Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 29: Chương 29: Đáng yêu Diệp Tuyết




Bản năng của một người phụ nữ mách bảo nàng lên làm cái gì đó nhưng bây giờ nàng không biết làm gì hay nói gì. Chính vì thế nàng quyết định làm chuyện mình vẫn hay làm đó chính là gọi điện thoại hỏi mẹ của mình.

Nàng rời bàn cơm thì hai người kia vẫn còn đang hăng say ra ngoài cổng, ngoài trời gió hơi lạnh nhưng nàng không quan tâm cho lắm. Mở điện thoại lên gọi thì một lúc sau mới có người bắt máy, qua màn hình của quang não một thiếu phụ còn đang ngái ngủ.

Diệp Tuyết khẽ giọng hỏi:

“Cha hắn ta không có ở nhà sao?”

Nữ nhân kia là Tào Lan mẹ của Diệp Tuyết, nàng dùng giọng ngái ngủ hỏi:

“Ngươi đang ở đâu thế? Mẹ nghe nói tập huấn kết thúc rồi cơ mà?”

Diệp Tuyết chép miệng nói:

“Cái này thì ta kể cho mẹ luôn một lượt rồi ngài cho ta lời khuyên.”

Sau đó nàng kể ra một lèo từ đầu tới đuôi mất tới gần một tiếng đồng hồ, nữ nhân kia nghe xong thì tỉnh hết cả ngủ cười khanh khách nói:

“Ngươi thích người ta rồi phải không, người ta hay có câu “ có không giữ mất đừng tìm “. Thằng bé kia hoàn cảnh giống cha ngươi lúc xưa thật đấy, thế cô bé kia học chung võ quán thì chắc ta cũng biết nó tên gì.”

Diệp Tuyết đỏ mắt gắt giọng:

“Mẹ này, ta đã bảo không phải ta thích hắn ta, có điều cô gái kia chính là Triệu Phượng Nghi. Diệt Thiên đã đủ đáng thương rồi nếu còn bị tổn thương chuyện tình cảm nữa thì thật sự không tốt.”

Tào Lan bĩu môi nói:

“Cái này thì không cần ngươi lo nữa đâu, em gái hắn ta làm đệ tử của Lam Phong tên kia thì chỉ cần xác định quan hệ thì có cho mười lá gan thị trưởng cũng không dám để con gái chia tay Diệt Thiên.”

Diệp Tuyết lắc nhẹ cái đầu vẻ mắt khó hiểu nói:

“Mẹ biết cái gì thì nói thẳng ra cho ta biết đi.”

Tào Lan ngáp một cái rồi nói:

“Ngươi biết tại sao Lam Thiên Tinh lại có từ Lam đứng đầu hay không?”

Diệp Tuyết ngốc một số chuyện nhưng có một số chuyện nàng cũng rất nhạy bén, nàng rít nhẹ một hơi khí lạnh nói:

“Đừng nói với ta ngài ấy thuộc Hoàng tộc của Lam gia.”

Tào Lan nhún vai một cái rồi nói:

“Nếu bây giờ ngươi đi vào mà vẫn thấy khó chịu thì rõ ràng ngươi thích tiểu tử kia rồi, thôi đi ngủ sớm đi ngày mai còn phải tập luyện nữa đấy.”

Diệp Tuyết tính nói gì đó nhưng mẹ nàng đã ngắt máy rồi, thở dài một hơi đầy bất lực nàng vuốt ngực tự trấn an:

“Chắc lúc vào mình sẽ thấy thoải mái thôi, làm sao có chuyện mình thích hắn ta được cơ chứ.”

Nàng mở cửa ra đi vào lại bàn ăn sau đó lại đứng lên mở cửa đi thẳng về nhà mình với vẻ mặt vừa tức tối lại bối rối vô cùng. Kết quả cho thấy nàng vẫn tức gần chết dù biết được thân phận của Lam Phong.

Nằm xuống chiếc giường thân yêu nhưng nàng vẫn không thể nào chấp nhận được kết quả, đúng lúc này quang não màn hình lại sáng lên. Mẹ của nàng gọi tới nàng chỉ còn biết tiếp cuộc gọi trong chán nản, một âm thanh đầy thích thú vang lên:

“Kết quả thế nào, vẫn tức lắm phải không con gái.”

