Nàng đang nói rất sướng miệng thì Diệt Thiên lên tiếng cắt ngang:
“Diệp Tuyết muội không nên nói chuyện với anh trai của mình như thế, nếu Thanh Vân mà nói với ta như thế thì ta sẽ buồn lắm.”
Diệp Tuyết nhìn Diệt Thiên nghiêm nghị thì mới hạ giọng:
“Muội xin lỗi, chỉ là nói chuyện như thế riết ta quen rồi.”
Diệt Thiên lắc đầu nói:
“Quen rồi thì cũng phải sửa, quan trọng nhất đây là trước mặt người ngoài muội cẩn trọng một ít, sau này chúng ta đi vào học viện có khi phải nhờ huynh ấy rất nhiều, dù sao người nhà vẫn là quan trọng nhất, nhường nhìn nhau một chút để giữ hòa khí thì vẫn hơn.”
Diệp Lâm bỗng nhiên thấy Diệt Thiên thuận mắt hơn hẳn, quan trọng nhất có lẽ hơn chục năm rồi hắn mới nghe em gái xin lỗi với mình, Diệt Thiên đưa tay ra vui vẻ nói:
“Ta tên Diệt Thiên rất hân hạnh được gặp huynh, làm anh trai quả thật rất khó, ta cũng có một cô em gái nên rất hiểu, dù sao mong huynh không để tâm với mấy lời nói của Diệp Tuyết nàng nói thế nhưng trong lòng đều nghĩ về huynh rất tốt.”
Nghe Diệt Thiên nói thế thì Diệp Lâm hơi giật mình vì phong thái đĩnh đạc của một người trẻ tuổi như Diệt Thiên, chính hắn cũng chỉ có thể tự nhận mình không bằng. Diệp Lâm đưa tay ra bắt với Diệt Thiên cười nói:
“Rất hân hạnh được gặp ngươi, quả nhiên không phải người thường, nếu không làm sao qua ải của cha mẹ ta được. Nhưng ta nhắc ngươi trước rằng “ hồng nhan họa thủy “, Thiên Phong học viện mỗi một thế hệ đều có người lãnh giáo câu nói này.
Mấy con bé này tính nết không ra sao nhưng được cái xinh đẹp cực kỳ, ngươi muốn ở trong nơi “ sói nhiều thịt ít “ giữ được cả hai thì khó như nên trời. Bản thân thấy ngươi cũng lễ phép biết điều ta sẽ cố gắng bảo kê ngươi đến khi ta tốt nghiệp.”
Diệt Thiên mỉm cười nói:
“Cám ơn huynh đã nhắc nhớ, đi vào học viện ta thì ta tất nhiên phải xác định phấn đấu hết sức mình.”
Nắm chặt tay của hai nàng hắn mỉm cười nói:
“Có thêm hai nàng thì ta càng phải phấn đấu nhiều hơn thôi, ta nhất định không để cho ai phải thất vọng về mình.”
Diệp Lâm sững người nhớ tới cái gì đó khuôn mặt đượm buồn khẽ nói:
“Ngươi nói được thì cố gắng làm cho được, nếu ta cũng có hai cô gái đẹp như hai nàng ở bên mà đánh mất thì chắc ta tức chết mất, chưa kể đi theo ngươi sẽ là sự nuối tiếc không gì sánh được.”
Diệt Thiên không biểu hiện gì bởi hắn ta biết hình như mình vừa chạm vào một nỗi đau nào đó của Diệp Lâm thì phải, hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chúng ta gây ra lỗi lầm là điều không tránh khỏi, có điều ta nói một câu mà ta lúc nào cũng luôn ghi nhớ không biết huynh muốn nghe không?”
Diệp Lâm hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi thử nói ta nghe xem.”
Diệt Thiên mỉm cười nói:
“Có rất nhiều thứ có thể cứu vãn chỉ là chưa nghĩ tới thôi.”
