Trên đường đi tới nơi ở do Ngọc Tuấn sắp xếp Diệt Thiên suy nghĩ một chút rồi nói ra ý định của mình:
“Ta biết trước kia Diệp Tuyết nàng giới thiệu ta vào Thiên Phong võ quán để tránh ta mạo hiểm, có điều cuối cùng thì khảo hạch vẫn có dã ngoại. Theo ta nghĩ thay vì tập luyện ở võ quán ta lên đi ra ngoài sơn lâm để khảo nghiệm chính mình, chứ luyện tập như thế này thì ta tiến bộ quá chậm.”
Nam Thiên Vũ đang lái xe nhíu mày nói:
“Ngươi vẫn không nên đi ra ngoài đó làm gì, thứ ta để ý đó chính là tu vi ngươi tăng quá nhanh lên muốn thực chiến, Lam Thiên Tinh thì có đầy cách để ngươi thực chiến.”
Diệt Thiên ánh mắt sáng lên hỏi:
“Ngài có thể nói rõ hơn không huấn luyện viên.”
Nam Thiên Vũ cười nói:
“Đầu tiên ngươi có thể thách đấu ở rất nhiều võ quán, nghe có vẻ giống tập luyện ở Thiên Phong nhưng hoàn toàn không phải, việc chiến đầu sẽ là sinh tử chiến nhưng là ở trong thế giới ảo được tạo ra giữa trận pháp và khoa học công nghệ cao.
Tuy nhiên để có thể vào trong đó thì phải mua vòng tay, nơi đó đối với những người tu vi cao như chúng ta thì không đáng nói tới bởi nó chỉ sao chép sức mạnh của người dưới Vũ Vương thôi, có điều như thế đủ để ngươi chuẩn bị thì vào học viện rồi.”
Diệt Thiên ánh mắt sáng lên hỏi:
“Một thứ tốt như thế tại sao Thiên Vương Tinh lại không có nhỉ?”
Nam Thiên Vũ cười nói:
“Thứ này mới được sáng tạo ra cách đây không quá lâu chỉ khoảng bốn năm, Đông Phương Tập Đoàn phụ trách phân phối, nghe nói mẫu quang não mới nhất có thể thay thế vòng tay sẽ được phổ biến ở Thiên Vương tinh.
Có điều giá cả lúc đầu quá cao, chưa kể đạt đến Vũ Vương thì coi như vứt đi, người không có điều kiện thì có lẽ vẫn thích làm thợ săn hơn, như thế thì vừa có tiền lại vừa được chiến đấu với yêu thú từ sớm.”
Diệt Thiên nghe xong thì ánh mắt sáng lên, Diệp Tuyết và Triệu Phượng Nghi thốt lên:
“Đúng là ý trời.”
Nam Thiên Yến cười nói:
“Cái quang não kiểu mới đầu tiên của Đông Phương tập đoàn đang nằm trên tay Diệt Thiên, như thế thì số trời đã định rồi còn gì nữa.”
Nam Thiên Vũ ngoái đầu lại nhìn kỹ chiếc quang não của Diệt Thiên thì thấy chi chít trận pháp được điêu khắc, hắn ta cười nói:
“Thế thì tốt rồi ngươi tới nơi ở mới ta sẽ chỉ ngươi cách đăng nhập vào trong đó, thứ đó gọi là Thiên Bảng cũng đang được rất nhiều thế lực dùng làm chỗ tìm kiếm nhân tài, ngươi thành công trong việc tăng nhanh thứ hạng sau này thì vào Thiên Phong sẽ có sư phụ tốt tìm tới cửa.”
Diệt Thiên cười khổ nói:
“Có lẽ ta lên vào đó thử xem, hi vọng thật sự tốt như ngài giới thiệu, chiến đấu sinh tử mà không lo đối phương xảy ra chuyện thì thật sự đáng mong chờ.”
Nam Thiên Vũ cười nói:
“Ngươi yên tâm đi chân thật một trăm phần trăm, thứ này được tận 8000 trận pháp sư nỗ lực cả trăm năm mới tạo ra, ta nếu tu vi còn thấp thì cũng ráng vào đó nghịch thử xem như thế nào.”
Diệt Thiên gật gù hỏi:
“Thế ngài có thấy khuyết điểm gì của cái gì? Ta không tin có thứ gì đó quá mức vẹn toàn cả.”
Nam Thiên Vũ gật đầu khen:
“Ngươi thông mình đấy, nơi đó ngươi không phải muốn đánh ai thì đánh, muốn đánh thì phải đủ ba tiêu chí, thứ nhất không chênh nhau quá mười hạng, thứ hai người kia phải rảnh để đăng nhập vào để chiến đấu với ngươi.
Ngược lại người bị khiêu chiến không thể từ chối quá ba lần nếu không rớt hạng, số lần chiến thắng liên tục sẽ giúp ngươi loại bỏ khoảng cách mười hạng, tuy nhiên vẫn phải chiến đấu quá nhiều để lên tới hạng cao.”
Diệt Thiên cảm giác rất hợp lý, có lẽ vấn đề này chính là nan giải nhất, hắn ta thắc mắc hỏi:
“Đông Phương tập đoàn phủ sóng rộng như thế thì chắc người tham gia chắc cũng sẽ rất nhiều, đánh phải cố gắng thôi.”
