Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 48: Chương 48: Đánh nhau không




Tình huống khó xử như thế tất nhiên hai người không ai phá vỡ được, may mắn thay mẹ của Tuyết Tình lại là người tinh ý, nàng biết mình phải ra tay ngay:

“Diệt Thiên quê nhà của ngươi bị phá hủy thì trở về sẽ rất nguy hiểm, thế ngươi đã có dự tính gì chưa?”

Diệt Thiên thở phào nhẹ nhõm cười nói:

“Ta đang tính đi tham gia Thiên Bảng thử xem thế nào, nếu trong đó không giúp ta tăng được thực lực thì ta sẽ đành phải đi khiêu chiến các võ quán. Với lại có lẽ ta phải tìm một công việc để làm trong thời gian rảnh, một cái gì đó có ích cho tương lai sau này của ta.”

Tuyết Vô Địch nghe hắn ta nói thế thì mới lên tiếng:

“Thực ra bá phụ có một công việc rất phù hợp với ngươi, tuy có hơi nguy hiểm một chút nhưng quả thật rất có ích về mặt quan hệ lẫn kiến thức.”

Diệt Thiên nghe thế thì mới đáp:

“Ngài có thể cho ta biết cụ thể là việc gì không?”

Tuyết Vô Địch thấy Diệt Thiên chịu lắng nghe thì vui mừng nói:

“Không giấu gì ngươi sản nghiệp của Tuyết gia ở đây chủ yếu là kinh doanh đan dược, chính vì thể bọn ta phải lập hẳn một đội ngũ để thu gom dược liệu. Nếu có thể thì ta sắp xếp cho ngươi vào một đội để ngươi học cách chiến đấu với yêu thú một cách bài bản.

Nhân loại chúng ta trừ khi vượt qua Vũ Thánh nếu không sẽ luôn thiệt thòi trước yêu thú cùng cấp, tham gia vào đó ngươi sẽ biết được nhân loại của chúng ta khi phối hợp thì có thể giết chết cả những yêu thú đẳng cấp cao hơn.”

Mấy cô gái nghe thế thì trở nên sốt sắng nhưng Tuyết Vô Địch lại rất nghiêm túc nói:

“Nhân loại và yêu thú đều sẽ là kẻ thù của ngươi trên con đường của ngươi sau này, nếu ngươi nghĩ đi vào được Thiên Phong rồi tốt nghiệp là điểm dùng thì coi như ta chưa nói gì.”

Diệt Thiên đương nhiên hiểu được hoàn cảnh của mình thế nên chắp ta nói:

“Thế thì phiền bá phụ hỗ trợ.”

Tuyết Vô Địch gặp Diệt Thiên quyết đoán thì rất vui mừng đáp:

“Ngươi ít ra phải có chí khí như thế mới được, tầm thường như ta thì không có gì đang nói nhưng ngươi đã chọn nhận thật nhiều thứ vào thân thì nhất định không thể tầm thường, cùng làm nam nhân ngươi hiểu ý ta nói chứ.”

Diệt Thiên sau một thời gian cũng đã đoán được thân phận của mấy cô gái xung quanh hắn không phải dạng vừa, kẻ bắt cha mẹ của hắn đi thì “ không phải dạng vừa không đủ để diễn tả đám người đó nữa, bọn họ giống như thánh thần vậy, mạnh không thể chống lại.

Bây giờ trước tiên hắn ta cần phải phấn đấu để không phải mọc sừng một cách bất đắc dĩ, tuy các nàng bây giờ thích hắn nhưng nếu hắn ta quá thua một nam nhân khác thì sao. Hắn không muốn tổn thương các nàng nên tiếp nhận họ, điều đó không đồng nghĩa với việc hắn để họ rời mình.