Phía sau là một tràng cười dài khiến cho Diệp Tuyết tức lắm nhưng không làm gì được, nàng thở dài nói:

“Con đang không có tâm trạng để nói chuyện bây giờ, chúng ta nói chuyện vào lúc khác nhé.”

Tào Lan cười khanh khách rồi nói vội:

“Ấy khoan đã, khi đã xác định được mình có thích người ta hay không thì ngươi tính nằm đó mặc kệ bọn họ ư. Chẳng lẽ không tính làm cái gì đó để thể hiện sự tồn tại của mình hay sao?”

Diệp Tuyết ngồi dậy có vẻ đã quan tâm hỏi lại:

“Mẹ nói xem ta phải làm sao bây giờ, trước kia hắn ta thích ta thì ta lại xa lánh hắn còn bây giờ thì ngược lại. Ngài nói xem ta phải làm sao, hay ngài chỉ ta cách để không thích hắn ta nữa có được hay không?”

Tào Lan hừ một tiếng rồi:

“Con gái của Tào Lan ta thì làm sao có chuyện bỏ cuộc khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu. Nói cho ngươi biết tình hình của ngươi tốt hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Ngươi nghe mẹ phân tích một chút thì sẽ hiểu ngay thôi.”

Diệp Tuyết lấy lại một chút tinh thần hào hứng nói:

“Ta đang nghe này mẹ nói đi.”

Tào Lan cười nói:

“Đầu tiên hắn ta từng thích ngươi sau đó từ bỏ cách đây không lâu, thích một người đâu phải bánh kẹo đâu mà không an muốn bỏ thì bỏ. Trong lòng hắn chắc chắn luôn dành một chỗ cho ngươi, chưa kể ngươi giúp hắn nhiều như thế địa vị không thể nào thấp hơn một cô nàng mới quen không lâu được.

Thứ hai đó chính là ngươi cùng hắn có rất nhiều điểm chung như đam mê tu luyện chẳng hạn. Con Phượng Nghi thì ai cũng biết con bé đó rất lười, ngươi cùng Diệt Thiên tập luyện gần nhau nói chuyện nhiều hơn chẳng phải sẽ thân thiết hơn rất nhiều sao.”

Diệp Tuyết gật gù nhưng vẫn hỏi:

“Có điều ta vẫn không hiểu sao mình lại đi thích hắn ta nữa.”

Tào Lan cười nói:

“Ta cũng từng tự hỏi như thế rồi mãi đến khi có hai đứa con thì ta mới tự trả lời được câu hỏi đó. Cha ngươi cho ta cảm giác an toàn lẫn vui vẻ mỗi khi ở bên hắn, tuy không thể hiện nhiều ra ngoài nhưng hắn quan tâm ta vẫn cảm nhận được.”

Diệp Tuyết cố gắng suy nghĩ nhưng nàng vẫn không biết làm sao để tự thuyết phục bản thân của mình. Nhìn thấy con gái trầm tư suy nghĩ thì Tào Lan lên tiếng nói:

“Ngươi đừng suy nghĩ mấy chuyện đó làm gì hãy hành động đi, trước tiên cứ phải dành hắn về cái đã nếu chậm trễ thì chậm một bước lỡ cả đời.”

Diệp Tuyết cúp máy luôn rồi tự thì thầm:

“Diệp Tuyết ta không bao giờ làm gì mà không có lý do, ta thích người khác thì cũng phải có lý do.”

Nàng ngồi lên đi ra khỏi giường qua lại nhà của Diệt Thiên, lúc này hai người bọn họ vẫn đang nói chuyện rất vui vẻ. Đập hai tay xuống bàn để thu hút sự chú ý của cả hai sau đó nàng hỏi còn đang ngơ ngác không hiểu gì Diệt Thiên:

“Ngươi có gì tốt?”

Diệt Thiên càng không hiểu thế nên hỏi ngược lại:

“Thế ta có gì không tốt sao?”

Diệp Tuyết há mồm trong đầu suy nghĩ liên tục luân chuyển sau đó ngồi phụp xuống ỉu xìu nói:

“Không có.”

