Bữa trưa nhanh chóng được dọn ra. Minh nhìn xuống mâm cơm thấy có hai bát gì như bột đỏ au, một bát
sánh nước bốc khói nghi ngút, một bát thì khô cong. Một đĩa rau sống để
bên cạnh. Còn có một đĩa bánh chưng và giò có sẵn trong tủ lạnh nữa.
Linh cười chỉ vào bát sánh nước và nói:
- Đây là ruốc cá voi sốt cà chua, khế xanh và ớt, ăn kèm rau sống.
Rồi cô chỉ tiếp sang bát khô:
- Đây là ruốc rang. Cái này không ăn hết có thể cho vào lọ để ăn dần,
giống như ruốc thịt hay muối vừng đấy. Anh ăn thử đi, xem thế nào. Nếu
ngon thì em cho vào lọ để anh mang về Hà Nội ăn.
Linh lừ mắt về phía hai cô em đang khúc khích cười rồi đơm cho Minh một bát cơm đầy giục anh.
- Ừ… – Minh cầm lấy bát cơm, chống chống đũa, cũng chưa biết phải ăn như thế nào hai món quái lạ này.
Dù sao thì so với lúc ở trên bếp, mùi vị của hai món đúng là không tệ. Anh dùng đũa gắp một chút ruốc rang, cho lên miệng ăn thử, chỉ thấy một cảm giác mềm mại, vừa cho vào dường như đang tan dần ra trên đầu lưỡi. Anh
khẽ nhún vai rồi lại gắp tiếp một chút nữa cho lên miệng. Hai cô em họ
của Linh vừa nhìn anh đầy kỳ quái vừa cố nhịn cười.
- Anh cứ ăn
vã thế sẽ bị khát nước mà chết đấy – Linh nhắc, rồi dùng thìa con xúc
một chút rắc lên bát cơm của anh. Bát cơm trắng lập tức bị phủ một lớp
đỏ như bột gạch.
Minh cười rồi bắt đầu và cơm. Cảm giác lạ miệng làm anh ăn như sói đói, càng ăn càng cảm thấy ngon, chẳng mấy chốc đã
hết veo một bát.
- Ngon chứ? – Linh vừa đơm bát cơm thứ hai vừa hỏi.
- Ừ…
- Ăn thử món sốt đi, chan vào bát rồi ăn kèm rau sống… Hai đứa kia, ăn đi, nhìn cái gì.
Minh ăn tiếp bát thứ hai với món ruốc sốt cà chua. Lần này ăn còn bị kinh
ngạc hơn vì không ngờ chỉ với mấy chất liệu đơn giản thế kia mà lại có
thể làm thành một món ngon như thế. Vừa có vị chua gắt của khế, vị cay
của ớt, có vị dịu ngọt ngậy bùi của ruốc, lại có mùi thơm của gừng và
rau răm.
Cao lương mỹ vị chính là đây!
©STE.NT
Dù đã ăn không ít món ăn Ta, Tây, nhưng không có món nào khiến Minh thật
sự thích thú và rung động như món ăn lạ này. Nó ngon như vậy, tại sao
lại không hề nổi tiếng? Nếu nó có trong thực đơn của nhà hàng Phương
Đông, chắc chắn nhiều người cũng sẽ phát điên vì nó như anh thôi.
Điều khiến anh thấy kỳ lạ nhất là hai cô em của Linh lại không hề động đũa
tới món này một chút nào, trong mắt còn có sự ngán ngẩm, dường như đã ăn món này quá nhiều tới mức bây giờ nhìn cũng đủ chán rồi.
Nơi này có thể ăn uống xa xỉ như vậy sao? Vậy mà Linh và Nhật Lệ luôn miệng nói là quê nghèo? Minh thầm tự nhủ.
Bữa trưa hôm ấy, một mình Minh ăn hết năm bát cơm rưới nước ruốc sốt cà
chua, vét sạch sẽ bát nước sốt cũng như đĩa rau sống ở trên mâm khiến
Linh, vốn vẫn chăm lo từng bữa cơm cho anh khi ở Hà Nội cũng phải kinh
ngạc.
Anh chàng này có sức ăn đáng sợ thật!
