Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 33: Chương 33: Thư Viện Cấm Phòng




Có lẽ quá ám ảnh với quá khứ thế nên Ngọc Yên Nhi không cần biết tình cảm giữa con gái nàng và Diệt Thiên ra sao mà đưa ra quyết định như thế. Tào Lan thì bình tĩnh vô cùng nói:

“Ngươi không nghĩ đến chuyện con gái ngươi thích tiểu tử kia chỉ là nhất thời thôi sao, nhỡ bây giờ con bé quyết liệt quá mức sau này thích người khác thì lại hối hận.”

Ngọc Yên Nhi sững người lại nhưng rất nhanh lại cười nói:

“Cái này thì ngươi không cần lo làm gì, con bé đã hơn hai mươi đủ sức gánh chịu quyết định của mình. Ta chỉ cho nó lời khuyên còn việc làm hay không tùy nó đánh giá rồi quyết định bởi quan trọng nhất vẫn là nếu nó chậm chân thì sao, nhỡ bị người ngư ông đắc lợi thì sao?”

Tào Lan ngắt lời:

“Không phải ngươi bảo Diệt Thiên không giống cha của hắn hay sao? “

Ngọc Yên Nhi không cần suy nghĩ liền nói:

“Bây giờ không giống không có nghĩa tương lai không giống, ta cần phải đi theo bọn trẻ ngươi làm việc của mình tiếp đi.”

Nàng ta dứt lời thì biến mất như một bóng ma, điều này chứng tỏ tu vi cũng nàng cũng không phải hạng xoàng xĩnh. Tào Lan cũng chỉ biết thở dài chứ không thể cản trở nàng, đấu với nhau bao nhiêu năm đương nhiên nàng biết Ngọc Yên Nhi nghĩ những cái gì.

Ký thác hi vọng vào con gái để giải quyết tiếc nuối của mình, nàng ta chắc chắn sẽ không dừng tay cho đến khi bản thân thỏa mãn. Nhưng Tào Lan cũng hi vọng nếu chuyện này thành công thì Ngọc Yên Nhi có thể quên đi quá khứ để sống tốt hơn.

Ba người Diệt Thiên đều rất mong chờ để đi tới Thư Viện Cấm Địa, Diệt Thiên hỏi Diệp Tuyết:

“Nơi chúng ta đang tới có những gì, hai người cho ta biết trước có được không? “

Diệp Tuyết vẻ mặt hào hứng nói:

“Đây không phải nơi chúng ta có thể vào, lần này chắc chắn là lần đi vào đầu tiên của ta. Phượng Nghi có khi biết được ít nhiều. “

Triệu Phượng Nghi nhún vai cười nói:

“Ta cũng lần đầu vào thôi nhưng nghe mẹ ta kể thì nơi đó có thể giúp chúng ta thu hoạch được rất nhiều thứ. Các ngươi có lẽ không biết chứ theo luật của thành phố thì một người thanh niên trên 26 tuổi sẽ được ghé qua đó một lần.

Chúng ta thực chất chỉ là vào sớm hơn thôi chứ không phải lạ lẫm gì, nhưng nói chung chỉ có một lần vào và thời gian ở trong chỉ có một tiếng thế nến mới gọi đó là Thư Viện Cấm Địa. Mọi người nhớ nghe kỹ hướng dẫn của người dẫn đường để hành động nhanh nhất có thể.”

Ba người đi tới vị trí của thủ thư đưa ra tấm thẻ thì thủ thư đẩy lên mắt kính rồi khẽ giọng nói:

“Ba người đi theo ta.”

Chỗ ngồi của thủ thư vốn được bảo vệ rất kỹ bây giờ lại mở ra một lối đi để ba người vào, người thủ thư thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ mà đi thẳng vào dãy hành lang đằng sau. Vừa đi nàng ta vừa nói:

“Đi vào trong Cấm Phòng thì các ngươi chỉ có đúng một tiếng để tìm thứ mình cần, nơi đó chẳng thiếu gì cả từ công pháp cho đến vũ kỹ. Nhưng muốn lấy được bất cứ thứ gì trong đó đều phải vượt qua thử thách “ trận pháp tinh thần “ vừa kiểm tra tinh thần vừa thử thách thiên phú.

Thực ra trận pháp đó cũng mạnh yếu tùy thuộc vào độ quý giá của thứ nó bảo vệ, có rất nhiều thứ ta nghĩ không phải các ngươi có thể chạm vào nếu không sẽ bị thương tổn không nhẹ đâu.Tóm lại cần tốc độ nhanh và phải biết lượng sức mình hiểu chưa? “

Ba người gật đầu lia lịa nhất là hai cô gái rất cố gắng lắng nghe sợ lọt chữ nào thì không tốt. Đúng lúc này Thiên Phạt lên tiếng:

“Trận pháp gì cũng vô dụng, có chúng ta ở đây thì chủ nhân cứ lựa cái gì tốt nhất để lấy đảm bảo không có cản trở.”

