Tào Lan cùng nữ nhân kia đều im lặng không nói gì nữa, một lúc sau Tào Lan thở dài một hơi rồi nói:
“Nợ cha con trả, không có tên kia ở bên thì tiểu tử này không muốn trả cũng phải trả cho bằng sạch.Không thể nghĩ tới cha đã “ dễ ghét “ như thế con trai hắn ta còn tệ hơn, có lẽ đó là mệnh rồi.Hi vọng hai nàng có thể có kết cục có hậu chứ đừng dở dang như hai chúng ta.”
Nữ nhân kia đi trước để lại Tào Lan một mình, sau đó nàng cũng rời đi để lại màn đêm tĩnh mịch như nó vốn vậy, câu chuyện của thế hệ trước kết thúc chính là cánh cửa để mở ra tương lai.
Diệt Thiên thì tất nhiên không ngủ mà thức để tiếp tục hấp thu nguồn năng lượng khổng lồ trước kia đã tích lũy được. Hắn ta hiện tại đang rất nóng lòng để tăng lên Vũ Đồ, dù sẽ khiến người khác phát hiện ra không đúng nhưng có Diệp Tuyết ở bên chắc không có chuyện gì xảy ra.
Hắn ta tuy ít quan tâm những thông tin khác ngoài Thiên Long học viện cũng như trường học nhưng không có nghĩa hắn ta không biết gì về tầm quan trọng của lãnh đạo tối cao trong quân khu.
Cha của Triệu Phượng Nghi mang tiếng là ngang hàng nhưng một kẻ ngốc cũng biết ai mới thực sự hơn ai. Nhưng cả hai đại diện cho hai siêu cấp đại thế lực nên người ta mới có so sánh ngang hàng giữa hai người.
Sáng ra hai cô nàng tỉnh ngủ từ rất sớm giống như cả hai đều có ý đồ gì đó, sáng sớm Diệt Thiên vừa ngơ ngác mở cửa ra tính đi chợ thì đã thấy hai cô nàng vẻ mặt hào hứng đứng ngay ngoài cổng rồi.
Hắn còn không kịp hỏi Diệp Tuyết thì nàng đã to giọng nói:
“Chúng ta đi tập thể dục tiện đường đi chợ với ngươi luôn.”
Diệt Thiên nhíu mày nói:
“Ở chợ không được sạch sẽ với lại các ngươi có chắc muốn ăn mặc như thế này đến chỗ đó không thế?”
Hai nàng tuy không quá hở hang nhưng bộ đồ thể dục buổi sáng vẫn nhìn khá bắt mắt, Diệt Thiên tuy rất thích nhưng vấn đề là trời đang rất lạnh.
Triệu Phượng Nghi miễn cưỡng cười nói:
“Chúng ta mặc như thế này cũng bình thường thôi huynh quan tâm làm gì, chúng ta đi sớm đi còn về ăn sáng. Chút nữa nếu có thể chúng ta đi tu luyện sớm tối còn nghỉ ngơi, mẹ ta mới giới thiệu chúng ta đi tới một chỗ rất tốt có thể giúp ba người chúng ta tăng thực lực rất nhiều.”
Diệt Thiên thấy nàng nói gấp quá thì mới hỏi lại:
“Có phải ý của muội nói là ăn sáng nhanh xong tập luyện sớm tiếp đó muội sẽ dẫn hai ngươi chúng ta tới một chỗ có thể giúp chúng ta tăng thực lực rất nhiều. Ý của muội là như thế có phải không?”
Triệu Phượng Nghi gật gật đầu tay xoa xoa vẻ mặt xấu hổ bởi trước giờ nàng ăn nói có khi nào bị như thế này đâu. Có Diệt Thiên duy trì không khí thế nên ba người nói cười liên tục, trước giờ cứ lo lắng nhiều giờ mọi thứ ổn thỏa khiến hắn ta thoải mái hơn rất nhiều.
Tiểu Lan đã tới ở với ông bà ngoại, Thanh Vân thì có sư phụ là Lam Phong lo lắng rồi, bản thân hắn ta chỉ phải lo tu luyện cho bản thân mình thôi. Đã thế còn được Diệp Tuyết giúp đỡ rất nhiều thế nên hắn ta cũng không còn phải lo lắng quá.
