Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 26: Chương 26: Nghe kể về Hư giới




Tại Thiên Long võ quán mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía “ ba học trò yêu quý của Nam Thiên Vũ “ trong những ánh mắt ấy tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.

Ba người chỉ biết nhìn nhau cười khổ, Nam Thiên Vũ mà “ yêu thương “ bọn họ bằng một phần mười ưu ái Diệt Thiên thì ba người đã mãn nguyện rồi.

Không chỉ áp bức về mặt tinh thần, Nam Thiên Vũ mỗi lần lên lịch tập luyện đều khiến bọn họ không thể nói thành lời.

Cả đám vốn là thiếu gia ăn chơi xa đọa nhưng với lịch tập luyện khi nào cũng kéo dài nửa ngày như họ thì chỉ đi học với đi tập đã hết sạch thời gian.

Tại Thiên Long võ quán mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía “ ba học trò yêu quý của Nam Thiên Vũ “ trong những ánh mắt ấy tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.

Ba người chỉ biết nhìn nhau cười khổ, Nam Thiên Vũ mà “ yêu thương “ bọn họ bằng một phần mười ưu ái Diệt Thiên thì ba người đã mãn nguyện rồi.

Không chỉ áp bức về mặt tinh thần, Nam Thiên Vũ mỗi lần lên lịch tập luyện đều khiến bọn họ không thể nói thành lời.

Cả đám vốn là thiếu gia ăn chơi xa đọa nhưng với lịch tập luyện khi nào cũng kéo dài nửa ngày như họ thì chỉ đi học với đi tập đã hết sạch thời gian.

Thái Vũ thấy hai người kia biểu hiện đã thiên vị quá mức thế nên đành phải xuất hiện để can thiệp, mấy người thấy hắn ta thì cũng chẳng ngạc nhiên chút nào.

“Lam Phong đưa bọn chúng về đi còn Thiên Vũ cùng ta đi tới xem nhưng nhóm khác có nhóm nào hoàn thành xong nhiệm vụ chưa. “

Hắn dường như không chú ý đến ba người trong nhóm của Diệt Thiên vậy, dặn dò xong với Lam Phong thì mới quay xuống nói với Diệt Thiên:

“Ba người các ngươi được nghỉ một tuần sau đó bài tập tiếp sau sẽ được tiến hành, đây chỉ là cửa ai cơ bản nhất. Nếu thực sự muốn thành công đi vào Thiên Phong và tạo ấn tượng thì các ngươi phải làm được nhiều hơn như thế này.”

Diệt Thiên thì chưa hiểu lắm nhưng không tiện hỏi lúc này, ánh mắt nhìn chăm chú về phía viên Hoàng Kim Lân Tinh phía bến cạnh xác của Thiết Giáp Tinh Tinh.

Không thể kiềm nổi ham muốn hắn ta đành đánh bạo hỏi:

“Mấy vị huấn luyện viên có thể cho ta lấy viên kim loại kia về để rèn vũ khí được hay không?”

Lam Phong nhìn về phía viên Hoàng Kim Lân Tinh sau đó đưa tay ra khẽ vẫy một cái cả khối kim loại bay thẳng tới chỗ này rồi nằm gọn trong tay của Diệt Thiên. Nhưng ngay lúc này trên đó còn có con sói đầu đàn khi đã hóa nhỏ, có vẻ nó muốn kiếm tý rồi bỏ chạy.

Chỉ là nó không ngờ tới Diệt Thiên cũng nhắm tới khối Hoàng Kim Lân Tinh, Nam Thiên Vũ nhíu mày muốn đưa tay vỗ một phát cho chết luôn. Cảm nhận được sát ý nó nằm rụp xuống đất chắp tay van xin như một người vậy.

Ánh mắt nó long lanh khiến Diệt Thiên cũng phải ngỡ ngàng, chẳng còn chút gian xảo hay kiêu ngạo nào ở trong đó cả. Diệp Tuyết và Triệu Phượng Nghi thì ngay lập tức cảm thấy rất thương hại cho nó nhưng không dám cầu xin.

