Có lẽ Văn Khoa đã quá đề cao tình cảm giữa hai người rồi, Triệu Phượng Nghi hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Ngươi nghĩ chỉ một câu xin lỗi thì ta sẽ tha thứ cho kẻ bỏ bạn gái của mình lại để chạy trốn trước một đám người đang truy sát sao. Thật sự luôn ta vẫn không hiểu ngươi nghĩ gì trong đầu đấy Văn Khoa, cứ nghĩ chơi chung từ bé ta sẽ hiểu người nhưng có lẽ ta đã nhậm.”
Tiếng nạt khá to từ Triệu Phượng Nghi khiến cho mọi người chú ý rồi bu tới, bất chấp những ánh nhìn cũng như lời bàn tán Văn Khoa vẫn cắn răng kiên trì:
“Xin muội bỏ qua cho ta một lần thôi, chỉ một lần duy nhất và hành động đó sẽ không bao giờ lập lại.”
Triệu Phượng Nghi tức đến cười thành tiếng nhưng nụ cười vẫn cứng ngắc tràn ngập phẫn nộ khiến người khác đều phải né tránh. Diệt Thiên lấy tay xoa đầu nàng khẽ giọng nói:
“Có gì bình tĩnh nói.”
Nàng ngẩng lên nhìn hắn ta sau đó thở nhẹ một hơi khẽ mỉm cười để tự trấn an mình rồi quay qua nói với Văn Khoa:
“Hôm đó đến cuối cùng có gần hai mươi kẻ hơn tu vi ta đuổi theo với một mục đích duy nhất là giết chết ta, nếu không đủ may mắn thì ta đã không còn đứng đây rồi. Nể mặt mười năm quen biết ta mới khuyên cha ta không làm khó dễ ngươi còn muốn ta tha thứ?”
Văn Khoa á khẩu không biết nói gì cho phải, một lúc sau hắn ta nhắm mắt lại thở dài nói:
“Ta xin lỗi.”
Triệu Phượng Nghi lắc đầu liên tục rồi nói:
“Giá như quan hệ của chúng ta chỉ là bạn bè thì lời xin lỗi này ta có thể miễn cưỡng chấp nhận nhưng bây giờ thì ngươi nghĩ xem có thể không.Mẹ ta hiện tại đang cực kỳ phẫn nộ lên ngươi hãy im lặng rút lui nếu không ta không dám chắc nàng sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Nàng nói đến đây thì ngoại trừ Diệp Tuyết thì tất cả những người khác không khỏi rùng mình một cái, Văn Khoa tay chân run lẩy bẩy nhỏ giọng đáp:
“Ta biết rồi.”
Diệt Thiên cười cười nói:
“Cứ bình tĩnh có phải đâu vào đó không, thôi chúng ta đi luyện tập thôi.”
Triệu Phượng Nghi nhìn Diệt Thiên cười híp mắt khiến cho Văn Khoa dù biết hai người đã hoàn toàn kết thúc nhưng cũng không khỏi tức đến run người.Thực chất có cho thời gian quay trở lại Văn Khoa vẫn sẽ bỏ đi bởi vì đơn giản hắn không muốn chết.
Hắn ta sợ hãi mẹ của Triệu Phượng Nghi nhưng không thể làm gì được nàng, hắn ta tức giận Diệt Thiên thì truyện xả giận là có thể. Ngay lúc này hắn ta đã tìm được đối tượng để giận cả chém thớt, Diệt Thiên cảm gián được sự oán hận của Văn Khoa nên quay đầu lại nhìn.
Với ánh nhìn khó hiểu hắn ta nhún vai khẽ nói:
“Có không giữ mất đừng tìm.”
Một lời khuyên rất chân thành từ Diệt Thiên nhưng trong mắt Văn Khoa thì đó chẳng khác nào sự khiêu khích trắng trợn cả. Quay đầu bỏ đi chẳng ai biết được Văn Khoa muốn làm gì cả, ba người Diệt Thiên thì đi thẳng vào phòng tập chứ đâu ai nghĩ tên kia có thể làm ra chuyện gì.
Hôm nay Diệt Thiên coi như được rửa mắt bởi Triệu Phượng Nghi thay đồ xong thì hóa ra nó cực kỳ sexy, Diệp Tuyết hai tay chống hông nhìn Triệu Phượng Nghi với vẻ mặt đầy chán nản. Triệu Phượng Nghi thấy thế thì nhún vai giống như muốn nói:
“Cuộc sống mà.”
