Lam Phong sau đó rời đi nhưng Triệu Phượng Nghi lại không theo cùng, ngược lại Diệt Thanh Vân lại đi theo để Lam Phong kiểm tra thiên phú bằng dụng cụ. Chưa kể hắn ta còn muốn nàng tiếp xúc với trận pháp ngay từ bây giờ.
Diệp Tuyết nhìn Lam Phong đưa Diệt Thanh Vân đi thì quay sang Diệt Thiên cười nói:
“Ta đói rồi ngươi làm chút gì ăn đi, Phượng Nghi cũng ăn xong rồi sang nhà của ta nghỉ ngơi. Sáng mai chúng ta đi lên võ quán tập luyện rồi rồi ghé ngang nhà ngươi luôn. Chứ bây giờ tối rồi về nhà để làm gì cơ chứ.”
Triệu Phương Nghi đang muốn tìm hiểu thêm về Băng Thần mà không có lý do để ở lại, Diệp Tuyết lại giúp nàng có cơ hội thì sao nàng từ chối. Chỉ có điều nàng vẫn tỏ ra ngượng ngùng nói:
“Chúng ta bắt Diệt Thiên nấu ăn thì có sao không, dù sao hắn ta cũng là nam nhân không nên xuống bếp.”
Diệt Thiên cười khì nói với nàng:
“Cái này thì người không phải lo ta không phải người quá quan trong mây chuyện như thế, chưa kể không phải ngươi cũng ăn đồ ăn ta nấu xuất thời gian qua hay sao.Ngươi ngồi đây cùng Diệp Tuyết đợi ta một chút, lát nữa chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Không phải đợi lâu Diệt Thiên đã làm xong vài món ăn mang ra, bữa ăn vừa bắt đầu Diệt Thiên đã đi ngay vào vấn đề:
“Hai người các ngươi nếu có hiểu biết về Hư Vô Chi Địa thì cho ta biết thêm có được không?”
Diệp Tuyết nuốt xuống miếng cơm đầu tiên cằn nhằn:
“Ít nhiều gì cũng phải để hai chúng ta ăn cho no rồi người muốn hỏi gì mới hỏi chứ.”
Triệu Phượng Nghi thì cũng chỉ làm miếng cơm nho nhỏ lên nàng vẫn có thể nói:
“Ta biết Diệt Thiên huynh ấy tại sao lại to mò như thế, bản thân ta trước kia khi biết tới Hư Giới thì cũng chẳng khác gì huynh ấy bây giờ. Vừa ăn vừa kể cho huynh ấy nghe cũng không sao cả.”
Diệt Thiên gắp một cái đùi gà đặt vào bát của nàng vẻ mặt hào hứng như đứa trẻ chờ nghe kể chuyện. Triệu Phượng Nghi trong lòng vô cùng hạnh phúc nhấp một ngụm sinh tố rồi nhẹ giọng kể:
“Hư Vô Chi Địa là nơi chúng ta có thể đi vào sau khi đạt cảnh giới Vũ Sư, nguyên nhân tại sao có thể đi vào được thì ta không biết. Nhưng ta nghe nói thời kỳ trước cũng như thế, có điều xưa kia nhân loại không có năng lực hóa hình như bây giờ.
Năng lực này chỉ có thể thực hiện khi chúng ta có một sủng vật được khế ước, tất nhiên sủng vật càng mạnh thì càng tốt.Nhưng những người trẻ tuổi như chúng ta thì luôn phải bắt đầu với một sủng vật có cùng tu vi thế nên quan trọng nhất lúc này chính là tiềm năng.”
Nghe nàng kể đến đầy thì hắn ta mới giật mình đứng phắt dậy nói:
“Con sói kia hình như vừa nãy huấn luyện viên vứt lại trước cổng, không biết giờ nó đi đâu rồi nhỡ chạy mất thì ta sao?”
Hắn chạy tới giữa đường thì thấy bên cửa kính con sói đang nhìn thẳng vào bên trong nước dãi chảy dài. Triệu Phượng Nghi cười nói:
“Huynh không cần lo lắng đến chuyện nó bỏ chạy, từ lúc nó được huấn luyện viên “ thuyết phục “ để khế ước với ngươi thì không có chuyện nó bỏ chạy đâu. Chỉ cần bây giờ huynh có chuyện thì nó chắc chắn toi đời.”
Diệt Thiên lúc này mới biết trong thời gian vừa rồi do quá quan tấm đến việc tăng tu vi thế nên những vấn đề khác hắn ta quá mức thiếu hiểu biết. Mở cửa sổ ra hắn ta mới cảm nhận được con sói vốn quá đáng sợ hóa ra cũng không đến nỗi tệ.
“Ta muốn ăn, ta muốn ăn, chủ nhân ta muốn ăn.”
Diệt Thiên cầm lấy nó vuốt nhẹ cười nói:
“Được thôi nhưng chỉ có chút đồ ăn có đủ để ngươi no hay không?”
Con sói rất nhân tính hóa thở dài nói:
“No bằng niềm tin nhưng ít ra có còn hơn không, với lại trước tiên cho ta vào nhà cái đã.”
Nãy giờ cả hai chỉ giao tiếp qua tâm thần thôi, Diệt Thiên khi thấy một giọng nói vang lên trong đầu thì liền hiểu ra ngay. Mở cửa sổ ra một cái thì liền thấy nó dùng ánh mắt sắc bén nhìn hai cô nàng, nắm lấy đằng sau cổ nó Diệt Thiên khẽ cảnh cáo:
“Từ mai đừng có tấn công nhân loại nếu không có sự đồng ý của ta nếu không ta sẽ tìm huấn luyện viên tới trừng trị người.”
