Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 35: Chương 35: Ta tên Băng Thần




Sau đó Ngọc Yên Nhi bắt đầu kể chi tiết những sự kiện về Diệt Thiên nàng nghe được từ mấy cô nàng kia rồi cả sự kiện ở thư viện. Gia thế của Tuyết Tình nói nhỏ không nhỏ nhưng nói to cũng không to, có điều đủ để biết những chuyện này.

Nghe hết câu chuyện cùng những thứ kia sắc mặt của Tuyết Tình trầm xuống, Ngọc Yên Nhi cười cười nheo mắt nhìn thẳng Tuyết Tình hỏi:

“Thế nào cô gái ngươi có đủ can đảm để ở bên một kẻ cực kỳ nguy hiểm như thế hay không?”

Tuyết Tình nét mặt giãn ra cười nói:

“Con ta cũng sinh cho hắn ta rồi còn dám hay không, bây giờ ta đã hiểu mọi chuyện phiền ngài cho ta biết mục đích của mình hôm nay tới đây là gì đi.”

Ngọc Yên Nhi hừ nhẹ một tiếng nhếch miệng cười rồi nói:

“Trước tiên thay vì đẩy ngươi ra ta muốn ngươi đảm bảo mình làm lão đại, nói chung ngươi phải điều hòa giữa Phượng Nghi và Diệp Tuyết. Tiếp theo đó chính là dùng mọi cách để không có kẻ khác chen chân vào được, ngươi nghĩ mình có làm được hay không.”

Tuyết Tình mắt nheo lại rồi nói:

“Cái này ta không dám chắc nhưng sẽ hết sức.”

Ngọc Yên Nhi đưa tay ra vui vẻ nói:

“Hợp tác vui vẻ, ta tin với khả năng lấy lòng của ngươi thì ba người trẻ tuổi kia còn lâu mới là đối thủ. Huống chi ngươi còn có con bài tẩy là cô con gái đáng yêu của hắn, chuyện này rất nghiêm túc thế nên liên lạc với cha mẹ ngươi đi.”

Tuyết Tình vẻ mặt ngạc nhiên vẻ mặt lại hiện lên lo lắng nhưng Ngọc Yên Nhi đã thản nhiên nói:

“Lam Phong nhận Diệt Thanh Vân làm đệ tử, cha ta cũng còn lâu để cháu dâu của mình gặp chuyện đâu. Tiểu Lan nếu thiên phú tốt lại ở bên hắn ta từ sớm thì Tôn gia chỉ có điên mới dám đụng tới các ngươi, với lại Lam Phong sẽ cảnh cáo bọn họ nên không cần phải lo.”

Vẻ mặt của nàng trở nên thật đáng sợ như ác quỷ rồi nói nhẹ tênh:

“Nếu họ dám phá kế hoạch của ta thì Ngọc Yên Nhi ta sẽ cho họ nhớ cái tên của ta tới ngàn đời.”

Nàng đứng lên sau đó biến mất không một lời từ biệt để lại còn hơi run Tuyết Tình, không phải nàng quá nhút nhát mà danh tiếng của Ngọc Yên Nhi quá khủng khiếp.

Có một người ông siêu mạnh, có một người cha rất bản lĩnh khiến cho bất cứ ai đắc tội với nàng đều sống dở chết dở, thậm chí trước kia vì tranh giành nam nhân nàng còn kiếm truyện với cả Tào gia.

Nàng kiềm chế lại sự run rẩy của mình rồi gọi cho cha mẹ lúc hình ảnh bất lên thì thấy hai người trung niên đang cười nói vui vẻ còn con gái của nàng Tiểu Lan.Lúc hình ảnh hiện lên Tiểu Lan nhìn nàng reo lên:

“Mẹ, cha đâu rồi.”

Tuyết Tình cười nói:

“Cha đang luyện tập để sớm ngày tới Lam Thiên Tinh với ngươi, bây giờ chúng ta không được làm phiền cha tiểu Lan hiểu không. “

Tiểu Lan mắt sáng lên:

“Cha sẽ sớm tới đây sao, vậy thì tiểu Lan sẽ chờ.”

Tuyết Tình cười nói:

“Mẹ có chuyện cần nói với ông bà, tiểu Lan ra chỗ khác chơi để người lớn nói chuyện nhé.”

