- Cú phanh xe đẹp đó. Đàn bà khi ghen đôi khi cũng hay thật.
Phong dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, ánh mắt không rời cô gái đang chậm rãi châm thuốc lá ở đối diện. Cô gái mặc váy đỏ sát nách, chân vắt lên
chân, cánh tay thon thả và trắng trẻo, mười đầu ngón tay được sơn đỏ bắt mắt. Cô gái hít vào một hơi rồi chậm rãi nhả khói thuốc, có vẻ thờ ơ
với chàng trai bảnh bao phía đối diện.
- Còn anh là thằng ngốc đã làm anh hùng cứu mỹ nhân đó sao? Tính tìm tôi bắt đền à? – Hằng kẹp
điếu thuốc giữa hai ngón tay, bàn tay duỗi thẳng trên thành ghế êm ái,
khẽ nhịp nhịp theo tiếng nhạc.
- Tôi không nhận mình là anh hùng – Phong lắc đầu cười – Tôi thấy hứng thú với cô.
- Còn tôi thì không có hứng thú với anh.
- Tôi biết, nhưng tôi nghĩ cô sẽ hứng thú với những gì tôi sắp nói.
- Tôi không biết anh, nên tôi không muốn mất thời gian với người xa lạ.
Hằng túm lấy túi xách tay định đứng dậy vì cô cảm thấy người ngồi đối diện mình kia rất nguy hiểm, nhất là đôi mắt của anh ta.
- Cường là em trai tôi. Tôi muốn tác thành cho cô và nó. Tư cách và lý do đó của tôi đủ để hầu chuyện cô chưa?
Lời nói của Phong lập tức có tác dụng. Hằng vừa định bước đi đã sững ngay lại, quay đầu nhìn anh vẻ đầy nghi ngờ.
Phong cười một cách thỏa mãn khi thấy Hằng ngoan ngoãn ngồi lại ghế, thái độ
kiêu căng cũng giảm đi thấy rõ. Hằng vẫn cố nói thêm một câu:
-
Anh đừng tưởng tôi không biết quan hệ giữa anh và Cường, và đừng tưởng
tôi sẽ ngây thơ tin vào lòng tốt của anh. Tôi muốn xem xem anh sẽ làm
gì, nếu là gây bất lợi cho anh ấy thì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.
- Xem ra tôi luôn là người mang tiếng xấu nhỉ? – Phong nhún vai đầy vẻ
bất đắc dĩ – Cô không thấy là tôi đang cố gắng muốn giúp cô vào làm dâu
nhà tôi sao?
- Đổi lại là gì?
- Thật thông minh. Tôi thích những cô gái thông minh như cô. Tiếc là cô không chọn tôi, nếu không
chúng ta sẽ là một cặp đôi ăn ý đấy.
- Đừng nói lảm nhảm nữa, lật bài ngửa của anh đi. Anh cần gì ở tôi?
- Số cổ phần của ông già cô ở Hoàn Mỹ, được không?
- Chỉ có hai phần trăm, anh muốn dựa vào đó để chiếm lấy ghế Tổng sao? –
Hằng không ngạc nhiên vì đã đoán trước được mục đích của Phong ngay sau
khi anh ta xưng danh.
- Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền cho bản
thân mà thôi – Phong tỏ ra buồn bực nói – Cô nghĩ với số tài sản ít ỏi
này mà tôi có thể chiếm được ghế Tổng sao? Bà vợ của ông già tôi còn nắm hơn hai mươi phần trăm cổ phần, bà ấy giữ nó thì tôi làm sao dám mơ cao chứ? Tôi chỉ muốn lo liệu cho bản thân mình, phòng khi ông già tôi về
vườn, mẹ con bà ấy sẽ tìm cách hất cẳng tôi ra khỏi Hoàn Mỹ.
-
Vậy nếu tôi giúp anh thì chẳng phải sẽ phản lại ý muốn của anh Cường
sao? Điều đó không hề có lợi cho tôi – Hằng nhếch môi cười.
-
Nhưng nếu tôi không giúp cô thì một phần trăm cơ hội bước chân vào nhà
tôi cô cũng không có, đúng không? – Phong nhướn mày hỏi đầy vẻ chắc chắn – Mặc dù bà già tôi ủng hộ cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể bằng
con trai của bà ta được. Chẳng phải dạo này bà ấy đã không còn phản đối
gay gắt chuyện giữa cô gái kia và em trai tôi hay sao? Hai phần trăm cổ
phần của ông già cô với tôi chỉ là có giá, chứ với bà già tôi thì chẳng
có chút ý nghĩa gì. Cô nghĩ là cô còn bao nhiêu cơ hội?