Mua đồ rồi nấu nướng xong xuôi thì cũng rất nhanh thôi, ba người sau đó dùng xe của Diệp Tuyết để đi đến võ quán. Diệp Tuyết khá là không vui khi đi ba người thì nàng không thể đi xe máy cùng Diệt Thiên được.
Bỗng nhiên từ chiếc điện thoại cũ của Diệt Thiên tiếng chuông vang lên, hắn ta mở ra thì hóa ra Tuyết Tình liên lạc:
“Ngươi tập huấn xong rồi đúng không? Hôm trước ngươi đi mà không nói làm ta lo muốn chết.”
Diệt Thiên cười khổ nói:
“Hôm đó mọi thứ gấp quá thế nên ta mới không kịp báo cho tỷ, chắc Thanh Vân con bé cũng nói cho tỷ biết rồi. Ngày mai ta sẽ qua thăm tỷ, với lại tỷ có tin tức gì của tiểu Lan không?”
Tuyết Tình cười khanh khách nói:
“Con bé sang đó vẫn hiếu động lắm ngươi không cần phải lo cho nó đâu, cha mẹ ta bảo con bé có tư chất rất cao nhất định sẽ được tăng cường tài nguyên ở mức độ tối đa.”
Diệt Thiên mừng ra mặt cười nói:
“Như thế thì còn gì bằng, với lại ta thông báo cho tỷ biết Thanh Vân con bé cũng đã bái sư chuẩn bị đi vào Lam Thiên Tinh rồi. “
Tuyết Tình ngạc nhiên hỏi:
“Muội ấy bái ai làm sư phụ thế, sao lại đi về Lam Thiên Tinh?”
Diệt Thiên cười nói:
“Cái này thì tỷ yên tâm, người nhận muội ấy làm đệ tử là Lam Phong huấn luyện viên của Thiên Phong học viện. Tu vi của ngài ấy cao đến không tưởng thế nên Thanh Vân coi như cũng có thể yên tâm.”
Tuyết Tình bỗng nhiên không nói gì nữa, Diệt Thiên thấy lạ liền hỏi:
“Có chuyện gì sao tỷ không nói gì hết vậy?”
Nàng ta một lúc sau mới hồi đáp:
“Ta đang có chút việc bận ngày mai buổi tối đệ nhớ sang đấy.”
Diệt Thiên thấy đầu dây bên kia đã cúp thì không khỏi cảm thấy lạ lùng bởi rất ít khi Tuyết Tình cúp điện thoại của mình.Nhún vai một cái hắn quay lại đằng sau nói đùa:
“Nữ nhân các ngươi thật sự quá khó hiểu đi mà.”
Khi hắn ta quay lại thì mới khi nãy hai cô gái còn đang nói chuyện rôm rả với hắn ta lại mỗi người nhìn ra một cái cửa sổ không thèm nhìn hắn ta nữa. Hắn ta quay đầu lên nhìn về phía trước tự thì thầm:
“Cái quái quỷ gì thế nhỉ? Mấy nữ nhân này lên cơn tập thể hay sao vậy trời?”
Nghĩ mãi một hồi hắn mới đưa ra một giả thuyết hợp lý nhất:
“Có khi nào các nàng tới tháng không nhỉ?”
Triệu Phượng Nghi cùng Diệp Tuyết thừa biết sự hiện diện của Tuyết Tình và tiểu Lan, chỉ là trước kia Diệp Tuyết không quan trọng. Về phần Triệu Phượng Nghi thì nàng cũng biết nhưng lại chọn cách đẩy Tuyết Tình ra khỏi cuộc sống của Diệt Thiên.
Lúc đi vào trong Diệt Thiên nói như đài phát thanh nhưng hai nàng không ai đáp lại cái gì cả, mãi về sau Triệu Phượng Nghi mới dùng vẻ mặt miễn cưỡng tươi cười nói:
“Người nữa nãy huynh nói chuyện điện thoại là ai vậy?”