Diệt Thiên cười nói:

“Ngài cứ yên tâm ta hiểu, nam nhân không trải qua nguy hiểm sao thành tài, với lại ta cũng đã đối mặt nhiều lần rồi. Mỗi lần như thế lại có người đứng ra giúp ta nhưng ta phải phấn đấu bởi thế gian không có người nào may mắn mãi được.”

Tuyết Vô Địch dơ chén rượu lên uống một hớp rồi nói:

“Ngươi nghĩ thế thì tốt, những kẻ suốt ngày trông trờ vào may mắn thì thường chết rất sớm, ít nhất những người ta biết thì đã chết hết rồi.”

Nam Thiên Yến thì không có gì bất ngờ với sự lựa chọn của Diệt Thiên, nàng vẫn nhớ như in cảnh tượng hắn ta bế nàng đối mặt với một con Vũ Vương đỉnh phong nhưng mắt không chớp tay không run, rồi hắn ta hôn nàng một cái.

Nghĩ đến đó nàng đỏ mắt nhìn về phía hắn ta bĩu môi một cái, một chi tiết nhỏ không ai để ý nhưng riêng Tuyết Tình thì thấy được, nàng ta phì cười thầm nói:

“Thật không thể hiểu nổi.”

Tiểu Lan ngồi trong lòng của nàng nghe thấy thì hỏi:

“Mẹ không hiểu cái gì nói cho ta biết, có khi tiểu Lan sẽ biết không chừng.”

Nàng xoa đầu cô bé rồi nói:

“Cha của ngươi thật là biết cách để kiếm thêm mẹ nhỏ cho ngươi, ngươi bây giờ còn bé không hiểu được đâu, đợi lớn lên rồi ngươi mới hiểu được.”

Tiểu Lan nghe mẹ nói thế thì không quan tâm nữa, mẹ đã nói nàng phải đợi lớn lên mới hiểu được thì có lẽ đúng thế thật, giống như mẹ nói phải lớn lên mới đi tìm đại ca ca được.

Tìm được tiếng nói chung lên bữa cơm không còn gượng gạo như trước, có điều trong lòng mấy cô nàng thì có thêm lỗi lo rất lớn, các nàng sợ nhỡ đâu bất trắc hắn ta sẽ ra vấn đề gì.

Đang ăn uống vui vẻ bỗng có một giọng nói phảng phất từ đàng xa vọng tới:

“ Cha mẹ ta về rồi, mọi người tránh ra để ta xem mặt tỷ phu.”

Tuyết Vô Địch nhíu mày khó chịu lên tiếng hỏi:

“Ai báo cho con bé để nó về thế.”

Lão bà hắn khẽ kéo áo nói:

“Mỗi lần chúng ta cho nó đi cùng đoàn để hái thuốc thì đúng một tháng sẽ quay trở về, hôm nay đúng là ngày con bé về, bạn bè của nó thì đâu có thiếu có khi đã được người báo cho từ lâu rồi.”

Diệt Thiên cùng mấy người khác quay về đằng sau thì thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, đặc biệt đôi mắt của nàng sáng như sao, da thì bóng bẩy như da em bé chẳng giống một võ giả gì cả, có điều y phục nàng mặc trên người có chút rách nát lại còn dính cả máu ở bên trên.

Nàng xông thẳng tới chỗ Diệt Thiên đưa tay ra cười nói:

“Xin chào, ta là Tuyết Ngọc, huynh chắc là Diệt Thiên đúng không?”

Diệt Thiên giật mình một chút nhưng vẫn đưa tay ra bắt lại, nhưng khi hắn vừa nắm vào một cái thì bị nàng kéo một cái ném bay ra ngoài sân. Nàng ta miệng hô to rồi nói:

“Đánh với ta, làm tỷ phu của ta thì phải mạnh hơn ta, hai chúng ta bằng tuổi bằng cả tu vi để xem ngươi như thế nào.”

Diệt Thiên còn chưa kịp vững tâm thì nàng ta đã tấn công tới.