Diệp Tuyết đương nhiên cũng có những bộ đồ thoải mái như thế nhưng đó chỉ khi nàng tập một mình thôi. Bỗng nàng nghĩ đến chuyện hình như mình đã bị Diệt Thiên nhìn từ đầu đến chấn rồi thì phải nhưng bảo nàng giống Triệu Phượng Nghi thì nàng vẫn không làm được.
Cả hai nàng có hai bà mẹ có phong thái cũng như tính cách hoàn toàn trái ngược với nhau, Diệp Long cùng Tào Lan ở bên nhau hơn hai mươi năm rồi nhưng vẫn “ tương kính như tân “. Nhưng thức sự thì Diệp Long rất sợ lão bà giận bởi nàng mà giận dỗi thì rất lâu.
Còn cha của Triệu Phượng Nghi là Triệu Chính thì chẳng khác gì con cun cút, ở ngoài khôn ngoan bao nhiêu thì đứng trước mặt lão bà hắn chỉ có cúi đầu mong nàng ít chửi đi một ít. Điều này khiến cho ngoài cái danh cáo già thì hắn ta còn có danh “ trùm sợ vợ “.
Nhưng nếu những người khác biết được hành trình để Triệu Chính chinh phục được nàng khó khăn đến mức nào thì cũng sẽ hiểu vì sao hắn ta sợ vợ.
Triệu Phượng Nghi tập rất hăng hài chứ không hề lười nhác như mọi khi, thật sự được tập luyện chung với người mình thích giống như cho nàng uống thuốc kích thích vậy. Nàng cùng hắn ta tập liên tục đặc biệt những động tác đội như nàng tập ta khi ngồi trên lưng của hắn ta.
Bình thường tập không thì cũng nhàm chán thế nên khi có nàng tập chung tất nhiên hắn ta không từ chối rồi. Trong quá trình có chút đụng chạm khiến cho Diệt Thiên có chút nhớ Tuyết Tình, chuyện kia làm thường xuyên không chán nhưng không làm thì trong người cứ bức xúc khó tả.
Tập luyện chùng thì nàng mới thấy được cường độ luyện tập của hắn ta cao đến như thế nào, nàng tuy rất cố gắng nhưng phải giảm rất nhiều so với bình thường thì mới tập vừa thời gian với hắn ta.
Đến tận gần chiều sức người có hạn nàng mệt lử cả người cảm thấy choáng váng ngả người ra sau, Diệt Thiên đang tập ngay bên cạnh vội vàng đỡ lấy. Đỡ nàng vào ghế ngồi hắn ta lấy khăn lau đi mồ hôi trên mặt nàng rồi mỉm cười nói:
“Muội cố gắng đến mức này là tốt lắm rồi bây giờ nghỉ ngơi đi, sức của muội chắc tạm thời chỉ đến đây thôi.”
Hắn quay qua vẫn đang tập luyện Diệp Tuyết cười nói:
“Ngươi cũng tập không ngừng nghỉ quá lâu rồi nghỉ đi, chúng ta đến thư viện thành phố xem thế nào. “
Diệp Tuyết ném tạ tay xuống sàn lấy khăn lau mồ hôi rồi nói:
“Cũng được, chúng ta đi thay đồ rồi đi ăn trước đã, tập luyện mãi làm ta đói quá.”
Diệt Thiên đồng ý bởi hắn ta cũng đói lắm rồi, bình thường tập xong nếu không qua nhà Tuyết Tình thì cũng về nhà. Nhưng hôm nay phải đi tiếp sang thư viện thế nên đi ăn là quá hợp lý, nếu vào trong nơi yên tĩnh như thế mà bụng phát ra tiếng kêu thì khó xử lắm.
Hai cô nàng tắm rửa thay đồ rất nhanh sau đó đi ra, Diệt Thiên nhìn hai bộ đồ có chút rộng của hai nàng thì thầm ca thán:
“Quả nhiên không thể nhìn bìa sách mà đoán nội dung.”
Diệp Tuyết lúc trước thân thể đẹp đẽ cân đối đã làm hắn ta bất ngờ rồi, nhưng khi nãy chứng kiến bộ đồ bó sát của Triệu Phượng Nghi mới đánh giá được rõ ràng. Hôm trước cõng nàng chạy cũng cảm nhận sơ sơ rồi nhưng không ngờ vẫn còn đánh giá quá thấp.
Triệu Phượng Nghi lại trước mắt hắn ta xoay một vòng cười nói:
“Huynh thấy chiếc váy ta mặc có đẹp không?”