Diệt Thiên nhìn nó chép miệng nói:

“Hay làm cho nó phóng to lên để có thêm chút thịt chứ bằng này thì ai ăn ai đừng.”

Cả đám người muốn ngã ngửa ra nhưng Nam Thiên Vũ lại bình tĩnh gật đầu nói:

“Cũng đúng, có điều dù làm thịt nó thì cũng nhiều xương quá.”

Liếm mép một cái hắn ta xách con sói lên cười nói:

“Ngươi phóng to lên đi xem nào.”

Còn sói lắc đầu liên tục trong ánh mắt bây giờ tràn ngập sợ hãi, Thái Vũ hừ một tiếng rồi nói:

“Con sói này rất đặc biệt giết nó đi thì phí quá, nghĩ xem dùng nó vào việc gì có ích hơn đi.”

Lam Phong nheo mày lại rồi nói:

“Ta nghĩ có việc dùng đến nó đưa cho ta đi.”

Ném con soi cho Lam Phong sau đó Nam Thiên Vũ cùng Thái Vũ rời đi, đi tới khu vực an toàn khi nên tới xe thì Lam Phong mới quay qua nói với Diệt Thiên:

“Con vật này tuy hung tợn và gian xảo nhưng sức mạnh cũng như tiềm năng rất lớn. Nếu ngươi có thể thu phục được thì tương lai sẽ có giúp đỡ rất lớn, chưa kể lên cấp Vũ Sư mà không có sủng thú là không được đâu.”

Diệt Thiên khó hiểu hỏi:

“Tại sao không có sủng thú thì lại không được?”

Lam Phong nhìn qua Diệp Tuyết ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi không nói cho hắn ta biết sao?”

Diệp Tuyết được Lam Phong nhắc thì mới nói:

“Cái này trước kia thuộc cơ mật thế nên ta không hay nói cho người khác, chính vì thế cũng quên không nói cho Diệt Thiên biết. Ta tưởng người thuộc biên chế như ngài sẽ không nói ra chuyện này cho một người trợ tập chứ.”

Lam Phong cười cười rồi nói:

“Tùy người thôi chứ riêng Diệt Thiên thì với sự ưu ái từ quán chủ cũng như tài năng của hắn ta thì lên được Vũ Sư chỉ là sớm muộn.Với lại ta nghĩ hắn cũng không đến mức từ bỏ Thiên Phong học viện để gia nhập thế lực khác đâu đúng không?”

Diệt Thiên thấy Lam Phong tỏ thái độ thì lập tức đảm bảo:

“Nếu ta không có gia nhập Thiên Phong học viện thì chỉ khi nào ta không được nhận vào thôi.Còn nếu ta đủ thực lực cũng như may mắn để đi vào trong học viện thì chắc chắn ta sẽ không gia nhập nơi khác.”

Lam Phong nghe thấy thế thì cười to nói:

“Chỉ cần ngươi có tâm là được chứ chính chúng ta cũng không thể nào đảm bao ngươi có thể đi vào Thiên Phong học viện. Thực ra..... mà thôi không nói tới những chuyện đó nữa, để ta giải thích cho ngươi lý do chúng ta phải có sủng thú.”

Hắn bỏ một tay ra hỏi vô lăng dơ lên thì Diệt Thiên thấy hình của một con báo rất sống động được săm vào trên tay. Lam Phong mỉm cười nói:

“Nhìn thì có lẽ ngươi tưởng đây là hình săm nhưng thực ra đó là sủng thú của ta sau khi ta lên Vũ Sư thì nó có rất nhiều công dụng.Tất nhiên không nói tới những thứ như cưỡi hay làm bảo vệ, cái ta nói tới chính là sức mạnh.”

Diệt Thiên thật sự càng nghe càng không hiểu bởi có sủng thú đã là một phần sức mạnh rồi, càng nói càng khó hiểu. Diệp Tuyết vỗ vai của hắn ta rồi nói:

“Sủng thú về sau cho ngươi khả năng hóa hình, ngươi thử nghĩ xem nếu như ngươi lại còn có sức mạnh của con sói kia thì sẽ như thế nào?”