Hằng yên
lặng suy nghĩ, dường như đang đắn đo cân nhắc những lời Phong vừa phân
tích. Phong lặng im, vươn tay cầm lấy ly cà phê và nhấp một ngụm trong
khi đợi Hằng suy tính.
- Vậy anh sẽ giúp tôi như thế nào?
- Tôi có cách của tôi.
- Nếu là làm tổn hại tới anh Cường thì quên đi.
- Tất nhiên là tôi không dùng cách hèn hạ đó. Tôi sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa thằng em tôi và người yêu nó, như tán tỉnh cô gái kia chẳng hạn.
Thế nào?
- Tôi không chắc…
- Vậy thế này đi, tôi giúp cô
về làm dâu nhà tôi trước, sau đó cô sẽ bán lại cho tôi số cổ phần của
ông già cô ở Hoàn Mỹ. Chẳng phải đó sẽ là của hồi môn của cô đi lấy
chồng sao? Như thế cô đã yên tâm là không bị tôi lừa rồi chứ? – Phong
vừa nói vừa đưa sang phía trước mặt Hằng tấm danh thiếp của mình.
Hằng cầm tấm danh thiếp lên, nhìn qua sau đó bỏ nó vào trong túi xách.
- Vậy tôi chờ tin tốt lành của anh.
- Tốt lắm. Chỉ cần cô phối hợp với tôi là được. Nhưng cô đừng nghĩ cách
quên thỏa thuận hôm nay của chúng ta, nếu không thì tôi sẽ có cách cho
cô không những không ở lại nổi Hoàn Mỹ, mà ngay cả ông già yêu quý của
cô cũng không có cách nào bảo vệ nổi con gái mình đâu – Phong mỉm cười,
nhưng lời nói lại làm cho đối phương cảm thấy lạnh gáy.
Hằng rùng mình một cái, sau đó lấy lại tinh thần và nghiêm giọng:
- Anh đừng hòng đe dọa tôi. Tôi đã hứa thì tôi làm…
Sau đó cô gái đứng dậy và vội vã đi ra phía cửa. Phong đưa mắt nhìn theo
cái bóng đỏ chói chang, nụ cười nửa miệng lại một lần nữa xuất hiện trên môi hắn.
***
Phố Kim Mã, con phố của sắc tím bằng lăng
mùa hè, con phố sầm uất xuôi ngược nối từ ô Cầu Giấy chạy về phía trung
tâm thành phố. Con phố của những tàng cây cao mát, của những tay thợ ảnh mê săn những góc ảnh đẹp, của những đôi lứa hẹn hò thích tản bộ trên
vỉa hè rộng rãi. Mùa này hoa bằng lăng chưa nở nhưng chỉ một thời gian
nữa thôi, trên đầu, dưới gót chân, trong đáy mắt người đi đường sẽ tím
lịm một màu. Linh nhớ trước cửa nhà Đại cũng có một cây bằng lăng lớn.
Ngày đầu tới đó, cô đã ngủ quên dưới gốc bằng lăng.
Linh và An
ngồi ở một nhà hàng nước giải khát ven hồ Thủ Lệ. Gió từ ngoài hồ thổi
tới khiến cô có cảm giác lành lạnh. Có thể đêm mai sẽ có đợt rét cuối
cùng tràn về, cái rét mà người ta vẫn gọi là “rét nàng Bân”, cái rét
ngọt nhất của mùa. Đã lâu lắm rồi, cũng là lần đầu tiên cả hai ngồi
riêng với nhau như thế này.
Mặc dù An gọi Linh bằng cái tên thân
mật là “tiểu sư phụ”, nhưng cô luôn coi anh như một người anh, một người bạn. Cô chia sẻ cho anh những kinh nghiệm, những cảm xúc của mình khi
làm bếp, và đương nhiên anh cũng thế. Có lẽ vì có chung tình yêu với bếp mà hai người dễ dàng trở thành những người bạn thân thiết. Hôm trước
gặp nhau ở ngay khu chung cư nơi cô ở, nhưng An đi cùng Tường Vi nên hai người không nói chuyện với nhau được nhiều, lại càng không tiện hỏi
chuyện riêng của nhau. Tối nay, An gọi điện mời cô đi uống nước, Linh
hiểu là anh muốn nói chuyện riêng với mình nên cũng không đi cùng Cường
tới đây.