“Hắc Hổ Đào Tâm”

Nguyên khí tụ vào tay của nàng ta hóa thành móng vuốt sắc nhọn hướng tới phía hắn ta, khẽ lách người Diệt Thiên đơn giản né được, khi nàng ta tấn công hụt muốn xoay người trả đòn thì thấy mông mình bị đáp một cái khiến nàng ngã xấp mặt xuống hồ nước nhỏ ở dưới hòn non bộ.

Tuyết Ngọc người run run mấy cái bật dậy vẻ mặt không thể tin, nàng hét to:

“Lần này ta bị trượt chân không tính, chúng ta làm thêm hiệp nữa.”

Nàng lần này bay lên song phi thẳng tới chỗ Diệt Thiên.

“Phi Long Cước “

Diệt Thiên thấy thế cúi người xuống canh lúc nàng bay qua tiện tay đẩy vai nàng thật mạnh để nàng có thêm đà.

“Ầm”

Bờ tường xuất hiện một lỗ to do in hẳn hình Tuyết Tâm trên đó, Diệt Thiên tưởng xong rồi thì nàng ta bò ra từ bờ tiếng hét to:

“Ta không sao, chúng ta đánh lại một lần nữa.”

Tuyết Vô Địch lông mày thật sâu nhíu lại thầm than:

“Tiểu tử nàng thức tỉnh huyết mạch của cha hắn rồi, tiểu Ngọc trình độ như thế đánh ngàn lần cũng không thể thắng được.”

Quả nhiên hơn canh giờ sau vốn đã tả tơi Tuyết Ngọc lại càng tả tơi hơn, Diệt Thiên khẽ giọng khuyên:

“Hay chúng ta dừng lại ở đây.”

Hắn ta nói thế nhưng nằm úp mặt không đáp lời, nhưng chỉ trong phút chốc nguyên khi trong người nàng ta tăng vọt, nàng bò dậy vẻ mặt vui mừng như điên cười nói:

“Cuối cùng ta cũng đột phá, bây giờ thì ta mới đánh thật, tỷ phu ngươi chuẩn bị đỡ đòn, ta khuyên ngươi cũng dùng hết sức đi nếu không có thể sẽ bị thương đấy.”

Diệt Thiên vẻ mặt có chút bối rối hỏi:

“Ngươi chắc chứ?”

Tuyết Ngọc cười ha ha nói:

“Tất nhiên rồi....”

“Bụp”

Diệt Thiên trả lại một quyền ngay giữa mặt của nàng, nàng ta nằm sõng soài ra mặt đất bất tỉnh nhân sự, hắn ta ngạc nhiên sau đó lại trở nên bối rối quay về phía người nhà họ Tuyết cười khổ nói:

“Ta tưởng nàng ta sẽ đỡ nào ngờ.”

Tuyết Vô Địch ngắt lời:

“Không phải lỗi của ngươi, con bé cũng không thương tích nặng lắm cho uống viên đan dược chút nữa lại nhảy nhót tưng bừng. “

Hắn ta nói xong thì hét to:

“Ngươi đâu mang tiểu thư đi chữa thương, với lại để cho nó tắm rửa rồi mới đi ra.”

Tuyết Vô Địch không nói lên lời vui vẻ đi ra vỗ vai hắn ta cười nói:

“Con bé được người của Thiên Phong học viện chỉ dạy vẫn không đánh lại ngươi, có con rể như ngươi thì tương lai của Tuyết nhi ta yên tâm rồi.”

Diệt Thiên vui vẻ nói:

“Cám ơn bá phụ quá khen.”

Tuyết Vô Địch chép miệng nói:

“Cháu cũng có rồi còn bá phụ gì, cứ gọi ta là nhạc phụ.”

Diệt Thiên ánh mắt sáng lên bởi hắn ta biết mình chính thức được công nhận, hắn ta cười nói:

“Thế thì nhạc phụ quá khen rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.