Triệu Phượng Nghi vui vẻ cười nói:
“Cám ơn huynh nhiều lắm.”
Nàng nhỏng người lên muôn hôn vào má của hắn ta một cái nhưng Diệt Thiên vừa rời tầm mắt khỏi chỗ đựng Ngạo Phong Kiếm pháp quay lại khiến cho nụ hôn kia thẳng tới môi của hắn.
Diệp Tuyết nghĩ Triệu Phượng Nghi cố ý nên nhân lúc hai người còn chưa hết bất ngờ thì chen vào đẩy hai người ra. Nàng sau đó tức giận nhìn vẻ đắc ý của Triệu Phượng Nghi nhưng không biết phải làm gì, tình huống đó nhìn rất giống vô tình với lại nàng còn chưa đủ tư cách để nổi nóng ở đây.
Nàng bỗng nhiên cười một tiếng quay lên tay quàng cổ Diệt Thiên hôn hắn ta một cái, hành động táo bạo hoàn toàn nằm ngoại dự kiến của Triệu Phượng Nghi. Diệt Thiên thì bất ngờ nhưng đã trở thành đàn ông từ lâu thế nên mỡ đến miệng mèo lại còn chê thì thật ngớ ngẩn.
Diệp Tuyết tính giống như Triệu Phượng Nghi thì thôi nhưng không sao thoát khỏi Diệt Thiên, dù đó chỉ là hành động vô thức của hắn thôi. Mất khoảng một lúc để Diệt Thiên kết thúc nụ hôn, mặt của Diệp Tuyết đỏ thấu, Triệu Phượng Nghi nhìn nàng thì không khỏi vừa tức vừa buồn cười.
Tức gì nàng ta hơn Diệt Thiên còn buồn cười vì mình đã ép một người như Diệp Tuyết làm chuyện không ai nghĩ tới. Diệt Thiên nhìn hai nàng tị lạnh nhau thì dù ngốc cũng nhìn ra cái gì đó trong lòng thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ Diệp Tuyết thích mình.”
Hắn nhìn thấy chủ yếu vẫn là phản ứng của Diệp Tuyết còn Triệu Phượng Nghi vẫn giống cô em gái hơn, hành động của nàng cũng không giống cố ý cho lắm.
Minh Phương ho khan cắt ngang mấy người trẻ tuổi:
“Các ngươi tạm thời ngừng tán tỉnh nhau để tập trung vào ghi nhớ vũ kĩ và công pháp đi, thời gian một tiếng chứ không phải vô tận đâu.”
Diệt Thiên vừa nãy hơi quá khích thế nên cũng có chút ngại, hắn ta lúc này mới chuyên tâm vào việc xử lý hết toàn bộ những cuốn sách còn lại. Tốc độ càng lúc càng nhanh đến lúc hết giờ thì hắn ta vừa kịp nuốt xong toàn bộ thông tin của lầu cao nhất.
Trả quyển sách cuối cùng về chỗ cũ hắn ta thở dài nói:
“Ta kiểm tra toàn bộ thì chỉ thấy vũ kỹ là chính còn công pháp chỉ có hai loại thôi nhưng ta nghĩ cũng rất phù hợp cho hai người các ngươi. Đương nhiên đó chỉ là các ngươi khi không có công pháp sử dụng.”
Minh Phương lững thững đứng lên cả người xuống cốt phát ra âm thanh khiến người ta rùng cả mình. Lắc nhẹ vai của mình sau đó nàng niệm chú ngữ gì đó vẻ ngoài lại thành bà cô giống như bọn họ gặp lúc đầu.
Lúc bốn người đi ra thì phía bên ngoài đã có một người khác đợi sẵn, hắn ta nhìn nàng cùng ba người Diệt Thiên mỉm cười nói:
“Rất tốt vừa đúng một tiếng đồng hồ.”
Minh Phương lè lưỡi giựt tấm thẻ đeo trên cổ của mình xuống đặt lên tay của nam nhân kia rồi nói:
“Ngọc thúc ta xin nghỉ việc.”
Ngọc thúc nhìn Diệt Thiên cười nói:
“Tiểu tử ngươi rất đặc biệt, ta quan sát không thấy người làm sao xuyên qua được trận pháp. Một là ngươi ăn gian hai là thiên phú của ngươi cực kỳ cao nhưng cũng chẳng quan trọng chỉ cần ngươi lấy được coi như giỏi, các ngươi đi đi trước năm 26 tuổi không thể quay lại. “
Nhìn Diệt Thiên hắn ta lại buồn cười rồi nói:
“Riêng ngươi có lẽ không cần quay lại đâu, lúc mới vào nhìn ngươi rất giống một người tiểu bối của ta không nghĩ tài năng cũng giống nhau.Rồi cả họ cũng giống nhau thật sự trên đời này người tài không bao giờ thiếu, chúc ngươi may mắn.”
Diệt Thiên cúi đầu mỉm cười nói:
“Cám ơn tiền bối không biết người kia tên gì?”
Ngọc thúc cười nói:
“Ngươi kia tên Diệt Phong đệ tử đầu tiên cũng là cuối cùng của ta, thôi được rồi các ngươi đi đi.”