Diệt Thiên thấy nàng phụng phịu vẻ mặt rất đáng yêu thì trêu:

“Ngươi có làm sao không đấy tiểu thư, đồ ăn ta đâu có bỏ cái gì lạ vào đâu.”

Diệp Tuyết mặt đỏ như gấc khoanh tay úp mặt xuống bàn không thèm trả lời, Diệt Thiên lúc này mới nhìn đồng hồ, thời gian thật sự đã rất trễ rồi.

Hắn quay sang nói với Triệu Phượng Nghi:

“Muội đi nghỉ đi, rất cám ơn muội vì đã cho ta biết nhiều thứ như thế. Nếu ta không biết gì mà cứ đi vào Hư Vô Chi Địa thì chắc sẽ chết rất nhiều lần mất.”

Diệp Tuyết thở dài một hơi, nàng ước gì mỗi lần cha mẹ kể về Hư Vô Chi Địa nàng có nghe đầy đủ. Hai người bọn họ cứ hễ Hư Vô Chi Địa có mở đều đi vào đến tận khi hết thời gian thì mới đi ra.

Theo nàng nghĩ hai người đi nhiều thực lực lại cao hẳn có rất nhiều kinh nghiệm về nơi đó, lúc biết được nhiều thứ thì nàng mới có thể nói chuyện khi hai người kia đang nói được.

Diệt Thiên nhìn nàng ta tự kỷ thì chỉ biết lắc đầu cười khổ nói:

“Hôm nay ngươi lạ thật đấy, chắc do mệt mỏi quá mức đi nghỉ ngơi đi mai chúng ta còn luyện tập. Ngủ đi sáng mai thích ăn gì nói để ta làm cho ngươi ăn để lấy tinh thần.”

Diệp Tuyết ngẩng mặt lên khẽ giọng nói:

“Ta muốn ăn bún nước ngươi làm cái gì ngon ngon với lại ta chưa ăn nhé.”

Diệt Thiên hơi nghĩ một chút rồi trả lời:

“Cũng được nhưng chắc sáng mai ta phải ra chợ sớm chứ mua đồ ăn đông lạnh trong siêu thị sẽ mất ngon rất nhiều. Được rồi ngươi đi nghỉ trước đi, khi nào ngươi dậy thì sang đây đảm bảo sẽ được ăn no bụng ngay.”

Hắn ta đưa nàng ra đến tận cổng rồi mới quay vào trong nhà, hai người vốn có thân thuộc thế nên rất nhanh quay trở lại trạng thái nói cười vui vẻ như bình thường.

Triệu Phượng Nghi khẽ giọng nói:

“Ta hiểu rồi, cám ơn mẹ.”

Từ cửa sổ nàng nhìn thẳng Diệp Tuyết đứng ở cổng nói chuyện với Diệt Thiên, khi hắn ta quay đầu thì Diệp Tuyết cũng nhìn về phía cửa kính nơi Triệu Phượng Nghi đang đứng.

Diệp Tuyết nghĩ thông xuất tự tin tràn đầy nở một nụ cười đầy thần bí, còn Triệu Phượng Nghi mắt híp lại nhếch môi cười đầy tự tin.

Diệt Thiên chắc cũng không nghĩ đến chuyện bỗng nhiên mình trở nên có giá trị như thế.

Mãi trên không trung Tào Lan mỉm cười nói:

“Trước kia cả hai chúng ta đều thua bây giờ trận chiến tiếp theo ngươi đoán xem hai đưa nhỏ ai thắng?”

Một nữ nhân khác cười nói:

“Ai thắng cũng được chỉ cần đừng xuất hiện người nào như cô nàng kia là được rồi. Ngươi cũng coi như thắng cuộc sau này khi được ở bên Diệp Long chỉ có ta là không được như ý.”

Tào Lan nhún vai nói:

“Thế sự ai biết trước được điều gì, nói chung chỉ cần hắn cũng đối xử tốt với ngươi là được rồi. Còn người kia tốt quá chúng ta với không tới, huống chi hắn còn chẳng có ý định với chúng ta.”

Nữ nhân kia nheo mày lại sau đó thở dài nói:

“Thằng bé khác cha nó rất nhiều, hi vọng nó không để hai đứa bé của chúng ta phải tổn thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.