Đường đi càng lúc càng quen thuộc, bởi con đường này chẳng phải con đường hắn ta đi hàng ngày hay sao.
Lúc xe trên đường đi về thì Diệt Thiên đã thấy lạ rồi không ngờ thật sự đi thẳng về nhà hắn ta như thế này. Lam Phong cũng không hề ngốc chút nào cả, hắn ta quay lại nói với Diệp Tuyết:
“Tới nhà của ngươi rồi còn Diệt Thiên nhà ở đâu?”
Diệt Thiên nghĩ rằng mình hiểu nhầm lên cười trừ rồi nói:
“Nhà ta ở đối diện nhà nàng, ngài cho ta xuống luôn là được rồi. Nếu ngài không bận rộn gì thì vào trong nhà uống miếng nước.”
Vốn chỉ khách sáo cho có lệ nào ngờ câu trả lời làm cho Diệt Thiên cực bất ngờ:
“Cũng được chúng ta đi vào uống miếng nước rồi đi tiếp, canh chừng các ngươi mấy ngày ta cũng chẳng được nghỉ ngơi mấy.”
Bất đắc dĩ nhưng Diệt Thiên vẫn phải dẫn cả đám người đi vào trong nhà, chỉ nhẹ nhàng gõ cửa thì Diệt Thanh Vân đã ra mở cửa. Mấy ngày vừa rồi nàng ta cũng đã lo lắng gần chết, nhìn thấy đại ca bình yên vô sự thì nàng vui khỏi nói.
Phát hiện ra đám người đằng sau thì nàng mới rụt rè hỏi:
“Huynh dẫn những ai về thế?”
Diệt Thiên xoa đầu nàng ta đưa tay chỉ Triệu Phượng Nghi cười nói:
“Nàng ấy tên Triệu Phượng Nghi là người ở trong tổ đội với ta trong lần thử thách này.”
Hắn tính giới thiệu Lam Phong thì thấy người này đã đi lên trước cười nói:
“Ta tên Lam Phong là huấn luyện viên đảm bảo an toàn cũng như huấn luyện sau này cho anh trai ngươi, rất hân hạnh được gặp mặt.”
Diệt Thanh Vân nghe thế vội cúi đầu chào:
“Ta tên Thanh Vân rất vui được gặp ngài.”
Lam Phong cười híp hết cả mắt bởi Diệt Thanh Vân giống mẹ nàng như đúc, lúc trước đã xem qua hình bây giờ không ngờ nhìn ngoài thực tế càng thấy giống. Đã thế cô bé này lại lễ độ biết điều hơn mẹ của nàng rất nhiều.
Diệt Thiên cười nói:
“Muội mau vào mang nước cho mọi người, tập huấn kết thúc bây giờ ai cũng rất mệt mỏi rồi.”
Diệt Thanh Vân mỉm cười nhẹ nàng nói:
“Ta biết rồi mọi người cứ đi vào trong phòng khách nghỉ ngơi một chút đi.”
Bốn người đi vào trong rồi Diệt Thiên mở lời trước để phá đi không khí im lặng khi chẳng ai biết nói gì:
“Đợt tập huấn tiếp theo chúng ta sẽ là cái gì vậy huấn luyện viên?”
Lam Phong vắt chân lên cho thoải mái rồi mới chậm rãi nói ra:
“Cái này còn cần phải thương lượng với quán chủ để đưa ra độ khó nữa.”
Diệt Thiên lắc đầu nhẹ giọng hỏi:
“Ý của ta là thử thách nguyên bản của Thiên Phong học viện với độ khó cao nhất như thế nào để chúng ta chuẩn bị tinh thần.”
Lam Phong hơi suy nghĩ sau đó mép hơi nhếch lên cười cười như nhớ lại cái gì đó vui lắm:
“Thử thách này trước kia đó chính là một tổ đội ba người thì một người sẽ uống vào kịch độc có khả năng phát tác trong vòng ba canh giờ.Nếu độc tính phát tác thì coi như nhóm đó thua, tất nhiên hai người kia có thể bào chế thuốc giải lấy từ khu vực lân cận.
