- Két…
- Này cô, cẩn thận.
- Á…
Liên tiếp những tiếng phanh xe, tiếng một người đàn ông, rồi sau đó là tiếng kêu hoảng hốt của một cô gái trên con phố sầm uất.
Cú phanh gấp ngay đúng vũng nước đọng của cơn mưa đêm qua làm nước bắn lên tung tóe, chiếc Toyota màu đỏ lại lướt đi, ngúng nguẩy như một cô nàng
đỏng đảnh, điệu đà, sau đó nó đỗ lại trước một salon làm tóc cách đó
không xa.
Trên vỉa hè chỉ còn lại một cô gái mặc váy trắng, trên tà váy có lem mấy vệt nước bẩn và một chàng trai mặt vest đen lịch
thiệp cùng đôi giày màu đen đắt tiền đã ướt sũng nước. Nếu vừa rồi chàng trai không nhanh chân bước tới chắn ngang trước người cô gái thì có lẽ
giờ này bộ váy trắng kia đã ướt nhèm nhẹp rồi. Những người đi bộ xung
quanh bị vấy lên người chút nước vẫn nhìn theo chiếc xe bằng ánh mắt
chán ghét, có người còn sỗ sàng mắng thành tiếng mấy câu. Vài người lại
hiếu kỳ nhìn đôi trai gái vừa hứng trọn vạt nước bắn lên, lúc này họ
đang đứng cạnh nhau và lúng túng lau nước trên quần áo đi.
- Xin lỗi, anh không sao chứ? – Linh cuống quýt nhìn chàng trai quên cả việc
lo cho chiếc váy trắng xinh đẹp lúc này đã rất khó nhìn.
- Tôi không sao. Nhưng sao cô lại phải xin lỗi tôi chứ?
Chàng trai cau mày hỏi lại, gương mặt điển trai của anh ta không vì vẻ xộc xệch của mình lúc này mà mất đi sự cuốn hút.
- Đó là thói quen.
- Một thói quen không tốt. Cô không có lỗi thì không nên xin lỗi người ta – Chàng trai càu nhàu.
- Anh lấy tạm khăn tay của tôi mà dùng này – Linh lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay trắng tinh và đưa cho chàng trai.
Anh ta cầm lấy không hề khách khí, đưa lên lau mái tóc cũng bị dính nước của mình.
- Chiếc xe chết tiệt – Anh ta lẩm bẩm.
Linh quay đầu nhìn người vừa bước xuống từ chiếc xe đỏ đậu cách chỗ họ đứng
một quãng xa. Váy đỏ, tóc quăn hung hung đỏ, giày đỏ, túi xách đỏ,
nguyên một cây màu đỏ nhìn vô cùng hợp với chiếc xe, người đó đúng là
Hằng, cô gái vẫn không ngừng theo đuổi Cường và gây ra cho Linh không ít rắc rối. Linh có cảm giác trước khi bước vào salon tóc, Hằng còn quay
sang nhìn mình cười đầy đắc ý nữa.
- Nhà anh có gần đây không? Hay anh về tạm nhà tôi đi, anh ướt hết cả rồi – Linh đề nghị.
- Và tôi sẽ mặc quần áo của chồng cô ra về à?
- Tôi chưa có chồng – Linh phản bác.
- Ô… tôi ngạc nhiên là một cô gái đẹp thế này lại chưa có chồng. Cảm ơn
cô, nhưng cô không nên tùy tiện mời một người đàn ông xa lạ về nhà. Tôi
sẽ tìm chỗ mua bộ đồ khác và thay đồ ngay. Mà cô đang có hẹn sao?
- Sao anh biết? – Linh ngạc nhiên hỏi lại.
- Tôi thấy cô cứ nhìn đường suốt, chắc là đang chờ ai tới đón. Cô chờ bạn trai sao?
- Vâng.
- Để một người đẹp phải chờ là không tốt.
Linh định tiếp tục phản đối ý kiến của chàng trai hay tò mò này thì chợt thấy xe của Cường đang tấp vào lề, bèn cười:
- Anh ấy tới rồi. Anh có thể cho tôi số điện thoại được chứ? Tôi sẽ mời anh đi uống cà phê để cảm ơn anh chuyện hôm nay.
- Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Với lại…
Chàng trai còn đang định nói tiếp thì Cường đã bước xuống xe, vội vã đi tới
cạnh Linh, kéo cô giật lùi lại một bước, sau đó quay sang gằn giọng nói
với anh chàng kia:
- Anh muốn làm gì cô ấy?
- Ô, vậy ra
đây là bạn trai của cô. Ngạc nhiên quá nhỉ? – Phớt lờ lời của Cường,
chàng trai quay sang cười nói với Linh, giống như cuộc gặp hôm nay chỉ
là vô tình mà thôi.
- Hai người quen nhau sao? – Linh lại hỏi.
- Tôi cảnh cáo anh, muốn chơi thế nào tôi cũng chiều. Nhưng biết điều thì tránh xa cô ấy ra, nếu không tôi giết anh đấy.
- Tôi chờ xem cậu sẽ giết tôi thế nào?
Chàng trai cười nhạt khi nhìn Cường kéo Linh vào xe, sau đó chiếc xe chạy thẳng về cuối phố.
Chiếc Cayenne đi rồi, chàng trai mới đưa chiếc khăn tay trắng ngát hương nước hoa Victoria Secret lên nhìn, sau đó đút nó vào trong túi. Và cuối
cùng, mặc những ánh nhìn khác dành cho mình, anh chàng quay người đủng
đỉnh bước đi.
Trên chiếc Cayenne, bản tình ca đang phát cũng bị
Cường thô bạo tắt phụt đi. Linh nhìn anh, biết anh đang nổi nóng, lại
không thể phát tiết ra với cô nên mới làm thế. Nhưng cô cũng thấy không
hài lòng về cách cư xử giống như trẻ con vừa rồi của anh. Dù hai người
này có quen nhau và có khúc mắc gì với nhau thì anh cũng không thể tỏ ra bất lịch sự với người đã giúp cô như thế được.
- Có chuyện gì với anh ta thế? – Cường cục cằn hỏi.
- Em hỏi mới đúng chứ? – Linh tỏ vẻ không vui – Sao anh lại có thể cư xử
thiếu văn hóa như thế được? Anh ta vừa mới giúp em lãnh nguyên một vạt
nước. Thế mà anh lại cư xử như thế?
- Sao em lại nổi nóng với anh? Em có biết hắn là ai không?
Cường kinh ngạc trước vẻ giận dữ của cô, cơn giận của anh cũng vì thế mà tăng vọt lên. Bạn gái anh lại đang bênh vực cho hắn – người mà anh căm ghét
nhất cuộc đời này.
- Em không quan tâm giữa anh và anh ta có
khúc mắc gì, đó là chuyện của hai người. Nhưng hôm nay anh ta đã giúp
em. Anh nhìn đi, váy em còn ướt mất chỗ đây này, chuyện tốt đẹp do cô vợ tương lai của anh đem lại đấy – Linh bực dọc chỉ vào mấy vệt đen trên
váy của mình.
- Em nói cái quái gì thế? Anh đã nói rồi, anh
không có vợ tương lai nào hết – Cường giải thích – Còn hắn, anh hy vọng
em không can hệ gì với hắn thêm lần nào nữa. Nếu có thấy hắn thì cũng
tránh xa hắn ta ra là được.
- Đây là lần đầu tiên em gặp anh ấy. Vậy mà anh lại nói như thể em lén lút gặp gỡ anh ta vậy.
- Linh, em nghĩ đi đâu thế, anh hoàn toàn không có ý đó – Cường quát lên.
- Nhưng sao em lại thấy là anh đang có ý đó.
- Em… – Cường phanh xe đột ngột, nén lại cơn giận dữ, sau đó hạ giọng – Em có biết hắn là ai không?
- Em đã nói rồi, em không quan tâm anh ta là ai – Linh khoanh tay nhìn ra cửa sổ.
- Tên đầy đủ của hắn là Vũ Tuấn Phong. Hắn là anh cùng cha khác mẹ với anh.
Cường dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng ra phía trước. Những dòng xe vụt
qua mắt anh, những hàng cây thẳng tắp kéo dài với những chồi non lộc
biếc đang sinh sôi nảy nở. Chẳng biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Linh ngạc nhiên vô cùng trước câu giải thích đó của Cường. Cô chợt cảm thấy có thể thông cảm cho cơn giận dữ khi nãy của anh.