Lúc này, Linh tay dùng ống hút khuấy loạn nước trong quả dừa, mặt quay ra nhìn ánh đèn sáng trưng từ cây cầu bên trong công viên Thủ Lệ. Ánh đèn in bóng xuống mặt nước thành một vệt cong cong méo mó.
Mãi đến khi An nói tiếp, cô mới lại quay vào:
- Anh đã đăng ký dự thi Master Chef.
- Vậy à? Em nghĩ là anh sẽ thi tốt thôi – Linh mỉm cười nói một cách chắn chắn.
- Anh cũng không chắc lắm. Còn tùy ở từng giám khảo nữa chứ. Nhưng anh
muốn thi để khẳng định cho bố anh biết là anh đã chọn một con đường đúng đắn, anh thực sự yêu nó, thực sự muốn theo đuổi nó – An đáp.
- Bố anh không cho anh theo nghề đầu bếp ư? – Linh ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, ông ấy vẫn muốn anh quản lý resort của gia đình. Gia đình anh chỉ có mình anh là con trai mà. Hai bà chị cũng lấy chồng và sống ở trong Nam
hết rồi.
- Bố anh cũng có điều khổ tâm, nhưng em tin chỉ cần anh thuyết phục thì bác ấy sẽ hiểu thôi mà.
- Bố anh nói, nếu anh đoạt giải quán quân trong cuộc thi này thì sẽ để
anh được làm theo sở thích của mình… – An thở dài, khẽ lắc đầu một cách
không chắc chắn.
An lo lắng là đúng, Linh hiểu nên cũng không
khuyên giải thêm nữa. Cuộc thi Master Chef không phải tổ chức ra chỉ cho vui, mà là cuộc thi tìm kiếm tài năng nấu ăn thực sự. Nếu An không tự
tin vào chính mình thì anh rất có thể sẽ không đi được tới cùng, và
những đối thủ của anh trong cuộc thi cũng không phải là những người tầm
thường.
- Họ từng mời em làm giáo khảo cho cuộc thi, nhưng em đã từ chối.
- Thế cũng tốt, nếu không lỡ anh đoạt giải quán quân, người ta lại bảo em thiên vị anh thì chết – An cười phá lên, trái ngược hoàn toàn với vẻ
đầy tâm sự vừa rồi của anh.
Linh cũng chỉ cười. Rồi như chợt nhớ ra, cô lại hỏi lái sang chuyện khác.
- Hôm trước anh và Tường Vi đi với nhau, anh quen chị ấy à?
- Ừ, bọn anh quen nhau cũng một thời gian rồi, qua một diễn đàn về du
lịch. Đợt vừa rồi cô ấy nói ra Bắc du lịch nên anh mời cô ấy ra Cô Tô
chơi, không ngờ cô ấy đã quen với anh Đại từ trước. Em cũng biết Tường
Vi à?
- Có một lần chị ấy theo anh Đại tới nhà em ăn cơm rồi – Linh gật đầu – Vậy chuyện anh với chị ấy như thế nào?
- Như thế nào là như thế nào? – An không hiểu hỏi.
- Anh yêu chị ấy mà, đúng không?
An không thừa nhận cũng không phủ nhận câu hỏi này của cô, chỉ cười đầy
gượng gạo. Linh lại đắn đo không biết có nên hỏi nữa không, vì cô cảm
thấy hình như mình vừa chạm vào nỗi lòng của anh. Khi cô còn đang phân
vân thì lại nghe An kể:
- Sự đời đúng là trớ trêu nhỉ? Gần đây
tiếp xúc nhiều với Tường Vi, anh cũng nhận ra là mình có tình cảm với cô ấy. Nhưng cô ấy lại chỉ nghĩ tới anh Đại. Mỗi lần đi với nhau, cô ấy
luôn miệng kể về anh ấy, kể họ đã đi ăn cùng nhau ở những đâu, đi chơi
những chỗ nào, nói những chuyện gì? Hầu như không có lần nào là anh ấy
không xuất hiện trong câu chuyện giữa bọn anh. Anh biết là cô ấy yêu anh Đại, ánh mắt si mê của cô ấy mỗi lần kể về anh ấy đã tố cáo điều đó.