Nam Thiên Vũ nghe hắn ta nói thế thì động viên:
“Ta nghe nói đợt trước viện trưởng của Thiên Phong học viện chúng ta đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, hi vọng khi ngươi tham gia mọi thứ đã giải quyết xong.”
Diệt Thiên nghe thế liền đi lên trên mạng tìm hiểu thì nhận được thông tin bảo trì Thiên Bảng một tháng, hôm nay cũng là ngày cuối cùng rồi, ngày mai ta vào thử xem như thế nào.
Hắn ta nghĩ một hồi bỗng có một vấn đề rất quan trọng vẫn còn thắc mắc liền hỏi:
“Trận pháp trong đó sao chép toàn bộ thông tin từ chúng ta chẳng phải những người sáng tạo có thể nắm rõ chúng hay sao?”
Nam Thiên Vũ lắc đầu thản nhiên nói:
“Không bao giờ có chuyện như thế đâu, Thiên Bảng chỉ cho phép một người biết thứ hạng của ngươi tham gia, thậm chí có thể quan sát chiến đấu nhưng còn những thứ khác thì tự đoán xem.
Rất nhiều thế gia, đại thế lực đều có truyền nhân tham gia, làm gì có chuyện bọn họ tự hủy hoại mình như thế, đặc biệt nếu ngươi biết sự tranh chấp lợi ích giữa bọn họ thì càng biết điều đó là không thể, Thiên Bảng chỉ cho phép những người sáng tạo thêm vào tính năng mới thôi rất nhiều thế lực đã cho trận pháp sư kiểm chứng rồi.”
Diệt Thiên nghe thế thì mới hoàn toàn yên tâm, bọn họ đi xe thêm vài phút nữa thì tới nơi, Nam Thiên Vũ rời đi bảo là có chuyện cần về học viện, mấy người vào nhà liền bắt đầu dọn dẹp.
Căn nhà này phải nói rất đẹp, vị trí thông thoáng lại còn có người bảo vệ, phòng ốc tất nhiên vô cùng rộng rãi. Tuy nhiên Diệt Thiên lại không quan trọng việc phòng ốc cho lắm, chọn đại một phòng nằm xuống giường hắn ta lại thở dài thầm nghĩ:
“Cuối cùng thì vẫn phải quay lại cuộc sống nhờ vào người khác như trước kia, có lẽ phải cố gắng hơn mới được.”
Ánh sáng từ quang não lại phát ra, Diệt Thiên mệt mỏi nhìn vào thì thấy là của Tuyết Tình, mở ra kết nối hắn cố gắng mỉm cười hỏi:
“Có chuyện gì vậy Tuyết tỷ.”
Tuyết Tình nhìn hắn ta có vẻ mệt mỏi thì hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
Diệt Thiên lắc đầu cười nói:
“Trong thời gian này mọi chuyện diễn ra dồn dập một chút khiến ta có chút đuối sức thôi, tỷ đã gặp tiểu Lan chưa.”
Tuyết Tình khẽ giọng nói:
“Tất nhiên là đã gặp tiểu Lan, con bé đang đòi gặp ngươi, cha ta cũng đang muốn gặp ngươi.”
Nghe đến cha của Tuyết Tình thì hắn ta giật nảy cả người, hắn cẩn trọng hỏi:
“Ngài ấy muốn gặp ta?”
Tuyết Tình khẽ gắt giọng:
“Ông ngoại của tiểu Lan muốn gặp cha của cháu ngoại thôi, ngươi có cần ngạc nhiên như thế không?”
Diệt Thiên vội vàng nói:
“Không có vấn đề gì cả, tỷ chờ một chút ta đến đó ngay.”
Tuyết Tình vẻ mặt hài lòng nói:
“Ngươi đến sớm còn ăn cơm tối.”
Diệt Thiên cười khổ đáp:
“Ta biết rồi.”
Cúp máy xong hắn ta thơ thẩn đi ra ngoài, hắn đi tới chỗ Phong Thiên Lam rồi hỏi:
“Thiên Lam tỷ có thể đưa ta tới Tuyết gia được không?”
Phong Thiên Lam đã nói sẽ bảo vệ hắn thì chắc việc này sẽ làm, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn ta nàng vui vẻ nói:
“Được thôi, ta đưa ngươi đi khỏi mất công ngươi bị người ta giết chết làm thất bại nhiệm vụ của ta.”
Nửa tiếng sau trên bàn ăn Diệt Thiên mồ hôi chảy ròng ròng.
Tuyết Vô Địch vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm hắn ta, đang bối rồi thì Diệp Tuyết gắp một đũa đồ ăn bỏ vào bát hắn, Triệu Phượng Nghi cũng một gắp nhưng hắn ta nào dám đụng đũa, hai nam nhân cứ nhìn nhau mãi.
Tuyết Vô Địch lắc đầu khẽ nói:
“Quả nhiên không phải người bình thường, chuyện ngươi làm ta không thể tin được.”
Diệt Thiên rất muốn khóc, đâu phải hắn dẫn các nàng theo chỉ là các nàng tự bám theo hắn thôi, có điều muốn giải thích cũng vô ích. Tuyết Vô Địch cũng muốn đuổi các nàng đi nhưng thân phận mấy cô nàng cao quá, lý trí của hắn bảo phải niềm nở với các nàng