Là bạn gái của Cường từ khi còn ở nước ngoài, những bí mật của gia đình
anh, cô cũng biết một vài điều. Cường từng nhắc tới những người anh em
cùng cha khác mẹ với mình, hầu hết đều không sống cùng gia đình anh,
ngoài một người tên là Phong. Mặc dù là anh trai của Cường nhưng anh ta
chỉ hơn Cường vài tháng tuổi. Mẹ Phong đã mất vì bệnh ung thư nên anh ta sống cùng gia đình Cường tới năm mười tám tuổi thì vào miền Nam học và
làm việc cho chi nhánh công ty của gia đình ở trong đó. Mặc dù xung khắc với nhau nhưng hai người, một Nam, một Bắc nên coi như nước sông với
nước giếng, không ai phạm ai, không ai tranh chấp của ai cái gì.
Linh không ngờ chàng trai mà cô gặp hôm nay lại chính là người đó, người mà
Cường ghét nhất trong gia đình. Anh luôn coi Phong chính là người ngoài
tới phá hạnh phúc gia đình của anh. Cường chưa bao giờ che giấu sự khinh ghét đó mỗi khi nhắc tới anh ta trước mặt cô khi trước.
- Hắn
ta rất nguy hiểm. Không phải ngẫu nhiên mà chỉ có mình hắn ta sống lại
được trong gia đình anh, được ông già hết sức bao bọc và che chở, dù mẹ
anh luôn tìm mọi cách tống hắn ra đường – Cường giải thích – Thế nên anh không thể không nghi ngờ rằng anh ta tiếp cận em là có mục đích.
- Em thì có thể làm gì được chứ? – Linh lạnh nhạt hỏi lại. Cô cảm thấy
chán ghét vô cùng cách suy nghĩ kỳ thị, ích kỷ của những người quen sống trong cảnh giàu có như Cường.
- Ông già anh quyết định sẽ về
hưu trong vài năm tới, để lại tập đoàn cho anh và hắn cùng quản lý.
Nhưng chỉ có một người duy nhất được ngồi vào chiếc ghế Tổng Giám đốc,
người đó sẽ là người thừa kế của tập đoàn. Hắn sẽ dùng mọi cách để chơi
anh, kể cả việc dùng em để uy hiếp anh, em hiểu không? Vì vậy anh mong
em đừng để hắn tiếp cận, nếu em có bị làm sao, anh sẽ bị phân tâm mất.
Em rất quan trọng đối với anh, Linh ạ!
Cường vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bàn tay cô, anh lại chợt cảm thấy tay cô đang run rẩy.
- Anh chạy xe tiếp đi – Cô để mặc cho anh nắm lấy tay mình, khẽ giục.
- Vậy em muốn đi ăn tối ở đâu?
- Ăn gì cũng được, rồi về sớm nhé! Mai em bắt đầu đi làm lại rồi, cần phải về ngủ sớm một chút.
- Cũng tốt. Em tới khách sạn thì anh cũng đỡ lo em bị hắn quấy rầy –
Cường gật đầu, sau đó anh buông tay cô và tiếp tục cho xe chạy đi.
***
Linh về nhà được một lúc thì Minh tới. Anh tới để lấy đồ đạc của Như Ý về.
Đã hai ngày kể từ sau khi cô đưa Như Ý về lại nhà ông bà nội của con bé, và cũng là hai ngày kể từ sau khi cô tới thăm Đại nhưng anh không chịu
ra gặp.
©STE.NT
- Hy vọng anh không làm phiền em lúc khuya thế này? – Minh cười khi cô đem nước ra cho anh.
- Đồ đạc của cháu, em đã sắp xếp gọn và để ở kia rồi, chút nữa anh chỉ việc xách về thôi. Con bé ổn chứ ạ?
- Như Ý nhớ em nên hơi quấy một chút, nhưng sẽ ổn thôi. Anh Đại về nhà tối qua rồi.
- Vậy thì tốt, có người chăm sóc con bé cũng đỡ. Còn bác gái thì sao ạ, bác khỏe không anh?
- Hai ngày nay mẹ anh bắt đầu mấp máy miệng tập nói. Nhưng vẫn chưa có
tiến triển gì. Bác sĩ nói mẹ anh muốn nói lại được thì cần thêm thời
gian luyện tập rất nhiều – Minh đan hai bàn tay vào nhau, trầm ngâm nói.
- Thế đi lại thì có hy vọng gì không ạ?
Minh lắc đầu. Linh thở dài.