Cái này thực chất khó hơn thứ thách giết yêu thú bởi nó còn yêu cầu nhiều thứ khác chứ không chỉ sức mạnh. Nhóm ba người các ngươi do Nam Thiên Vũ quản lý thế nên khó như thế nào còn tùy vào hắn ta và quán chủ.”
“Mời mọi người uống nước.”
Diệt Thanh Vân be khay nước đi ra mỗi người tự lấy thứ mình thích sau đó nàng mang những thứ còn lại đi cất. Mấy người nói chuyện trên trời dưới đất một chút thì Lam Phong bất ngờ hỏi:
“Diệt Thiên sao ngươi không cho em gái mình đến Thiên Long võ quán tập luyện sớm để có thể trong tương lại phát triển xa hơn. Nàng còn nhỏ tuổi như thế này chính là lúc tốt nhất để uốn nắn.
Nếu may mắn thì nàng có thể được tuyển thẳng vào Thiên Phong chứ không cần phải đợi đến tận tốt nghiệp như các ngươi. Thật sự đối với võ giả thì học tập thêm một chút kiến thức bình thường chẳng giúp được gì đâu.”
Diệt Thiên cười khổ nói:
“Cái ngài nói ta cũng có nghĩ tới nhưng đợt này không phải thời gian tuyển sinh của võ quán.”
Lam Phong vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi chưa đọc kỹ hợp đồng trước khi ký hay sao?”
Diệt Thiên xua tay rồi nói:
“Ngài hiểu nhầm rồi ta đã đọc kỹ càng rồi nhưng ta mới chỉ gia nhập được chưa tới một tháng trong khi thời gian cần để có quyền giới thiệu học viên lên tới tận nửa năm. Ngài nói xem ta làm sao để muội ấy có thể vào đó học sớm được.”
Lam Phong cười phì rồi nói:
“Điều khoản thì chắc chắn nhưng thời gian thì chẳng thể nào nói được, các thế lực lớn đua nhau tìm người tài. Nếu nàng có thiên phú như ngươi thì ta có cách để nàng có thể tập luyện ngay từ ngày mai, còn nếu thua xa ngươi quá nhiều thì chậm hơn một chút.”
Diệt Thiên ánh mắt sáng lên rồi nói:
“Cái này thì ngài yên tâm ta bây giờ hơn 20 tuổi Vũ Sĩ Cửu Trọng nhưng lúc ta mười sáu tuổi thì cũng mới chỉ bắt đầu một cách chậm chạp. Còn tu vi của nàng thì ngài cũng nhìn thấy rồi, ta đảm bảo sáu năm nữa nàng sẽ bằng thậm chí vượt xa ta.”
Lam Phong nhếch môi nói:
“Cái đó đương nhiên ta đây cũng nhìn ra thế nên chúng ta nói đến lựa chọn tiếp theo để cho hai anh em các ngươi suy nghĩ. Đầu tiên là nàng làm đệ tử của ta thì sẽ nhận được tài nguyên khổng lồ thậm chí nhiều hơn cả ngươi, còn lựa chọn thứ hai là như những học viên bình thường tu luyện chậm rãi.”
Diệt Thanh Vân ánh mắt sáng lên tính đồng ý nhưng Diệt Thiên đưa tay cản lại rồi nói:
“Muội trước khi đồng ý phải suy nghĩ thật kỹ bởi nhận một người của Thiên Phong học viện làm sư phụ thì có nghĩa cả đời muội sẽ là người của Thiên Phong. Ta nói như thế muội có hiểu không, điều đó không giống chúng ta vào học tại Thiên Phong học viện đâu.”
Nói xong với Thanh Vân hắn ta quay sang Lam Phong hỏi:
“Tuy có chút tế nhị nhưng ngài có thể cho ta biết tu vi của ngài có được không.”
Diệp Tuyết và Triệu Phượng Nghi nghe Diệt Thiên hỏi thế thì trái tim nhảy lên thon thót nhưng ngoài sự tưởng tượng của hai nàng. Lam Phong không hề tức giận mà chỉ thản nhiên trả lời:
“Vũ Tướng Nhị Trọng “
Diệt Thiên hơi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lạu bình tĩnh gật đầu nói tiếp:
“Ngài ấy có tu vi như thế chứng tỏ do phạm lỗi mới phải xuống đây làm huấn luyện viên chứ theo cơ chế thì ngài ấy có thể làm giáo viên. Chuyện này được công khai thế nên ai cũng biết cả, làm học trò của thành viên cấp cao thì tương lại muội sẽ càng khó thoát khỏi rằng buộc với Thiên Phong học viên.”
