Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 32: Chương 32: Nếu như




Đi vào quán ăn thì hai cô nàng có vẻ rất quen thuộc, cả cửa tiệm lớn thật lớn nhưng chẳng có tới một người phục vụ để chào khách. Hắn ghé sang Diệp Tuyết khẽ giọng hỏi:

“Mẹ ngươi mở quán ăn lại không cho người canh giữ không sợ mất mát của cải hay sao?”

Diệp Tuyết phì cười nói:

“Trước kia của tiệm này cũng từng bị trộm cướp ghé thăm nhiều lần nhưng kết cục của bọn họ đều quá bi thảm thế nên từ đó về sau chẳng cần ai canh cũng không có trộm cướp nào dám vào.”

Đi vào dãy hành lang Diệt Thiên bị choáng ngợp trước sự thanh nhã của nơi này, từng chi tiết trên bức tường, hoa văn trên trần lẫn mặt thảm đều đẹp đến không tưởng. Những bức tranh hắn nhìn vào chẳng cảm nhận được gì nhưng chắc chắn giá tiền đó không nhỏ.

Hết dãy hành lang thì đã tới phòng ăn rộng lớn nơi có vài vị nữ phu nhân ngồi ăn nói chuyện với nhau, nhìn ai cũng toát lên vẻ thanh nhã quý tộc. Hai cô nàng mỗi lần đi qua đều cúi đầu chào còn Diệt Thiên thì cũng gật đầu nhẹ nhành coi như có chào hỏi.

Qua hết nơi này họ đi lên cầu thang sau đó dọc theo dãy hành lang đi vào trong một căn phòng trống nơi đó có hai nữ nhân ngồi sẵn. Một người vẻ sắc sảo cực kỳ ăn mặc cũng rất quyến rũ còn một người rất trang nhã trên người bộ đồ đầu bếp vẫn rất chỉnh chu.

Hai cô gái đồng thời chào:

“Chào mẹ, chào ( Tào, Ngọc) cô cô.”

Diệt Thiên biết đây là mẹ của cả hai nàng thế nên cũng lễ phép cúi đầu chào:

“Chào hai vị a di.”

Tào Lan thân thiện cười nói:

“Ngươi ngồi xuống đi, nghe Tuyết nhi nói ngươi đã giúp đỡ nàng rất nhiều.”

Diệt Thiền ngoãn ngoãn ngồi xuống rồi nói:

“Phải là Diệp Tuyết giúp ta rất nhiều mới đúng, cám ơn ngài đã quan tâm.”

Triệu Phượng Nghi kéo áo Diệt Thiên chỉ vào mẹ nàng rồi nói:

“Nàng ấy tên Ngọc Yến Nhi là người phụ trách của Thư Viện thành phố.”

Ngọc Yến Nhi nhìn Diệt Thiên tới mức hơi thất thần, nghe con gái giới thiệu thì mới định thần lại khẽ mỉm cười nói:

“Ta nghe con bé kể rất nhiều về người, nếu không phải nhờ người chắc con bé nguy rồi. Lần khảo hạch này cũng nhờ ngươi còn bé mới thuận lợi vượt qua, thật sự rất cảm tạ ngươi.”

Diệt Thiên nãy giờ nghe cảm tạ nhiều rồi thế nên cũng bắt đầu quen dần với cách nói chuyện của các nàng:

“Cái này cũng do sự cố gắng của Phượng Nghi, muội ấy không cố gắng thì ta có làm gì cũng không thể giúp được nàng. Hôm nay nàng tập luyện đến mức lả người khiến ta rất khâm phục.”

Ngọc Yến Nhi nghe được con gái tập đến mệt lả người thì cười trêu:

“Ta ngàn ca vạn hét không bằng một lời người thương, con gái lớn quả nhiên chỉ hướng ra bên ngoài.”

Tào Lan nhìn qua Diệp Tuyết vẻ mặt khó hiểu, Diệp Tuyết gật đầu nhún vai vẻ mặt có chút bất lực.Nheo mắt lại hơi suy nghĩ một chút Tào Lan lên tiếng để thu hút sự chú ý của Diệt Thiên:

“Diệt Thiên a di nghe nói em gái ngươi nhận Lam Phong huấn luyện viên làm sư phụ rồi có phải không?”

Diệt Thiên gật đầu vẻ mặt vui vẻ thấy rõ nói:

“Đúng thế, muội ấy được huấn luyện viên để ý làm cho ta rất vui, trước kia chúng ta không có tài nguyên nên việc tu tập của nàng ta khá chậm nhưng bây giờ thì không phải lo nữa rồi.”

Tào Lan đồng ý hoàn toàn:

“ Nhưng sau này ngươi gặp lại muội muội rất có khả năng phải xưng Thần trước nàng đấy. Để ngươi khỏi suy đoán ta cho ngươi biết Lam Phong chính là nhị hoàng tử của Lam Thiên Tinh hoàng tộc.

Chửa kể hắn ta được vị quân vương hiện tại cực kỳ yêu mến thế nên khả năng hắn ta trở thành vua sẽ rất cao. Với quy định của Lam Thiên Tinh hoàng tộc thì đệ tử của hoàng đế sẽ được phong danh hiệu công chúa.”

Diệt Thiên nghe thế càng vui vẻ nói:

“Nàng sống càng tốt ta càng thoải mái, còn chuyện xưng hô thì đâu có quan trọng mấy. Chỉ có điều nghe nói nàng phải đi cùng sư phụ tới Lam Thiên Tinh hai anh em phải xa nhau làm ta có chút buồn thôi nhưng không ảnh hưởng nhiều.”