Anh Đại thế nào mà anh không biết, nhưng mỗi lần anh gặng hỏi thì Tường
Vi lại chỉ trả lời rằng họ là bạn, không hơn không kém. Có thể là cô ấy
đang đơn phương, giống như anh.
Những gì An nói lại làm Linh nhớ
đến những lời Cường kể trước đây. Đại và Tường Vi đã từng cùng nhau
trong suốt thời gian ở Cô Tô, vậy mà cuối cùng họ lại chỉ – là – bạn. Cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ tới việc họ đã từng đi chơi, từng gần gũi
nhau nhưng cô còn khó chịu hơn khi Đại lại là người đàn ông dửng dưng và thực dụng như thế, đến với người khác chỉ vì những ham muốn xác thịt,
cô càng băn khoăn hơn về những gì anh từng nói với cô. Hơi thở dồn dập,
những nụ hôn nồng cháy và choáng váng vì men rượu của anh, là anh nói do anh say, hay anh mượn say để nói? Sao những lời anh đã nói lại làm cô
cảm thấy ấm áp và thật lòng như thế? Đâu là thật, đâu mới là giả?
Có lẽ là do cô đa tình mà thôi!
- Em với Cường tốt chứ? – Cô chợt nghe An hỏi.
- Em nghĩ là tốt – Linh gượng cười.
- Em nghĩ? Sao lại vậy? Trước khi anh Cường về nước, anh ấy có nói rằng
về để tìm em. Anh mừng là hai người đã quay lại, nhưng hình như có gì đó rất gượng gạo trong nụ cười của em? – An nhíu mày.
- Có lẽ, xuất phát lần thứ hai là một sai lầm – Linh lại nhìn ra hồ, lảng tránh ánh nhìn của An.
- Là thế nào?
- Em cứ nghĩ anh ấy còn yêu em như thế, chỉ cần em đồng ý quay lại thì
mọi chuyện sẽ ổn thôi. Phụ nữ rất dễ chấp nhận mà. Em cứ nghĩ là rồi em
sẽ lại yêu được anh ấy giống như trước đây, nhưng…
- Tình cảm thay đổi?
- Em không biết – Linh lắc đầu – Ở bên anh ấy, em nhớ tới một người khác, em không dừng được nỗi nhớ ấy. Nó làm em có cảm giác rất có lỗi với
Cường, nhưng em không sao gạt nó đi được. Khi xa anh ấy, em cũng thấy
nhớ anh ấy, muốn ở gần anh ấy, được anh ấy yêu chiều và chăm lo như
trước đây. Em thực sự không hiểu bản thân mình lúc này nữa. Em thấy hình như em đang bắt cá hai tay… – Linh nói tới đây thì ngừng lại, giọng cô
nghèn nghẹn như sắp khóc.
- Bình tĩnh nào – An vươn tay vuốt nhẹ
lên tóc cô – Bình tĩnh và suy nghĩ cho thật kỹ nhé! Anh Cường cũng là
người tốt, anh ấy yêu em thì sẽ tôn trọng ý muốn của em, kể cả khi em ra đi. Sẽ không ai trách em khi em phụ một người tốt như thế, nhưng nếu em tiếp tục ở bên anh ấy và nghĩ tới một người đàn ông khác, như thế mới
là có lỗi với tình cảm mà anh ấy dành cho em, hiểu không?
Linh không đáp, chỉ hít vào một hơi thật sâu rồi lắc đầu.
- Em hãy dũng cảm đối mặt với sự thật. Muốn ở bên ai thì chạy tới bên
người đó, không ai có quyền bắt em phải ở bên họ. Trái tim em là của em, dù nó đập vì ai thì nó cũng là của em – An phân tích – Anh không phải
là người trong cuộc nên anh biết đây là một lựa chọn khó khăn đối với
bất kỳ ai. Nhưng nếu em cứ tiếp tục thì đến một lúc nào đó, em sẽ đánh
mất bản ngã của mình và trở thành người bắt cá hai tay thật đấy.
Linh vẫn im lặng. Gió đêm làm cô run rẩy cả người. An cởi áo khoác ngoài đưa cho cô rồi đứng dậy gọi tính tiền, sau đó quay vào nói:
- Để anh đưa em về.
Nhưng lúc này, trong đầu Linh chỉ còn duy nhất một câu mà anh vừa nói: “Muốn ở bên ai thì chạy tới bên người ấy”.