Nghỉ trưa
một lúc, đầu giờ chiều, Linh dẫn Minh đi bộ về phía sân bãi tổ chức hội
làng. Lúc này tiếng trống hội đã bắt đầu dồn dập như gọi mọi người hãy
nhanh nhanh chân mà tới. Linh cũng không vội vã mà vẫn chầm chậm đi như
tản bộ. Hai bên đường đã cắm đầy những cây cờ lớn.
- Này… – Minh gọi.
- Sao anh?
- Nói thật đi? Món hồi trưa anh ăn là món gì vậy? Nó ngon như thế, tại sao anh chưa bao giờ nghe thấy?
Linh nhìn anh cười:
- Đồ ngốc. Bộ anh từng nghe người ta xẻ thịt cá voi làm ruốc rồi sao?
- Vậy rốt cục nó là món gì? – Minh ngẩn ra hỏi lại.
- Ruốc – Linh hờ hững đáp.
- Ruốc gì mới được chứ? Cá mập, cá sấu hay ngựa vằn, tê giác?
- Ruốc. Tên con ấy là con ruốc.
- Hả? Thật hả?
- Ừm… Ở biển cũng có một con gọi là con ruốc, nhưng khác con ruốc này.
Những thứ màu đỏ nhìn như bột xay ấy chính là con ruốc. Nó rất nhỏ, nhỏ
tới mức khó mà nhìn thấy bằng mắt thường, thường sống ở vùng cửa sông
nước lợ, xuất hiện vào mùa đông – Linh giải thích – Vì nó quá nhỏ nên
trong quá trình vớt lên sẽ lẫn rất nhiều bùn đất phù sa và rác, nên
thường một cân ruốc, khi lọc sạch chỉ còn tầm năm đến sáu lạng mà thôi.
Linh nhìn sang, thấy Minh không nói gì, dường như đang cố gắng tiêu hóa những gì cô vừa nói thì lại cười tiếp:
- Khi chưa chế biến, mùi của nó rất tanh. Chính nhờ có khế, gừng, ớt mà
mùi tanh bị át đi. Còn ruốc rang, là do em đun kỹ qua nhiều lần, lại cho gừng và lá chanh, rang khô kiệt nước nên mới khử được hết vị tanh.
- Nghe giống con rươi nhỉ? – Minh chợt nói.
Linh cười hỏi:
- Anh thấy con rươi bao giờ chưa?
- Trước đây nghe anh Đại nói về nó nên tò mò, sau khi nhìn thấy thì sợ
quá nên nhớ mãi, tới giờ cũng không dám ăn – Minh gãi gãi đầu.
- Thực ra, cùng xuất hiện ở vùng nước lợ, cùng xuất hiện vào những thời
điểm đặc biệt, nhưng rươi và ruốc khác nhau một trời một vực. Rươi là
món ăn được coi là quý, hiếm, lại rất được ưa chuộng với những người yêu món ăn Việt. Còn món ruốc này, anh có biết nó có một tên khác nữa là gì không?
- Là gì vậy?
- Món ăn của người nghèo – Linh cười và chợt bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm cũ.
- Thật sao?
- Ừ, vì nó tanh tưởi, cũng chẳng quá bổ béo. Cả tuổi thơ của em ở vùng
quê này đều gắn bó với món ấy. Mẹ thường dỗ dành em là ruốc cá voi. Ăn
nhiều tới nỗi phát ngán, cứ ngửi thấy mùi là đã không muốn ăn cơm rồi.
Vậy mà đến khi xa quê thì chỉ thèm nó, chỉ nhớ nó, cũng chẳng có mà ăn.
Đi rồi mới biết, nó đã trở thành một phần kỉ niệm vô cùng đáng quý trong lòng mình. Ở quê em bây giờ, có ruốc người ta cũng chẳng thèm ăn, khá
giả rồi mà, còn mấy ai nhớ tới món ăn ngọt miệng mà đắng lòng này đâu.
- Anh thấy nó rất ngon – Minh nói một câu như an ủi.
- Tất nhiên là ngon rồi – Linh nhoẻn miệng cười – Nếu không ngon sao em
dám mời anh ăn. Hì hì, sắp tới sân bãi rồi, đi nhanh lên anh.
Linh nói rồi sau đó rảo bước nhanh hơn. Minh đi theo, ngắm cô từ phía sau.
Nghe những lời kể đầy chua xót của cô, bây giờ anh cũng cảm thấy cô nói
đúng.
Quả đúng là một món ăn ngọt miệng đắng lòng.