Tiểu Lan gật đầu sau đó phóng ra ngoài, cha của Tuyết Tình là Tuyết Vô Địch cười nói:

“Tiểu Lan ngoan lắm thiên phú lại quá khủng khiếp tiểu tình nhân của ngươi rốt cuộc là ai thế con gái, người bình thường nói kiểu gì ta cũng không tin.”

Tuyết Tình chép miệng nói:

“Trước đó ta cùng hắn chỉ tình cờ gặp nhau mới nên duyên, hắn phải khổ cực nuôi em gái của mình lại có ơn với ta thế nên ta mới giúp đỡ. Nhưng ta mới đi công tác vài ngày thì đủ chuyện xảy ra kết cục là có hai cô gái thích hắn.”

Tuyết Vô Địch vỗ bàn kia một cái khiến chiếc bàn thành bụi phấn tức giận nói:

“Hắn ta dám?”

Tuyết Tình thở dài nói:

“Cha trước tiên phải nghe kỹ là hai nàng thích hắn chứ hắn vẫn chỉ coi các nàng là bằng hữu nhưng mẹ của một người tìm ta. Nàng đưa ra một đề nghị mà ta không dám từ chối, bây giờ giờ ta muốn thông báo cho cha mẹ biết.”

Tuyết Vô Địch tức giận nói:

“Làm sao ngươi lại đồng ý, nữ nhân kia có biết Tuyết gia chúng ta không mà dám tìm ngươi kiếm truyện.”

Tuyết Tình bĩu môi nói:

“Hai người thích hắn người đầu tiên là Triệu Phượng Nghi con gái của Ngọc Yên Nhi và Triệu Chính cháu gái ruột của Ngọc Tuấn người còn lại ta không dám nói tên. Người thứ hai là Diệp Tuyết con gái Tào Lan và Diệp Long, nghe họ tên chắc hai người cũng đoán được.”

Tuyết Vô Địch cười nói:

“Quả nhiên con gái của ta luôn quyết định đúng nhưng không biết nàng đề nghị cái gì, đừng nói nàng bắt ngươi cũng tiểu Lan từ bỏ quan hệ với tiểu tử kia đúng không?”

Tuyết Tình mỉm cười nói:

“Ngược lại nàng lại muốn ta làm đại tỷ để điều hòa giữa mấy cô bé để chung sống hòa bình bên hắn ta, nhưng nàng ta muốn ta hoàn toàn chấm dứt liên hệ với Tôn gia. Nghe nàng nói sẽ giúp chúng cảnh cáo bọn họ, Lam Phong nhị hoàng tử cũng sẽ lên tiếng sau. “

Tuyết Vô Địch hai mắt híp lại hơi thở như ngừng lại hỏi:

“Tiểu tử kia thân phận gì sao phải để Ngọc Yên Nhi làm nhiều thế?”

Tuyết Tình tựa người ra ghế rồi nhỏ giọng nói:

“Ta nói ra nhưng hai người nhất định không được hé miệng nếu không Tuyết gia chúng có thể diệt vong bất cứ lúc nào.”

Tuyết Vô Địch nguyên thần đại phóng kiểm tra xung quanh, khi chắc chắn không có ai thì mới nhỏ giọng hỏi:

“Ngươi nói đi đảm bảo chúng ta kín như bưng.”

Nàng dựa sát vào Quang não nhỏ giọng nói:

“Cha hắn tên Diệt Phong......”

Nàng tính nói tiếp thì Tuyết Vô Địch cắt ngang nói:

“Ta hiểu rồi, Ngọc Yên Chi nói sao ngươi cứ làm theo đi đừng có chống đối gì cả. Còn chuyện với Tôn gia ngươi không cần quan tâm, thế nhé ta đi ra ngoài chơi với Lan nhi.”

Tuyết Vô Địch tắt quang não chạy ra ngoài miệng hô to:

“Bảo bối ngươi đi đâu để ông ngoại đi chung với ngươi.”

Lão bà của hắn ta che miệng cười nói:

“Bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn chưa hết sợ nàng ta nữa, với lại tính ra chúng ta cùng với nàng không phải thông gia rồi sao.”