Nghe đến huấn luyện viên thì nó lập tức co vòi ánh mắt tràn ngập sợ hãi, đến tận bây giờ nó vẫn không hiểu sao đang lang thang trong địa bàn thì gặp mấy người mạnh như thế. Người đầu tiên tha cho nó nhưng không hiểu sao lúc tấn công tiểu tử này họ lại phá lệ.
Nhìn bờ rừng bị phá hủy nó cảm thấy mình may mắn khi đã không trực tiếp đuổi theo nếu không thì bay màu rồi. Lúc nãy người kia cũng có dùng nguyên khí truyền âm cho nói để cảnh cáo thế nên dù rất tức nhưng nó không thể làm gì.
Mang nó lại bàn ăn thì hai cô gái vấn có chút sợ hãi bởi sự nguy hiểm của nó các nàng cũng biết. Nhưng chính vì nó đã khế ước rồi nên trong lòng các nàng cũng an tâm phần nào, lúc hết sợ thì các nàng mới thấy nó thực sự rất dễ thương.
Cả bộ lông đen như mực nhưng lại óng lên dưới ánh sáng nhìn rất bắt mắt, đôi mắt đỏ tươi nhưng chính giữa trong mắt lại xanh như một ánh chớp vậy. Diệt Thiên rất nhanh làm cho nó một phần thịt nướng thật lớn, may sao hắn ta có mua lò vi sóng cách đây không lâu nếu không sẽ phiền to.
Tuy quay trong lo vi sóng nhưng với khả năng tẩm ướp trước của Diệt Thiên thì miếng thịt vẫn vô cùng thơm ngon hấp dẫn. Con sói vui vẻ ăn phần của mình, Diệt Thiên thấy nó vui vẻ thì vui vẻ hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Con sói vừa đáp lại:
“Không phải nhân loại mỗi lần thu phục yêu thú xong đêu đặt tên hay sao?”
Diệt Thiên nghe ra chút bất mãn trong nó nhưng đó là điều nên có dù sao còn vật này cũng thông minh cực kỳ. Hắn chân thành nói:
“Ta tôn trọng ngươi như một chiến hữu trong tương lai thế nên mới muốn biết tên của ngươi. Nếu ngươi không có tên thì ta mới suy nghĩ đến chuyện đặt tên cho ngươi.”
Nó nhìn Diệt Thiên với chút bối rồi trong ánh mắt bởi hóa ra nhân loại cũng không bá đạo như những gì nó từng nghe nói. Có một chủ nhân như thế này chưa chắc đã là chuyện quá mức tệ hại, tất nhiên ngoại trừ việc lúc mới bắt được nó đòi ăn thịt thì đến bây giờ vẫn tốt.
“Ta tên Hắc Hỏa thường được các yêu thú trong khu rừng gọi là Hắc Hỏa Lang Vương.”
Nó nhàn nhạt đáp lại rồi dường như không để ý đến Diệt Thiên nữa mà chỉ lo ăn thôi, Diệt Thiên thì vui vẻ đáp lại:
“Còn ta tên Diệt Thiên rất hân hạnh được hợp tác cùng ngươi, ta không đảm bảo cái gì nhưng chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để ngươi ăn no cái đã.”
Triệu Phượng Nghi tranh thủ lúc Diệt Thiên làm đồ ăn cho Hắc Hỏa thì đã ăn xong xuôi nên có thể bắt đầu kể tiếp:
“Trong Hư Vô Chi Địa có rất nhiều thành trì do các cường nhân hoặc đại thế lực chiếm đóng, còn lại tất cả những chỗ khác thuốc quyền kiểm soát của yêu thú. Cái quan trọng nhất huynh cần biết đó chính là quan hệ tương sinh tương khắc giữa nhân loại chúng ta và đám yêu thú đó.
Chúng ta giết bọn chúng thì cũng được thêm sức mạnh còn bọn chúng giết chúng ta thì cũng được thêm sức mạnh. Đương nhiên nếu bị giết thì cũng sẽ giảm một phần nhỏ sức mạnh huynh nghe thôi chắc cũng hiểu được Hư Giới là một nơi như thế nào rồi đúng không.”
Diệt Thiên vẫn còn một số thắc mắc:
“Ta giả dụ nếu nhân loại chúng ta tàn sát lẫn nhau thì sao?”
Triệu Phượng Nghi cười nói:
“Hóa ra huynh cũng giống ta hỏi câu này đầu tiên nhưng huynh yên tâm con người chúng ta nếu tấn công nhau dù cho giết được đối phương cũng chẳng được gì. Người bị giết cũng chẳng mất gì, quan trọng nhất vẫn là đẩy lui yêu thú để chúng nó không ra ngoài thực tại quá nhiều.”
Tuy nhiên việc con người đồ sát nhau vẫn diễn ra rất thường xuyên bởi tranh chấp tài nguyên bên trong Hư Giới.Kẻ thiệt thòi nhất vẫn chính là những người sinh sau đẻ muộn như chúng ta, huynh thấy có đúng không.”
Vừa nói nàng vừa dịch lại gần Diệt Thiên cho đến khi hai người gần sát nhau, tiếp đó nàng thể hiện điểm mạnh của mình chính là khả năng giao tiếp để lấy lòng người khác.
Nhìn Diệt Thiên nghe đến say sưa mắt không chớp một cái thì Diệp Tuyết bỗng nhiên nhớ lại cái cảm giác mấy hôm trước. Tất cả giống như nàng đã làm sai cái gì đó cực kỳ khủng khiếp khiến nàng khó chịu tột cùng.