Diệt Thiên cực kỳ bất ngờ nhưng vẫn kìm nén cùng mọi người rời đi, khi họ biến mất thì Ngọc Yên Nhi xuất hiện nhìn về phía xa mấy cái bóng lưng khẽ hỏi:
“Cha thấy thằng bé thiên phú thế nào?”
Ngọc Thúc nhíu mày nghiêm túc nói:
“Thiên phú của thằng bé rất cao, khi nãy ta đã kiểm tra rất kỹ nhưng không thấy mánh khóe nào cả.Lam Phong cũng nói thằng bé đã tìm được Hoàng Kim Lân Tinh theo ta đoán nó đã hoàn toàn thức tỉnh thiên phú của ca cha lẫn mẹ.
Nhưng khi nãy ta cảm nhận thì tuy có thấy nhưng không mạnh mẽ đến mức khuất phục được trận pháp. Thứ trận pháp kia bán mình cho Thiên Đạo thế nên chắc phải có cái lý nào đó để hắn có thể vượt ải dễ dàng như thế.”
Ngọc Yên Nhi mỉm cười rồi khẽ nói:
“Thế ngài thấy tiểu tử đó làm cháu rể của ngài thì có được không? “
Ngọc Tuấn khẽ cười với con gái rồi nói:
“Để mất con rể tốt ta còn chưa hết tiếc ngươi làm sao thì làm đừng để mất luôn cháu rể của ta. Hôm trước được thông báo ta đã điều tra rất kỹ thằng nhóc này không tính tới thiên phú thì tính cách cũng rất tốt.
Sau này nếu có cơ hội ta sẽ rèn giũa thêm, với lại Nghi nhi lại thích thằng bé thì có lẽ cũng có duyên không tận dụng thì phí. Giá như Phong nhi chọn ngươi hay chọn Tào Lan thì bây giờ hắn ta đâu phải khổ như thế này.”
Ngọc Yên Nhi không thèm để ý hắn ta mà lại biến mất nhưng không phải đi theo đám người Diệt Thiên.
“Cốc.. cốc...cốc”
Tuyết Tình thấy có người gõ cửa nhưng ở ngoài cổng không thấy bảo vệ gọi điện báo vào, người này có lẽ đã bỏ qua bảo vệ hoặc chỉ có thể là Diệt Thiên. Nghĩ đến hắn ta nàng vội vàng đi ra mở của nhưng đứng trước cửa chính là Ngọc Yên Nhi.
Ngọc Yên Nhi có thể lạ lẫm với một số người nhưng trong giới nhà giàu thì dường như không ai không biết tới nàng ta. Tuyết Tình kìm nén sự bất ngờ rất lễ độ hỏi:
“Không biết thị trưởng phu nhân có chuyện gì mà đến gặp ta?”
Ngọc Yên Nhi nhìn vào trong nhà mỉm cười nói:
“Chúng ta vào trong nhà rồi nói chuyện chứ, đứng ngoài đây không tốt đâu.”
Tuyết Tình vội vàng tránh đường rồi khẽ giọng nói:
“Ngài chờ một chút để ta đi lấy nước.”
Ngọc Yên Nhi chặn nàng lại rồi nói:
“Không cần chúng ta nói chuyện nhanh thôi, với lại nói trước cho ngươi biết chúng ta nói về tình nhân của ngươi là Diệt Thiên.”
Tuyết Tình sững sờ nhưng vẫn tới bàn khách ngồi xuống để xem Ngọc Yên Nhi rốt cục muốn gì, nàng chăm chú hỏi:
“Hắn ta gây ra chuyện gì sao?”
Ngọc Yên Nhi cười nói:
“Chuyện lớn là đằng khác, ngươi nói xem con gái của ta thích hắn theo ngươi ta phải làm sao?”
Tuyết Tình giật mình nói:
“Cái này theo ngài phải làm như thế nào, hay ta gọi hắn để bảo hắn cắt đứt với nàng ta.”
Ngọc Yên Nhi xua tay nói:
“Ngươi hình như nhầm ý của ta rồi thì phải, thứ nhất con gái ta đang đơn phương, thứ hai ta thấy rất hài lòng về Diệt Thiên.Nhưng hắn ta có ngươi cũng một cô con gái rồi nên ta mới phải tới đây.”
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Tuyết Tình khi nàng nhắc tới con gái của hai người thì nhún vai thản nhiên nói:
“Trong thành phố này ta muốn biết bất cứ chuyện gì thì nó cũng rất dễ dàng ngươi không cần phải bất ngờ như thế làm gì. Với lại ta không phải muôn chia cắt hai người các ngươi nên không cần phải lo lắng.”
Tuyết Tình nhìn Ngọc Yên Nhi dùng vẻ mặt hoang mang hỏi ngược lại:
“Ngài càng nói ta càng chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc đầu đuôi thế nào mong ngài nói rõ.”
Ngọc Yên Nhi vắt chân lên rồi bình thản nói:
“Thế ngươi từ từ nghe cho rõ đây, đầu tiên ngươi hoàn toàn không biết gì về thân phận của tiểu tử kia, thứ hai nếu Diệp Tuyết con gái của Diệp Long tướng quân không chen vào thì ta cũng sẽ tìm cách đá ngươi ra để con gái ta được độc chiếm.”