Diệt Thiên mắt sáng lên hỏi:

“Thật không?”

Quỷ Phục tự tin nói:

“Năng lượng tạo lên trận pháp cũng từ tinh thần của người tạo lên, chỉ cần chủ nhân tác động vào nó thì coi như nó đã hướng tới ngài. Đã thế thứ này đã gần như mất liên kết với người tạo ra chúng thế nên cực kỳ dễ dàng, thậm chí dù người tạo ra trận pháp có ở gần đi chăng nữa thì cũng chỉ hơi khó một chút thôi.”

Đi đến cửa người thủ thư nói thêm:

“Ta sẽ canh cho các ngươi đúng một tiếng, coi xong ném vào bên trong nơi đặt là được rồi. Cố gắng ghi nhớ bởi không được mang ra ngoài đâu.Trong căn phòng này các ngươi có thể bay nhảy thoải mái vì vật liệu trong đây rất bền chắc.”

Cánh cửa mở ra ba người ngó một cái sau đó Diệt Thiên khẽ giọng nói:

“Mọi người chia ra tìm thứ mình thích đi, hai người nếu không tìm được cái gì vừa ý hay không lấy ra được thì lại chỗ của ta nói với ta một tiếng rồi ta giúp hai người lấy. Dứt lời hắn ta đạp lên những bậc thang phóng nhanh lên tầng cao nhất.”

Người thủ thư cười phì một tiếng khi thấy hắn ta đứng tại nơi cao nhất của Cấm Phòng, mắt thì dán thẳng vào ô đặc biệt nhất với trận pháp mạnh nhất toát lên ánh sáng mày xanh lá.

Nhìn ô chữ ở ngoài Diệt Thiên nhẩm nhẩm đọc:

“Ngạo Phong Kiếm Pháp (Thánh cấp), cái quái quỷ gì thế này.”

Hắn thò đầu xuống dưới to giọng hỏi:

“Trong đây có Kiếm pháp thánh cấp có phải hàng giả không vậy?”

Thủ thư nghe thấy thế tức giận nói:

“Trấn quán chỉ bảo của thư viện chúng ta chỉ cần ngươi lấy được thì có ngay Kiếm pháp Thánh cấp. Nhưng ta nói ngươi nghe trận pháp đó do viện trưởng của Thiên Phong học viện Minh Hiên giúp làm ra thế nên ngươi đừng mơ......”

Nàng tính nói gì thì đã thấy Diệt Thiên thờ tay vào lấy cuốn sách nắm trên tay, vài giây sau hắn ta lôi cuốn sách ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của cả ba người trong phòng.Thủ thư xuất hiện bên hắn nhanh như chớp đưa tay nắm lấy cuốn sách xem xét rồi hỏi:

“Ngươi làm sao lấy ra được?”

Diệt Thiên cầm lại cuốn sách đưa vào lại trong ô rồi kéo ra rồi nhún vai nói:

“Ngài cũng thấy đó.”

Thủ thư gãi gãi đầu sau đó đưa tay vào thử xem thế nào, có lẽ trận pháp bị hư.

“Ầm”

Bờ tường nứt toác ra một vết lớn còn thủ thư thì lọt thỏm ở trong đó, Diệt Thiên nhíu mày nói:

“Ta tưởng nó chỉ thử thách tinh thần với thiên phú sao ta thấy hơi đau thì phải.”

Thủ thư nhích người ra nhìn nàng sắp té xuống mặt đất Diệt Thiên vội vàng nhảy tới kéo nàng lên, lúc này bỗng nhiên cả người của nàng đổi thay từ hình dạng của một bà cô 50 hay 60 tuổi gì đó trở thành một cô gái trẻ đẹp.

Nàng nôn ra vài ngụm máu khiến cho Diệt Thiên lo lắng hỏi:

“Ngươi không sao chứ? “

Nàng chân tay rũ rượi vẫn cố gắng nở nụ cười nói:

“Ta không sao chỉ đổ tý máu thôi ngươi không cần lo lắng đặt ta xuống đất rồi ngươi đi tìm đồ phù hợp cho mình đi còn ta chút nữa sẽ ổn thôi.”

Diệt Thiên thấy thế đứng dậy tiếp tục thò tay lấy từng thứ ra, thấy cảnh này cô nàng lâu lâu lại phun ra ngụm máu. Diệt Thiên đọc lướt qua là nhớ xong nội dung, mỗi cuốn chỉ cần khoảng gần một phút để ghi nhớ.