Lam Phong nhìn vẻ mặt của Diệt Thiên thì vừa yêu vừa hận, yêu vì có gương mặt mang nhiều điểm giống mẹ. Có điều ánh mắt cùng tính cách quá giống người kia, lý trí đến mức làm người khác sợ hãi.
Một người trúng số chắc chắn sẽ có suy nghĩ mang tờ vé số đi đổi nhưng chắc chắn sẽ xem xem hạn quy đổi cũng như có đúng hết thông tin thật hay không.
Thở dài một hơi Lam Phong cười nói:
“Đúng như anh trai của ngươi nói nhưng ta bổ sung thêm đó chính là ta không hề bị giới hạn bởi Thiên Phong học viện. Ta tới nơi này làm huấn luyện viên là do ta muốn nhưng làm đệ tử của Lam Phong ta thì sẽ phải phụ tu thêm Trận Thuật.
Quan trọng nhất sau này kẻ thù của Lam Phong ta khi thấy ngươi thì bọn họ cũng sẽ không cần phân biệt phải trái để tấn công hòng tiểu diệt ngươi bằng được. Có điều Lam Phong ta có tiền vốn cũng như sự hẫu thuẫn không thua Thiên Phong học viện.
Cái người gắn liền sẽ là đệ tử của người trong Lam gia chứ không phải Thiên Phong học viện. Muốn có sức mạnh thì phải trả giá, vấn đề chỉ là ngươi có muốn bỏ ra tiền vốn hay không thôi.”
Diệt Thanh Vân hai tay đặt lên vai của Diệt Thiên sau đó nhẹ nhàng nói:
“Ta thấy ngài ấy nói đúng, dù chúng ta tham gia bất cứ thế lực nào đi chăng nữa thì sẽ không có chuyện không bỏ ra gì mà có được sức mạnh lớn lao. Tuy huynh muốn bảo vệ ta nhưng bản thân ta thì cũng không muốn yếu đuối mãi mãi.”
Diệt Thiên nghe xong tay hơi run lên thở dài nói:
“Muội lớn rồi có suy nghĩ riêng rồi, muội quyết định đi. Ngài ấy bỗng nhiên đúng dịp tới đây lại nảy ra ý tưởng nhận muội làm đệ tử có lẽ cũng là duyên phận.”
Diệt Thanh Vân cười nói:
“Cảm ơn đại ca đã thông cảm, ta đồng ý làm đệ tử của ngài ấy.”
Lam Phong vỗ tay cười nói:
“Tốt, tốt... ngày mai ngươi đi rút hồ sơ để nàng nghỉ học, ngay từ ngày mai ta sẽ bắt đầu chương trình huấn luyện cho nàng. Thậm chí nếu có điều hiện ta sẽ mang nàng đi tới Lam Thiên Tinh để tu luyện chứ nơi khỉ ho cò gáy này không đủ điều kiện để nàng tu luyện đâu.”
Hắn tạm thời trầm tư một chút rồi vỗ đùi nói:
“Có lẽ phải đi tới Lam Thiên Tinh thật chứ ở đây mà tu luyện thì không ổn một chút nào. Ta sống một mình thì tạm bợ được nhưng có đệ tử thì phải đổi mới một chút. Thanh Vân ngươi sắp xếp đi chúng ta sẽ tới Lam Thiên Tinh trong tháng này.”
Diệt Thiên ngỡ ngàng vô cùng khi con gái của hắn ta mới rời tới Lam Thiên Tinh không lâu thì bây giờ muội muội cũng có khả năng rất cao phải tới đó sớm.
Diệt Thanh Vân há hốc mồm sau đó lúng túng nói:
“Còn lẽ bái sư thì sao, với lại ta rời đi thì anh trai của ta làm sao bây giờ không lẽ để huynh ấy sống một mình.”
Diệt Thiên bình tĩnh lại một vài suy nghĩ lóe lên trong đầu nhưng rất nhanh sau đó bị loại bỏ, có tu vi cao như Lam Phong thì lừa hắn cùng em gái làm quái gì.