Diệt Thiên vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng khẽ giọng nói:
“Nàng ấy là ngươi ta mang ơn cả đời.”
Triệu Phượng Nghi cứng họng không biết nói gì cho phải, Diệp Tuyết thì không muốn nhắc tới bởi hỏi thêm chỉ tức thêm. Nàng thầm nghĩ trong đầu:
“Ước gì hôm đó mình không gặp hắn ta với Minh Hà lão sư........ “
Nghĩ đến đây nàng lại nhớ đến nụ hôn của hắn và Minh Hà vẻ mặt lại xị xuống, chống cằm nhìn ra ngoài nàng khẽ than thở:
“ Chán thật.”
Diệt Thiên nhìn vẻ mặt của hai nàng càng lúc càng không tốt thì mới cẩn thận hỏi:
“Ta không làm sai cái gì để hai người giận chứ? Nếu có thì nói ra chứ đừng lặng im đến thế ta sợ lắm. Hai người cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể đấm ta một cái vậy.”
Diệp Tuyết quay sang tức giận nói:
“Ta không tức ngươi, không cần ngươi quan tâm.”
Diệt Thiên nuốt nước miệng một cái quay sang Triệu Phượng Nghi thì thấy nàng ta nước mắt rưng rưng như sắp khóc.
Hắn ta không ngu đến mức hỏi cả nàng mà chỉ khẽ than thở:
“Vẫn là Thanh Vân tốt nhất.”
Lúc này hắn ta mới nhớ tới cô em gái dễ tính dễ dỗ dành của mình, đến võ quán đi vào trong hai người vẫn kiệm lời. Không khí im lặng tới khi đường đi của ba người bị chặn bởi một người thanh niên chính là người yêu cũ của Triệu Phượng Nghi.
Văn Khóa hai mắt nhíu lại nhìn chăm chú Diệt Thiên vẻ mặt đầy căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Nhưng khi Triệu Phượng Nghi vừa ngẩng đầu lên thì ánh mắt đó lại trở nên hiền dịu.
Diệt Thiên lông mày không khỏi nhíu lại bởi hắn ta rất ghét loại người như Văn Khoa, vừa hèn nhát lại thâm độc.
Diệp Tuyết thì bỗng nhiên mỉm cười một cái muốn xem xem Triệu Phượng Nghi đối phó như thế nào. Tuy nàng không quan tâm quá nhiều đến người khác nhưng có những chuyện không cần hỏi thì cũng sẽ đến tai.
Văn Khoa mỉm cười nói với Triệu Phượng Nghi:
“Hôm đó ta lo muốn chết, sau đó lại không liên lạc được với muội, sang nhà cũng không gặp được muội luôn.”
Triệu Phượng Nghi khi nãy thấy tình cảm giữa Diệt Thiên và Tuyết Tình lại mới điều tra ra hắn ta có con gái nàng rất muốn bỏ cuộc nhưng nhìn thấy Văn Khoa nàng lại kiên định lên rất nhiều.
Triệu Phượng Nghi hít một hơi thật sâu sau đó nói:
“Văn Khoa chúng ta chia tay, lý do tại sao thì ngươi chắc cũng rõ đừng để ta phải nói ra ở đây.Như thế cả hai chúng ta đều mất mặt ngươi có hiểu không?”
Văn Khoa đấu tranh tư tưởng một lúc sau đó quyết định chuyện thông gia quan trọng hơn mặt mũi, hắn cúi đầu tỏ vẻ có lỗi nói:
“Ta biết lỗi của mình rồi nhưng muội có thể vì tình cảm của chúng ta mà bỏ qua một lần có được không?”
Hắn ta đương nhiên không thể tự nói ra việc mình bỏ bạn gái bị truy sát để bỏ chạy được, tuy rằng nam nhân trong võ quán này cũng rất nhiều kẻ sẽ làm như thế.
Xui xẻo đó chính là hắn mới gặp chuyện còn bọn họ thì không, họ biết được chuyện thì sẽ rất mất mặt. Bây giờ chỉ cầu mong Triệu Phượng Nghi rủ lòng thương.