Thấy nàng ta ói nhiều máu quá Diệt Thiên lại gần ái ngại hỏi:

“Thật sự ngươi không sao chứ?”

Cô nàng nhìn chồng sách Diệt Thiên kẹp bên hông thì máu càng nôn ra nhiều, lại gần nhìn kỹ thì hắn mới thấy nàng rất giống một người. Hắn một bên coi sách một miệng thì hỏi:

“Nhìn ngươi rất giống lão sư của ta, nàng ấy tên Minh Hà không biết hai ngươi có quan hệt gì không?”

Thủ thư mỉm cười nói:

“Ta tên Minh Phương còn Minh Hà là tỷ tỷ của ta, rất hân hạnh được gặp ngươi.”

Nhìn nàng run run hắn ta chép miệng nói:

“Sách ở tầng trên cùng ta cũng gần xem hết rồi hay ta đưa ngươi đi chữa thương.”

Nàng lấy lại chút sức lắc đầu nói:

“Không cần đâu ngươi cho ta xem Ngạo Phong kiếm pháp một chút có được không?”

Diệt Thiên ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi:

“Ngươi làm ở trong đây nhưng không xem qua kiếm pháp này sao?”

Nàng cười thảm thương vô cùng ánh mắt lấp lánh đầy vẻ cầu xin, Diệt Thiên nhỏ giọng nói:

“Nội dung trong đó rất nhiều nếu được khi nào ra ngoài thư viện chúng ta gặp nhau thì ta sẽ ghi lại cho ngươi.Minh Hà lão sư có ơn với ta thế nên ngươi là em gái nàng ta nhất định phải giúp đỡ.”

Cô gái kia giật mình hỏi:

“Ngươi nhớ hết sao? Ta tưởng ngươi thấy dài quá lên cất lại chỗ cũ.”

Diệt Thiên cười nói:

“Trí nhớ của ta hơi khác ngươi một tý lên chỉ cần nhìn lướt qua thì sẽ không quên.Chỉ là ta không biết làm thế có sai quy định của nơi này hay không.”

Minh Phương lắc đầu cười nói:

“Chỉ cần ngươi nhớ được hết thì coi như thứ đó thuộc về ngươi, tuy hạn chế truyền thụ nhưng nếu không nhiều thì cũng không sao. Nếu trí nhớ ngươi tốt như thế thì đọc hết đống đó đi rồi mai một truyền miệng cho ta chứ không được viết chúng lên giấy đâu.”

Những thứ đồ quý giá thì quy định rắc rối cũng không ảnh hưởng nhiều lắm bởi hắn ta thực sự nhớ hết được. Một lúc sau Diệp Tuyết cùng Triệu Phượng Nghi đi lên vẻ mặt rầu rĩ cả người tả tơi, đặc biệt Triệu Phượng Nghi hai mắt đỏ hoe ôm chầm lấy Diệt Thiên khóc hu hu:

“Ta nãy giờ mất gần nửa tiếng còn chưa lấy được cuốn nào ra, thử thách tinh thần với thiên phú kiểu gì mà đau quá.”

Minh Phương cười khì nói:

“Sức chịu đựng cũng là một phần của thiên phú cơ mà.”

Nhìn Minh Phương nằm trên bãi máu Diệp Tuyết giật mình hỏi:

“Ai đây?”

Diệt Thiên ngạc nhiên hỏi:

“Người này là thủ thư dẫn đường cho chúng ta vừa nãy, nàng cũng là em gái của Minh Hà lão sư Minh Phương.”

Minh Phương cười nói:

“Bộ dạng kia chỉ để dễ dàng làm việc thôi các ngươi không cần để ý.”

Diệt Thiên xoa đầu Triệu Phượng Nghi cười nói:

“Muội thích cuốn nào ta lấy ra cho.”

Nàng lau nước mắt nhìn về phía Ngạo Phong Kiếm Pháp chỉ rồi nói:

“Vừa nãy thấy huynh thử lấy nó rốt cuộc có thành công hay không?”

Diệt Thiên gật đầu cười nói:

“Ta lấy được cũng ghi nhớ xong hết rồi, bây giờ lấy ra muội cũng coi không kịp để về nhà ta đọc lại cho muội. Lúc nãy mới hỏi Minh Phương ngài ấy bảo có thể truyền miệng, tuy hơi mất thời gian nhưng còn đỡ hơn không.”

Hắn vớ đại mấy cuốn đặt dưới đất rồi nói:

“Hai người lựa đại một hai cuốn trong đây đọc đi, nội dung trong đó ít hơn có khi lại ghi nhớ kịp. Về nhà thiếu đoạn nào ta sẽ bổ sung sau cho hai người, cứ chậm rãi thôi không có gì vội cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.