Diệt Thiên vẫn chưa tưởng tượng ra được, Lam Phong thở dài sau đó tập xe vào một nơi vắng vẻ rồi ném cho hắn cái quang não đã được bật sẵn video.Trong video Lam Phong đứng ở trong một mảnh đất còn đối diện hắn ta là ai thì nhìn không rõ.

Nhưng khí thế trên người Lam Phong tăng nhanh chóng khiên cho máy quay cũng hơi mờ đi nhưng tổng thể vẫn có thể thấy được. Diễn biến sau đó vượt ngoài tầm hiểu biết của Diệt Thiên.

Lam Phong cả người lượn lờ một đám khỏi màu vàng sau đó tay chân bắt đầu mọc móng vuốt, trên người cũng dần dần đổi thay trở nên lực lưỡng hơn rất nhiều.

Quang não vuột khỏi tay Diệt Thiên ngẩng mặt lên thì thấy Lam Phong mỉm cười nói:

“Ngươi đã hiểu chưa?”

Diệt Thiên gật đầu cố giữ bình tĩnh đáp lại:

“Ta đã hiểu rồi nhưng cần giải thích rõ hơn nữa.”

Lam Phong để chế độ chạy tự động cho xe sau đó nhẹ giọng nói:

“Chuyện này thực ra đã xảy ra từ rất lâu rồi, chắc cũng đa hơn một tỷ năm chứ không ít gì. Thế giới này một siêu cấp thiên tài cực kỳ mạnh mẽ tên Băng Thần san bằng nguy hiểm của vũ trụ nhưng sau đó bỗng nhiên biến mất.

Từ đó nơi khởi nguồn của những rắc rối ví dụ như yêu thú cường đại một cách lạ thường là Hư Vô Chi Địa vẫn còn nguyên ở đó. Người khai sinh ra chế độ chúng ta đang sống đã phát hiện ra một ghi chép của Băng Thần đại nhân để lại.”

Diệp Tuyết cùng Triệu Phượng Nghi biết đến Hư Vô Chi Địa nhưng không biết đến nguyên nhân sâu xa. Lam Phong ngừng một lúc cho mấy người kia tiếp thu thông tin rồi mới nói tiếp:

“Ghi chép kia cho biết rằng Băng Thần đại nhân cố tình để lại Hư Vô Chi Địa bởi thực chất nó cũng là một thế giới giống chúng ta thôi. Cả hai thế giới đối chọi với nhau thì mới có thể thúc đẩy cả hai tiến lên chứ không lùi bước.

Tuy nhiên sau thời đại kia thì cả hai tổn hại quá nhiều nên kết giới đã được ngài ấy lập ra che chắn giữa hai vũ trụ. Cái kết giới kia theo ghi chép thì sau một tỷ năm sẽ yếu dần rồi xuất hiện những lỗ hổng ngẫu nhiên giống như thời đại kia.”

Diệt Thiên bỗng nhiên nhớ lại những thông tin những ngày qua hắn ta nghe được trên báo đài về những vụ tấn công của yêu thú lạ. Hắn rít nhẹ rồi hỏi:

“Có phải những lỗ hổng đã bắt đầu mở rồi đúng không?”

Lam Phong mỉm cười nói:

“Mở từ cách đây hơn trăm năm rồi, Hư Vô Chi Địa vừa khắc nghiệt nhưng cũng nhiều cơ duyên nên cũng không quá tệ đâu. Chỉ là nếu công khai Hư Vô Chi Địa thì sẽ gây ra hỗn loạn trong dân chúng thế nên tất cả các thế lực lớn đều hạn chế việc nói ra tình hình.”

Bây giờ thì tình hình sơ bộ Diệt Thiên đã nắm được còn chi tiết thì chắc chỉ có thể chờ về nhà hỏi Diệp Tuyết thôi.Lam Phong cũng không nói gì thêm nữa cho đến khi chở cả ba người tới trước nhà của Diệt Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.