỏi về vũ kỹ phải không?”
Triệu Phượng Nghi không trả lời câu hỏi của hắn ta mà ngó vào trong nhà, không thấy ai cả thì nàng liền hỏi:
“Ta nghe nói em gái của huynh về thăm nhà cơ mà.”
Diệt Thiên cười nói:
“Con bé đi vào phòng nghỉ ngơi rồi, khi nào ta nấu ăn xong thì nó mới ra. “
Nàng có vẻ yên tâm nhỏ giọng nói:
“Huynh cúi xuống ta nói cái này cho huynh nghe.”
Hắn cúi đầu xuống cười cười:
“Có chuyện gì mà muội bí mật như thế? “
Nàng thấy hắn cúi đủ thấp thì hai tay quàng lấy cổ của hắn nhỏ giọng nói:“
“Ta thích huynh.”
Dứt lời nàng liền hôn lấy hắn trong sự bất ngờ tột cùng của Diệt Thiên, ban đầu hắn muốn đẩy ra nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp sát bên hắn lại không lỡ. Tay hắn vòng ra đằng sau nhấc nàng lên cả hai hôn một cách nồng cháy.
Dù thế nào đi chăng nữa thì một cô gái đã chủ động trước cũng không nên bị tổn thương, cứ hôn xong rồi nói chuyện sau cũng được. Mò mẫm Tuyết Tình đã thành thói quen nên dù đổi ngươi hắn ta vẫn cứ như thế, cũng chính vì thế càng làm cho bản năng của cô nàng bị kích động.
Đợi tách nhau ra Diệt Thiên cười nói:
“Muội hôn cũng tốt đấy nhưng muội nghĩ gì lại đi tỏ tình với ta thế?”
Triệu Phượng Nghi khẽ giọng hỏi:
“Trước tiên huynh có thích ta không?”
Diệt Thiên dù vẫn ôm nàng nàng rất thành thật nói:
“Hôn xong thì có một chút, còn trước thì nàng giống như Thanh Vân vậy.”
Triệu Phượng Nghi nhận được câu trả lời tốt hơn dự kiến lên rất vui mừng cười nói:
“Thời gian quen biết của chúng ta không nhiều nhưng đủ để ta thấy rõ con người của huynh tốt như thế nào. Ta mất hơn hai mươi nắm để gặp một người như huynh thì không có lý do nào để ta không tỏ tình cả.”
Diệt Thiên tính đặt nàng xuống nhưng tay nàng vẫn vòng qua cổ của hắn nên lại không thể buông nàng xuống bởi nàng có thể sẽ ngã. Hắn đành phải nhẹ giọng khuyên ngăn:
“Nhưng muội cũng biết ta có một nữ nhân, thậm chí có khi muội còn không biết ta có cả con gái.....”
Triệu Phượng Nghi cắt lời hắn ta nói:
“ Cái đó ta biết nhưng không ảnh hưởng, ta có thể chung sống hòa bình với tỷ ấy.”
Diệt Thiên phì cười nói:
“Thật vô lý nhưng trước tiên muội phải xuống đã.”
Nàng ta liếm mép rồi nói:
“Một lần nữa rồi ta sẽ ngoan ngoãn buông huynh ra.”
Nhìn thái độ của Diệt Thiên nàng cảm giác kế hoạch tốc chiến tốc thắng của mình đã hoàn toàn thành công. Chỉ cần hắn chủ động thì coi như hắn ta thực sự có chút đồng ý với điều nàng vừa nói.
Quả nhiên Diệt Thiên dừng lại một chút bắt đầu suy nghĩ nhưng cuối cùng ai chẳng có lòng tham, hắn cũng là nam nhân nên tham cái gì thì ai chẳng biết. Tuyết Tình tỷ thì chắc chắn không vấn đề nếu cả Phượng Nghi cũng không có vấn đề thì chẳng phải con hơn cha là nhà có phúc hay sao.