Diệp Lâm nghe xong rồi nghĩ, được một hồi thì hắn ta vỗ vai Diệt Thiên cười nói:
“Cám ơn ngươi em rể, quả nhiên cưa đổ cả hai con bé kia, ý của ngươi nói ta đã hiểu khi nào ngươi rảnh có thể tư vấn trực tiếp cho ta.”
Diệt Thiên nói như thế chỉ để khái quát thôi nhưng quan sát phản ứng của Diệp Lâm thì có lẽ là chuyện tình cảm, làm Diệt Thiên vui mừng nhất là bởi chắc chắn nó không liên quan đến Minh Hà, hắn vỗ vai Diệp Lâm khẽ nói:
“Ta cũng chỉ mới tới đây có gì đâu mà bận, huynh có vấn đề gì cứ kể cho ta nghe, nếu có cách giải quyết ta sẽ suy nghĩ giúp huynh.”
Hai người sau đó kéo nhau đi về trước, Diệp Lâm vừa đi vừa kể rất khí thế, Diệt Thiên lâu lâu chỉ gật đầu lắc đầu rồi nói nói gì đó. Triệu Phượng Nghi vẻ mặt khó tin hỏi:
“Có khi nào lúc tiếp cận chúng ta Diệt Thiên có sài chiêu gì để lấy lòng hay không, sao nhìn hắn ta có vẻ già đời thế.”
Diệp Tuyết lắc đầu cười nói:
“Ngươi tự nghĩ xem, chúng ta cưa cẩm ngươi ta trước thì chiêu thức quái quỷ gì.”
Quay lại với hai người kia, Diệp Lâm dốc hết tâm gan kể ra câu chuyện của mình:
“Ta trước kia được xếp chung vào một tổ với bốn người nữa, khi ấy ta lọt vào Thanh Long đại viện phân viện 99, trong đó có ta với nàng cùng hai bạn học khác. Nàng ta rất xinh đẹp duyên dáng, tất nhiên không thể bằng em gái ta nhưng cực kỳ dịu dàng, ở cạnh nàng ta cũng rất thoải mái.
Cũng chính vì thế cả tổ đội bốn nam nhân ai cũng thích nàng, mỗi người đều dùng cách riêng để nàng cảm nhận được tình cảm của mình. Lúc đó chúng ta còn ngây ngô lên cách thể hiện cũng vô cùng ấu trĩ đặc biệt là ta.”
Diệt Thiên nhíu mày hỏi:
“Huynh thất bại trong việc bày tỏ?”
Diệp Lâm cười khổ nói:
“Còn thảm hại hơn thế nữa, không những ta không bày tỏ thành công mà một người khác còn nẫng tay trên, rất nhanh hai người yêu đương rồi sống chung rất sớm bất chấp phản đối của gia đình nàng, đáng buồn hơn nữa là người kia chỉ đùa giỡn với nàng.
Khi hắn ta có ý định bỏ nàng thì nàng đã mang cốt nhục của hắn ta, thế nhưng tên súc sinh kia vẫn bỏ nàng mà đi, cha của nàng dù từ mặt những vẫn rất thương con gái nên đã xử lý tên kia rồi, nàng bây giờ sống ngay ngoài thành cố gắng sinh nhai.”
Diệt Thiên nghe xong hỏi:
“Thế ý huynh muốn làm sao?”
Diệp Lâm nhìn hắn nói:
“Ngươi hỏi buồn cười nhỉ, tất nhiên là ta muốn chăm sóc nàng, tình cảm của ta đâu phải dạng qua loa.”
Diệp Thiên nghiêm túc hỏi:
“Kể cả nàng đã có một đứa con huynh vẫn muốn thế.”
Diệp Lâm gật đầu nghiêm giọng nói:
“Nàng như thế cũng do lỗi của ta, giá như ta ra tay nhanh hơn thì đã không để tên khốn kia đẩy nàng vào cảnh như thế.”
Diệt Thiên nghe hiểu rồi thì bắt đầu nói:
“Trước tiên huynh đi tới nhà cha mẹ của nàng đề nghị bọn họ đồng ý cho huynh theo đuổi nàng, cha mẹ nàng chắc chắn còn thương nàng nhưng chắc cũng sĩ diện, huynh đề nghị đảm bảo họ đồng ý ngay.