Tuyết Vô Địch chạy vội ra sân thấy cháu gái vẫn đang chơi một mình thì mới thở phào một hơi nhưng thấy từ bên trong hòn non bộ một bàn tay rất đẹp đưa ra khẽ xoa đầu tiểu Lan thì hắn ta cực kỳ giật mình.

Một thanh niên đẹp đến mức quỷ thần đều phải khiếp sợ với nụ cười trên môi khẽ nói:

“Tốt, hi vọng sớm ngày được gặp lại ngươi.”

Tiểu Lan tuy nhỏ xíu nhưng vẫn nhìn đắm đuối rồi tíu tít nói:

“Đại ca ca khi nào tiểu Lan mới gặp lại ngươi.”

Thanh niên kia cười nói:

“Chừng nào cha ngươi đạt đỉnh của cái thế giới này thì chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Tuyết Vô Địch muốn lao tới nhưng cả không gian như ngừng lại thậm chí chim bay trên đời cũng ngừng lại, thanh niên kia khẽ cười nói:

“Chăm sóc nàng cho tốt.”

Thanh niên kia bỏ tay ra thì trên trán tiểu Lan xuất hiện một bớt hiện lên hình một cái đầu cáo với rất nhiều đuôi ở đằng sau. Ngươi kia sau đó biến mất như chưa từng tồn tại.

Sáng ngày hôm sau Diệt Thiên nhận được điện thoại của em gái từ sớm, nàng gọi điện kêu hắn ta mở cửa. Khi mở cửa ra thì thấy nàng đang ôm tay của một thanh niên vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc, Diệt Thiên nhìn vẻ ngoài đẹp đến không từ ngữ nào để diễn tả thì không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Hắn vội tránh ra rồi nói:

“Hai người nhanh vào nhà đi.”

Tu vi người kia hắn chẳng cảm nhận được chứng tỏ rất cao, lấy ra hai lon nước ngọt Diệt Thiên khẽ giọng hỏi:

“Người này là ai đây em gái.”

Diệt Thanh Vân cười ngượng ngùng nói:

“ Ta mới gặp huynh ấy khi tập trên núi ngày hôm qua, huynh ấy chỉ dạy ta rất nhiều.”

Thanh niên dơ tay lên ra hiệu cho nàng ngừng lại, ngón tay thì khẽ chạm vào trán của nàng nơi đó hiện ra một ấn ký. Hai người muốn động đậy thì phát hiện không thể, người kia cười nói:

“Ta giúp ngươi đến thế thôi, hai người quan trọng nhất của ngươi không cần lo lắng hãy giúp ta dọn dẹp lại đống rác ta đã để lại.”

Diệt Thiên nhìn em gái hỏi:

“Nàng rốt cuộc làm sao? Ấn kí đó là gì?”

Thanh niên kia cười nói:

“Tốc độ tu luyện gấp 10 lần, tánh mạng của họ không bao giờ phải lo.”

Diệt Thiên nheo mắt lại hỏi:

“Ngươi muốn ta dọn rác là ý gì?”

Thanh niên kia thở dài rồi nói:

“Ngươi biết tên ta thì có lẽ biết ngay đống rác đó là gì, hân hạnh giới thiệu ta tên Băng Thần.Thôi đến lúc rồi chúng ta gặp lại sau.”

Diệt Thanh Vân dùng hết sức mình hỏi:

“Bao giờ chúng ta gặp lại nhau Băng Thần.”

Băng Thần nhìn nàng híp mắt cười:

“Ta cũng không biết cái này phải xem nàng và cả anh trai nàng nữa. Còn nàng muốn biết tìm ta ở đâu thì khi tu vi đạt Vũ Thánh nàng sẽ biết ta là ai rồi phải tìm ta ở đâu.”

Không gian như rung động rồi mọi thứ trở lại bình thường, mọi chuyện cứ ngỡ như mơ nhưng ấn ký trên trán của Diệt Thanh Vân vẫn còn đó.

Nàng kéo tay đại ca gấp gáp hỏi:

“Huynh ấy đi mất rồi, huynh ấy nhờ huynh dọn dẹp cái gì thế?”

Diệt Thiên gõ đầu em gái rồi nói:

“Đi hỏi sư phụ ngươi về một người tên Băng Thần là được, không nghĩ ngươi mê trai như thế. Mới gặp còn chẳng biết tên người ta mà đã ôm ấp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.