- Còn… còn anh Đại? – Linh ngập ngừng hỏi.
- Đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm, người nhìn như con quỷ đói, vừa nhìn
thấy Như Ý đã khóc ầm lên. Bây giờ thì tốt rồi, vài hôm nữa chắc lại
phong độ như xưa thôi.
- Còn vụ án nhà hàng của anh ấy thì thế nào ạ? Anh ấy có nói gì không?
- Không phải anh ấy. Giấy tờ là do người khác kí nên anh ấy không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Nhưng giấy phép kinh doanh chắc không lấy lại
được. Mà dù có lấy lại được thì Phương Đông cũng không thể cứu được nữa
đâu – Minh lắc đầu thở dài.
- Ừm…
- Anh sắp đi bộ đội.
- Sao? – Linh ngạc nhiên tròn cả mắt nhìn Minh, dường như điều cô vừa nghe được lạ tai lắm – Anh nói sao? Sao lại đi bộ đội?
- Ừ… Anh sẽ đi bộ đội. Đã khám tuyển xong rồi, chờ sang tháng năm sẽ nhập ngũ.
- Thế còn việc học của anh thì sao? Anh định bỏ bê ư?
- Anh bảo vệ tốt nghiệp xong thì vừa lúc nhập ngũ – Minh cười, giống như chuyện này là vô cùng bình thường.
- Nhưng tại sao tự nhiên lại nhập ngũ?
- Tự nhiên anh thấy là anh nên nhập ngũ – Minh lắc đầu giải thích.
Nhưng Linh không cười nổi trước cách giải thích vô lý này của anh. Cô chỉ lo
lắng nhìn Minh giống như đang nhìn một sinh vật lạ chưa thấy bao giờ.
- Thế bác trai có ý kiến gì không?
- Bố giận anh. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Mẹ thì khóc, nhưng anh nghĩ mẹ
cũng hiểu. Mặc dù gia đình lúc này cần anh, nhưng đó không phải là tất
cả, em hiểu không?
- Anh sẽ đi trong bao lâu?
- Mười tám tháng, theo luật. Sau đó anh có thể về đi làm, hoặc tiếp tục học lên
chuyên nghiệp. Anh đi rồi sẽ rất ít khi được về thăm nhà, thỉnh thoảng
em tới thăm gia đình anh nhé!
- Tới thăm anh thì sao?
-
Anh không biết sẽ được điều đi đóng quân ở đâu? Nhưng chắc không ở Hà
Nội đâu, vì thế không cần thăm anh. Mười tám tháng cũng ngắn thôi mà.
Linh trầm mặc không nói. Minh thấy cô im lặng thì lảng sang chuyện khác:
- Người không ổn duy nhất là anh Lâm. Anh thấy lo cho anh ấy.
- Sao vậy?
- Chắc bố anh cũng nói với em là anh ấy đang chờ đi học nghề, sau đó đi xuất khẩu lao động?
- Vâng.
- Nhưng đó chỉ là quyết định của bố anh. Anh thấy anh Lâm vẫn còn yêu
nghề hát lắm. Anh ấy nói dối bố mẹ là đang đi làm phục vụ ở nhà hàng,
nhưng thực ra là anh ấy đi hát ở mấy phòng trà nhỏ.
- Cứ lông
bông mãi cũng đâu phải cách. Em thấy nghe lời bố anh cũng tốt. Nếu anh
ấy không biết cố gắng thì cuộc sống sau này sẽ còn gian khổ hơn. Đi làm
vài năm, quên hết chuyện cũ, sau đó quay lại hát cũng không ai cấm.
Nghiệp diễn đâu phải là nghiệp vui… – Linh thở dài – Mặc dù còn giận anh ấy lắm, nhưng em sẽ nói chuyện với anh ấy nếu có cơ hội. Dù gì anh ấy
vẫn là bố đẻ của Như Ý, nên sống thế nào cho con gái mình sau này phải
tự hào mới được.
- Anh tin là anh ấy sẽ nghe em nói – Minh gật đầu rồi đứng dậy – Thôi, anh về đây, em nghỉ sớm đi nhé!
Minh xách túi đồ ra cửa. Cánh cửa khép lại sau lưng rồi anh mới dám quay
lại. Thực ra, anh chưa bao giờ nói với cô gái này rằng, anh vẫn không
thể quên được cô!