Diệt Thiên cười nói:
“Nhìn muội giống như mấy cô bé lần đầu đi ra ngoài chơi vậy nhưng cũng dễ thương lắm.Có lẽ muội mắc mấy bộ đồ thời trang vẫn hợp hơn kiểu này nhiều.”
Mấy ngày nay nàng toàn ăn mặc kiểu này trước mặt Diệt Thiên, kể cả mấy hôm đi dã ngoại nàng cũng mặc đồ rất tiêu chuẩn. Nàng vốn nghĩ một người có vẻ điềm tĩnh như Diệt Thiên sẽ thích kiểu nhẹ nhàng nhưng không phải.
Bỗng nhiên nàng nhớ đến cái gì đó liền nheo mắt lại nhìn hắn, nàng nhớ lần duy nhất mình có mặc đồ thời thượng trước mặt của hắn chính là khi hắn cứu được nàng. Diệt Thiên thấy nàng nhìn mình như thế thì bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó sau đó nhìn vu vơ sang hướng khác không dám nhìn thẳng nàng.
Triệu Phượng Nghi ôm chặt lấy một tay của hắn ta cười híp mắt, Diệt Thiên thầm nghĩ:
“Cố gái này cũng thông minh đấy nhưng nhìn phản ứng không quá mức bất ngờ của nàng giống như đã biết từ trước rồi.”
Hắn ghé lại gần nàng sau đó khẽ hỏi:
“Làm sao muội biết được là ta thế?”
Diệt Thiên hỏi trực tiếp như thế khiến Triệu Phượng Nghi hơi bất ngờ nhưng nàng vẫn nhỏ giọng trả lời:
“Hôm ấy huynh để lại dấu vân tay, ta là con gái của thị trưởng muốn tìm huynh thì có gì khó.”
Hắn nhỏ giọng năn nỉ:
“Muội nhớ đừng nói với ai hết nhé, nếu không ta rất có thể gặp rắc rối đấy.”
Nàng cười hì hì nũng nịu nói:
“Cái đó thì huynh yên tâm, ta đâu có ngốc mà mang chuyện này đồn ra ngoài. Mấy người cần vệ của ta cũng rất kín tiếng thế nên huynh không cần lo. “
Diệp Thiên liếc nhìn xung quanh rồi nói:
“Thế cô nàng hôm trước đánh ta cũng là cận vệ của muội đúng không? Nàng ta có ở gần đây không?”
Triệu Phượng Nghi lắc đầu vẻ mặt thành thật nói:
“Ta cũng không biết nữa, có thể có cũng có thể không nhưng dù có hay không thì nếu ta không gặp nguy hiểm tỷ ấy sẽ không xuất hiện đâu huynh đừng lo.”
Diệt Thiên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều cười nói:
“Thế thì tốt, thế thì tốt.”
Cô nàng cười cười khẽ giọng nói:
“Ta còn tưởng huynh sẽ chối bay đi không ngờ huynh lại chủ động nhận.”
Diệt Thiên nhún vai thản nhiên nói:
“Lúc đầu muội muốn đi vào tổ đội thì ta đã nghi ngờ rồi, càng về sau ta càng củng cố thêm suy đoán của mình. Ta nói ra cũng để xem có phải không thôi, nếu muội ngơ ngác như con nai vàng thì ta cũng sẽ chuyển chủ đề ngay.”
Hắn vừa dứt lời thì xe ô tô đã đảo tới trước mặt hắn ta, Diệp Tuyết hạ cửa kính xuống cười nói:
“Hôm nay mang ngươi tới chỗ chúng ta hay ăn, đồ ăn ở đó còn ngon hơn cả đồ ngươi nấu nữa.”
Hai người đi lên xe Triệu Phượng Nghi mới nhỏ giọng nói:
“Nơi đó gọi là Lan Hoa nhưng có một điều khiến quán ăn đấy rất đặc biệt huynh có đoán được đó là gì không?”
Diệt Thiên lắc đầu bởi hắn ta ít khi quan tâm nên không biết được, cô nàng mới cười nói:
“Nơi đó chỉ tiếp một số lượng khách giới hạn mỗi ngày, tất nhiên sẽ có một số người được đặc cách. Theo ta đoán nếu chúng ta đi ăn vào giờ này thì sẽ được ăn chung với đầu bếp trưởng ở đó cũng là mẹ của Diệp Tuyết tỷ. “
Diệp Tuyết quay xuống cười hỏi:
“Thế nào có bất ngờ không?”
Diệt Thiên không biết lên khóc hay cười nữa nhưng đã cưỡi hổ thì khó mà leo xuống được, hắn tự nhủ chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi không có gì phải lo lắng cả bởi mình có làm gì sai đâu.