Tiếp đó huynh đừng sợ nàng nghĩ gì cứ giúp gì được nàng thì giúp, huynh là Diệp gia đại thiếu cơ mà dư sức giúp nàng nhiều thư vô cùng, ta dám chắc huynh bây giờ vẫn sợ nàng nghĩ huynh thương hại nàng nên không dám giúp.
Diệp Lâm khẽ hỏi:
“Không phải sao?”
Hắn thở dài rồi nói:
“Huynh nghĩ vậy là sai rồi, ta từng rơi vào hoàn cảnh gần giống nàng thế nên ta biết ai chìa tay ra thì chỉ cần họ kiên trì thì ta sẽ nắm lấy, quan trọng nhất nàng hỏi huynh tại sao huynh muốn giúp nàng thì cứu nói ra như nói với ta khi nãy vậy.
Một lúc sau Diệp Lâm gật gù rồi nói:
“Ta chưa hiểu lắm nhưng ta sẽ làm theo, còn gì nữa thì đệ dặn dò nốt để ta xử lý luôn một lượt.”
Diệt Thiên suy nghĩ rồi khuyên:
“Quan trọng nhất là huynh không được xấu hổ với chuyện theo đuổi nàng, bản thân người ta đã bị tổn thương như thế nếu huynh theo đuổi mà cảm thấy ngượng với chuyện đó nàng sẽ cảm nhận được, còn nếu huynh dốc hết tâm can ra thì nàng chắc chắn sẽ cảm nhận được.
Bây giờ huynh cứ nghĩ trong đầu thế này nè, nàng tuy là cây đã bị người ta hái mất quả nhưng mất quả một mùa người ta ăn hết quả thì thôi, huynh chiếm được cái cây thì quả ăn cả đời không hết, ta nói hơi khó hiểu nhưng chắc huynh hiểu chứ.”
Diệp Lâm gật gù khẽ nói:
“Ta hiểu rồi.”
Diệt Thiên chép miệng gắt:
“Biết rồi thì huynh đứng đây làm quái gì đi tới tìm nàng đi, không phải bây giờ đang là lúc nàng khó khăn nhất hay sao.”
Vừa nói xong hắn lại kéo Diệp Lâm lại dặn dò thêm:
“Nhất định huynh không được để nàng biết huynh theo đuổi nhiều cô gái, nếu không nàng có thể sẽ nghĩ huynh không có cua được ai mới nghĩ đến nàng, lúc đó thì cưa cẩm nàng còn khó hơn lên trời.”
Diệp Lâm không thể chờ được nữa thoắt một cái đã biến mất tiêu, Diệp Tuyết đi tới nghi ngờ hỏi:
“Hai người nói chuyện gì thế?”
Diệt Thiên cười nói:
“Một ít tư vấn về chuyện tình cảm thôi, dù sao người trong cuộc vẫn không thể sáng suốt bằng người ngoài cuộc như chúng ta được.”
Diệp Tuyết cười vẻ mặt chế nhạo nói:
“Đúng là người trong cuộc thì không sáng suốt gì cả.”
Biết nàng đang nói tới mình thì hắn ta cười nói:
“Đừng như thế, chuyện của chúng ta thì bản thân ta còn không tưởng tượng ra được chứ đừng nói.”
Diệp Tuyết chỉ sang phía Minh Hà và Tuyết Tình rời đi rồi nói:
“Chúng ta tới nơi ở sau đó ta và Phượng Nghi sẽ cùng huynh đi tới Tuyết gia, chúng ta muốn xem xem con gái chúng ta, hi vọng nó thích hai bà mẹ trẻ như chúng ta.”
Nhìn dáng vẻ của nàng hắn ta bật cười sau đó hôn nàng một cái rồi nói:
“Muội bây giờ còn nhí nhảnh cả Phượng Nghi nữa, sao trước kia ta không biết nhỉ.”
Mấy người lúc này mới rời đi, chờ đón bọn họ chính là một tương lai như thế nào.