Tào Lan thấy hắn vui vẻ cũng yên lòng sau đó lại hỏi:

“ Ta thấy hai huynh muội các ngươi có vẻ sống một mình lâu rồi thế cha mẹ các ngươi đâu.”

Diệt Thiên đã bị hỏi nhiều vấn đề này lắm rồi nên cũng thoải mái trả lời:

“Họ có lẽ vẫn khỏe nhưng họ không thể ở bên hai huynh muội chúng ta được, nhưng ta chắc chắn một ngày nào đó hai huynh muội chúng ta sẽ gặp lại cha mẹ thôi.”

Tào Lan và Ngọc Yến Nhi nhìn nhau sau đó không ai nhắc tới nữa, không khí hơi trùng xuống thì Ngọc Yến Nhi cười nói:

“Diệt Thiên nhìn vẻ ngoài đẹp trai chắc có bạn gái rồi chứ?”

Diệt Thiên cũng không cần dối trá gật đầu cười nói với vẻ mặt tự hào:

“May mắn là ta có rồi thưa ngài, nàng ấy rất tốt với ta, trước khi ra trường toàn là nàng giúp ta bây giờ thì ta có thể tự lập rồi. “

Vẻ mặt của Tào Lan lẫn Ngọc Yến Nhi thay đổi làm cho hai cô con gái lo lắng nhưng thực ra các nàng chỉ bất ngờ trước địa vị của Tuyết Tình trong lòng Diệt Thiên thôi. Cả hai trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ:

“Nếu trước kia hắn ta có tình có nghĩa như con trai thì hai nàng có lẽ sẽ khác đi rất nhiều.”

Diệt Thiên thấy hai người kia vẻ mặt trầm xuống tưởng họ không thích thanh niên yêu đương sớm. Tào Lan đi ra khỏi hồi tưởng nhanh hơn cười cười nói:

“Xin lỗi bọn ta hơi bất ngờ một chút, mọi người cũng nên ăn đi. Đồ ăn này đều do tự tay ta nấu Diệp Tuyết với Phượng Nghi ăn nhiều rồi nhưng ngươi chưa thử bao giờ nên ăn nhiều vào.”

Diệt Thiên thư giãn một chút cười nói:

“Cám ơn a di ta mời mọi người ăn cơm.”

Hắn ta làm khách mà đã động đũa thì những người khác cũng vào bữa, đồ ăn quả nhiên ngon hơn hắn ta làm rất nhiều khiến Diệt Thiên ăn nhiều hơn mọi khi.

Diệp Tuyết tự hào hỏi:

“Ngươi chưa gặp ai trù nghệ cao hơn mình như thế này đúng không?”

Diệt Thiên lấy khăn lau miệng gật gù đánh giá:

“Đồ ăn ta làm còn lâu mới đạt đến mức độ này, a di quả thật rất giỏi ta hi vọng tương lại mình cũng có thể giỏi như thế này. “

Đợi ai cũng bỏ đũa xuống thì Ngọc Yên Nhi mới lấy ra một tấm thẻ đưa cho Triệu Phượng Nghi rồi nói:

“Các ngươi cầm tấm thẻ này đi thẳng vào trong Thư Viện Cấm Địa những thứ trong đó sẽ không để các ngươi thất vọng đâu. “

Triệu Phượng Nghi ngạc nhiên hỏi:

“Ta tưởng mẹ đưa bọn ta đi.”

Ngọc Yên Nhi cười cười nói:

“Ta cũng Tào a di lâu rồi không gặp muốn ở lại nói chuyện với nàng một chút, các ngươi cứ đi đi chút nữa ta sẽ sắp xếp người dẫn đường cho các ngươi.”

Cánh cửa vừa đóng lại Tào Lan nhíu mày nói:

“Ngươi bao nhiêu năm rồi vẫn không quên được người kia, ta thực sự lo lắng cho Triệu Chính, chẳng hiểu làm sao hắn ta chịu được chuyện này.”

Ngọc Yên Nhi uống hết ly rượu xong cười thảm nói:

“Nếu như.......”

“Ầm....loảng xoảng”

Chiếc bàn vỡ đôi Tào Lan gắt giọng nói:

“Đó chỉ là quá khứ, chuyện của chúng ta đó là không để cho con gái của chúng ta phải trải qua nỗi đau giống chúng ta. “

Ngọc Yên Nhi cười nói:

“Ngươi cứ yên tâm ta sẽ không để điều đó xảy ra một lần nữa đâu. Nên nhớ hai người bọn họ quá trình sống khác nhau suy nghĩ cũng rất khác nhau. Quan trọng nhất chính là cô gái tên Tuyết Tình kia, chỉ cần có nàng thì mọi thứ đều ổn.”

Tào Lan không hiểu gì cả nghi ngờ hỏi:

“Ngươi tính làm gì?”

Ngọc Yên Nhi cười nói:

“Tuy Diệt Thiên là con trai của hắn ta nhưng không có nghĩa xứng đáng với con gái của ta. Nhưng nếu nó xứng đáng thì ngươi có nghĩ nó không nên làm ai đau khổ hay không?”

Tào Lan lắc đầu nói:

“Ta vẫn không hiểu.”

Ngọc Yên Nhi lắc đầu nhếch môi nói:

“Trước kia ta với ngươi làm mất cha hắn như thế nào thì bây giờ cứ làm ngược lại là được. Ta sẽ nói cho Phượng Nghi để nó suy nghĩ nếu nó đồng ý thì ta hi vọng con gái ngươi cũng đồng ý, cứ tranh giành mãi thì sớm muộn cũng có ngư ông xuất hiện hốt hết thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.